Còn chưa đủ 5 giây à? Giản Tĩnh tuyệt vọng đến nơi.
Lúc này, người đàn ông kia đã cảm thấy choáng váng, lại không cam lòng buông tay chịu trói như vậy. Một khi đã điên lên rồi thì lý trí chạy đâu không biết.
Giờ anh ta chỉ muốn trả thù, không gϊếŧ được mục tiêu ban đầu thì kéo vài kẻ chôn cùng cũng tốt.
Anh ta vung tay chém tới, cánh tay lại không có chút sức nào, dao rời tay bay ra ngoài.
Giản Tĩnh trơ mắt nhìn đao nhanh chóng bay về phía mình, ngày càng gần hơn, mà đại não hoàn toàn chết máy, chỉ hiện lên từng mảng hình ảnh rời rạc, không thể hạ bất cứ mệnh lệnh gì cho cơ thể.
Cô chỉ trợn trừng hai mắt, ngây ngốc chờ đợi kết cục.
Đây là phản ứng chân thật của người thường khi đối mặt tử vong: không tránh né không phải vì không muốn tránh, mà là không làm được.
Keng…
Con dao va phải ghế chờ, rơi xuống mặt đất.
5 giây đã tới, đạo cụ do Hệ Thống cung cấp không lừa già gạt trẻ, người đàn ông kia váng đầu hoa mắt, nặng nề ngã xuống đất, sau đó không còn phản ứng.
[Nhiệm vụ hoàn thành, Hệ Thống đang kết toán.]
Không khí an tĩnh vài giây.
Thật lâu sau mọi người mới phản ứng lại, có người vội đá văng con dao đi, có người đè lại người đàn ông đã ngất xỉu kia, có người đi đỡ Giản Tĩnh.
Y tá trẻ tuổi vừa thét chói tai rõ ràng rất sợ lại vẫn đến quan tâm Giản Tĩnh: “Cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Giản Tĩnh cứng ngắc lắc đầu, hai mắt tối sầm, hoa mắt chóng mặt.
“Tôi…” Cô vừa định nói gì mới phát hiện giọng mình run vô cùng: “Hình… hình như tôi bị tụt huyết áp rồi.”
Y tá lập tức lấy một túi đường glucozơ ra, đưa tới bên miệng cô.
Giản Tĩnh tựa lữ khách đi trong sa mạc vài ngày rồi vậy, tham lam uống vài ngụm, hơi nước và đường phân bổ sung mồ hôi và năng lượng vừa tiêu hao, rốt cuộc cũng có thể thở thông thuận.
“Phù…” Giản Tĩnh ngã ngồi trên ghế, mệt đến mức không muốn nhúc nhích, đầy đầu óc chỉ có một câu: “Rốt cuộc cũng xong.”
Không chết, tốt quá rồi.
Sống rồi.
“Cảm ơn cô.” Y tá trẻ nói, đôi mắt đỏ ửng tràn đầy biết ơn.
Cô cười khổ, khoát tay với cô ấy. Y tá còn định nói gì thì lại có người bệnh kêu lớn, hình như là có người lớn tuổi phát bệnh tim, cô ấy đành vội vàng rời đi, chỉ kịp nói lại một câu: “Có việc cứ gọi tôi nhé!”
Giản Tĩnh qua loa gật đầu, không rảnh khách sáo, cô thật sự quá mệt, vài phút vừa rồi tiêu hao toàn bộ sức lực của cô. Giờ cô chỉ hận không thể về thẳng phòng bệnh, nằm vật xuống ngủ.
Mơ mơ hồ hồ ngồi một hồi lâu, cô cho rằng mới qua vài phút, thật ra đã nửa tiếng trôi qua rồi. Trước mặt cô chợt có bóng ma bao phủ: “Chào cô, tôi là Quý Phong đội cảnh sát hình sự, chúng tôi đã biết chuyện vừa xảy ra ở đây. Có thể phiền cô theo chúng tôi về cục làm ghi chép không?”
Giản Tĩnh nhấc mắt, đánh giá vị khách không mời này.
