Dịch giả: An Anh
Biên: Tịch Địa
Ngôi biệt thự trên vách núi ấy là ngôi nhà duy nhất trông có vẻ hoành tráng, bề ngoài trông như một tòa lâu đài châu Âu thời Trung Cổ thu nhỏ.
Bên trong khu biệt thự này thực ra cũng thường thôi, phòng ở vuông vức, phía trên là mái ngói hình tam giác với tầng tầng lớp lớp ngói xếp cạnh nhau. Bên ngoài sơn màu hồng nhạt, được giữ gìn khá tốt, không có bất kỳ một vết nứt hay là cỏ dại mọc hoang nào cả.
Một tòa tháp hai tầng hình bán nguyệt như được xây liền vào hai phần ba bức tường bên phải nhà chính, tầng thượng cao hơn nhà chính một đoạn. Mái nhà hình chóp lại đi sơn màu xanh, nhưng nhìn qua cũng không đến nỗi nào.
Bên tay trái nhà chính không có những căn phòng sát nhau, mà cứ cách chừng một mét lại có một căn phòng tám góc, không rõ để làm gì, bên cạnh nó còn có một tháp chuông cao cao khá tinh tế, dưới mái nhà còn gắn thêm một cái đồng hồ tám góc, bên trên có một cây kim khổng lồ đang nhích từng chút từng chút.
Căn phòng tám góc và tháp chuông cũng có những mái nhà nhọn, phía trên là một màu nâu sẫm, như được phủ lên một lớp cỏ khô màu nâu lên vậy, không nhìn thấy mái ngói.
Dù sao những học viện của học viện múa cũng xem không hiểu kết cấu bên ngoài của những căn phòng này, bọn hỏi chỉ muốn hỏi thăm chủ nhà thử xem, có thể cho họ vào trong chơi hay không, xem như là trải nghiệm cảm giác được sống trong một tòa lâu đài.
Mạnh Kỳ Nhi dẫn đầu đi ở phía trước nhất, cô sôi nổi trở lại như những tranh cãi vừa rồi chưa từng xảy ra. Những người khác thì đi thành tốp năm tốp ba, tiếng nói chuyện vang lên không ngừng, khiến cho những người chủ quán ăn trên sườn núi thưa thớt này đều phải ló đầu ra nhìn.
Vào mùa này, những quán ăn nhỏ bên sườn núi này vốn cũng không buôn bán được gì, nhìn thấy mấy sinh viên này, ai cũng muốn mời chào thử xem, nói không chừng họ lại ghé qua quán.
Người đầu tiên mở lời mời bọn họ đến là bà chủ của một quán ăn nhỏ cách căn biệt thự khá xa, thậm chí còn khá khuất và chẳng bắt mắt tí nào ở nơi này, bà chủ là một người phụ nữ trung niên nhìn qua có vẻ khá tùy tiện nhưng rất am hiểu sự đời, tuổi tác cũng không quá bốn mươi.
Gương mặt trắng nõn chẳng có bao nhiêu dấu vết nhọc nhằn do năm tháng để lại, so với những người sống trên núi này, bà xem như khá đặc biệt, tựa như một bà chủ ở thành phố vậy.
– Này, các cô cậu, có muốn ghé vào tiệm tôi uống chén trà nóng cho ấm người không, ngôi biệt thự bên kia không cho người lạ vào đâu.
– Ách…
Nghe bà ta hô lên như vậy, mọi người đều dừng chân, chỉ là bọn họ đang do dự xem có nên vào quán để nghỉ nơi một chút không.
Đúng lúc này, đột nhiên có một người đàn ông ló đầu ra từ phía sau lưng của bà chủ, mặt người nọ đỏ bừng, rõ ràng đã uống một ít rượu.
Ngay khi anh ta ló đầu ra, có hai cô gái trong nhóm liền khẽ hét lên:
– A! Là tiểu thiếu gia Uẩn Dạ Diêu của thành phố W! Đẹp trai chết đi được!
– Đúng rồi, đúng rồi. Sao anh ấy lại ở nơi này nhỉ?
Thoáng cái, không cần bà chủ tiếp tục chào mời, bốn cô nàng lập tức đi về phía quán ăn của bà, hai người con trai còn lại chỉ đành phải đi theo.
Uẩn Dạ Diêu cũng đến đây du lịch, anh ta là diễn viên đóng phim của thành phố W, bởi vì cha mẹ anh ta đều làm trong ngành này, nên các fan yêu mến gọi anh là “Tiểu thiếu gia thành phố W”, anh cũng gọi những fan này là “Đóa Hoa Thơm”* hoặc “Quả Tiêu Nhỏ”** chỉ là cái sau ít được dùng tới hơn thôi.
Thực ra thì tuổi tác của Uẩn Dạ Diêu cũng không nhỏ nhít gì, nhưng vẻ ngoài của anh lại trẻ hơn tuổi thực rất nhiều nên những người hâm mộ đều xem anh ta như một thanh niên.
Có lẽ do tác dụng của rượu, Uẩn Dạ Diêu mỉm cười với mấy người bọn họ, hơn nữa còn nhiệt tình mời mọc, như thể anh ta là ông chủ vậy.
Có thể mời được khách nên bà chủ xinh đẹp kia cũng không nói gì cả, bà đương nhiên cũng vào đi vào trong quán ăn theo để tiếp đãi những vị khánh này, người chung quanh đều nhìn với ánh mắt hâm mộ ganh tị.
Vào bên trong quán ăn rồi mọi người mới thấy được nơi này đơn sơ thế nào, thậm chí có thể nói nó giống như một tiệm ăn nhỏ hay quán bán thịt dê vậy, quầy nằm ngay bên cạnh cửa ra vào, bên trong cũng chỉ có vài bộ bàn ghế, cái nào cũng đều dính đầy mỡ.
Sáu người vất vả lắm mới tìm được vài cái ghế sạch để ngồi, bà chủ lập tức bưng nước trà lên, được cái là bình trà lúa mạch nóng hổi này thực sự rất ngon.
Bởi vì bà chủ và Uẩn Dạ Diêu khá nhiệt tình, mọi người không gọi chút gì thì cũng ngại, nên chỉ một lát sau, trên bàn đã có một vài món ăn nhẹ, phòng bếp cũng đã bắt đầu nấu thức ăn nóng.
(* Tên gốc là Diêu Hương Thảo là tên một loài thực vật được nhắc đến trong truyện cổ, nghe bảo toàn thân đều phát ra hương thơm.
** Hải Phong Đằng là một loại tiêu lốp)