Đối phương mặc thường phục, nhưng có trình ra thẻ cảnh sát của mình. Người trên ảnh chụp ngũ quan chính trực, diện mạo hiên ngang. Người thật càng tốt hơn, là kiểu đàn ông hào sảng anh tuấn.
Nhưng lúc này dù trước mặt là Ngô Ngạn Tổ thì Giản Tĩnh cũng không hứng thú.
Đầu cô đau như muốn nứt ra, đường máu hạ, không khống chế được cảm xúc: “Tôi là bệnh nhân!”
Cứu mạng! Ghi chép! Cái gì là ghi chép? Ăn được không?
Giờ cô chỉ cần một bát mì tôm nóng hầm hập, lấy lại sức về phòng bệnh ngủ.
Quý Phong nhướng mày.
Thật ra anh đã xem băng theo dõi trước khi tìm cô gái này, cũng vì thấy rõ hành vi của đối phương nên mới cảm thấy khó hiểu.
Một cô gái bình thường lại có thể phát hiện và ngăn cản án mưu sát, đúng là khó tin.
Làm sao cô ấy nhận ra người kia có vấn đề? Còn có thể phản ứng đầu tiên, giải quyết từng bước? Nếu không phải cô ấy đẩy xe lăn đến thì có lẽ con số thương vong hôm nay rất đáng sợ.
“Mai đến cũng được.” Quý Phong chìa di động ra: “Lưu cho tôi phương thức liên hệ đi.”
Giản Tĩnh sờ túi, không thấy di động đâu. Cô cũng không nhớ nổi là mình không cầm di động theo hay là đánh rơi ở chỗ nào rồi.
“Là cái này à?” Quý Phong cầm di động ở ghế bên cạnh lên, bấm mở màn hình.
Giản Tĩnh day huyệt Thái Dương, gật đầu, loáng thoáng nhớ ra là có y tá nào đó nhặt được, trả lại cho mình.
Quý Phong lấy máy của cô gọi vào số của chính mình, khách sáo nói: “Hi vọng cô có thể phối hợp công tác của chúng tôi, khi nào đến gọi thẳng cho tôi là được. Đúng rồi, xin hỏi phải gọi cô thế nào đây?”
“Giản Tĩnh.”
Quý Phong cảm thấy hơi quen tai nhưng cũng không lộ ra mặt, chờ ra cổng bệnh viện mới lấy di động tra tìm tên của cô.
Kết quả đầu tiên là từ điển bách khoa.
“Giản Tĩnh, sinh ngày mùng 1 tháng 9 năm 1999, tiểu thuyết gia thiên tài, tác phẩm tiêu biểu: “Thần thám Bạch Miêu”.”
“Tiểu thuyết gia…” Giọng Quý Phong khó nén quái dị.
Theo như trong băng ghi hình thì toàn bộ quá trình phát sinh vụ án đều không có chút dấu hiệu nào, khi Giản Tĩnh bất ngờ lao tới, ngay cả hung thủ cũng bị gϊếŧ đến trở tay không kịp. Anh chỉ muốn biết sao cô có thể thấy được nên đặc biệt kéo dài thời gian băng ghi hình, sau đó phát hiện Giản Tĩnh quanh quẩn gần đó rất lâu, như đang cố ý tìm người nào vậy.
Càng lạ chính là cô gái này mặc đồ bệnh nhân, rõ ràng là người bệnh khu nằm viện. Đang yên đang lành chạy đến phòng cấp cứu làm gì?
Lại kéo ngược nửa tiếng đồng hồ, Quý Phong thấy cô lặp lại quanh quẩn tại vài chỗ cố định phòng cấp cứu, không phải tìm người, cũng không phải xem bệnh, đi tới đi lui, quái cực kỳ.
Vốn cho rằng cô gái này có vấn đề gì khác, vừa hỏi mới biết cũng là danh nhân nho nhỏ.
Khi nào làm ghi chép phải tra rõ mấy điểm đáng ngờ này mới được.
Giản Tĩnh không biết mình đã bị Quý Phong ghim rồi, gắng sức lê thân thể mệt mỏi về phòng bệnh, ngã đầu ngủ vùi. Cũng không biết có phải đãi ngộ đặc thù của anh hùng không, tuy rằng quá trình nguy hiểm vô cùng nhưng lại không mơ lấy một cơn ác mộng, ngủ ngon lành đến thẳng bình minh.
Nhà ăn bệnh viện lần lượt đưa bữa sáng.
Hôm qua cô đã đặt sẵn sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao và sủi cảo chiên. Một hơi ăn sạch nhẵn mới xem như bù đắp cho dạ dày chịu khổ cả ngày hôm qua.
Ăn no uống đủ, Giản Tĩnh mới có tâm tình đi xem Hệ Thống kết toán.
[Tên nhiệm vụ: Huyết án phòng cấp cứu (đã hoàn thành)]
[Phần thưởng nhiệm vụ: 15 điểm giá trị dũng khí, 10 điểm giá trị cống hiến đặc biệt (tránh cho một người chết, hai người bị thương nặng)]
[Ghi chú: Giá trị dũng khí có thể dùng để rút thẻ “thường”, mỗi lần rút tiêu phí 5 điểm; Giá trị cống hiến có thể dùng để rút thẻ “đặc biệt”, mỗi lần rút tiêu phí 10 điểm.]
[Xin hỏi có rút thẻ hay không?]
Tăng thể một cái thẻ đặc biệt à?
Giản Tĩnh không chút do dự, dứt khoát nói: “Rút toàn bộ.”
[Đang rút thẻ]
[Đã rút thẻ xong]
[Tên: Thẻ cường hóa – Nhanh nhẹn (1 điểm)]
[Mô tả: Tăng cường tốc độ phản xạ thần kinh, đề cao tính linh hoạt của thân thể và năng lực phối hợp của tứ chi.]
[Ghi chú: Thời khắc mấu chốt, cơ thể nhanh nhạy có thể cứu bạn một mạng ~]
[Tên: Thẻ tri thức – Điều tra dấu vết (sơ cấp)]
[Mô tả: Đạt được tri thức điều tra dấu vết cấp nhập môn]
[Ghi chú: Dấu vết rất nhỏ để lại đều cất giấu chân tướng sự thật]
[Tên: Đạo cụ – kẹo hồi phục (5/5)]
[Mô tả: Là một viên kẹo siêu cấp có khả năng nhanh chóng loại bỏ trạng thái xấu như đói bụng, khát nước, hoa mắt chóng mặt, đau bụng kinh, sái cổ, rút gân và đủ loại không khỏe hàng ngày.]
[Ghi chú: Thân tại giang hồ khó tránh khỏi ngoài ý muốn, lúc cần tới một viên, quá sảng khoái.]
[Tên: Thẻ đặc biệt – kính mắt công nghệ đen (bộ phận chính)]
[Mô tả: Sản phẩm công nghệ đen siêu việt tưởng tượng nghiên cứu chế tạo, siêu nhẹ, siêu mỏng, siêu thoải mái, đeo cũng như không đeo, phòng rơi phòng sương mù, không thấm nước, chịu nhiệt lớn, có thể sử dụng bình thường trong nhiều loại hoàn cảnh ác liệt.]
[Ghi chú: Sản phẩm có thể kết hợp sử dụng với các thẻ khác, tiêu hao 5 điểm giá trị dũng khí đổi vẻ ngoài mới.]
Giản Tĩnh: “…”
Xem đi, đổi dáng vẻ bề ngoài, chiêu trò quen thuộc cỡ nào nha, đây chính là điềm báo tạp tiền nha. Đáng tiếc, cô vừa tiêu sạch điểm giá trị rồi, muốn tạp cũng không có mà tạp, đỡ phải chặt tay mình đi.
Cô dùng luôn thẻ tri thức, lại yêu cầu lấy thẻ đặc thù ra.
Trên tay chợt xuất hiện một chiếc kính gọng vàng trông rất bình thường. Thôi đừng nói, tuy vẻ ngoài không có gì đặc biệt nhưng đồ Hệ Thống đưa ra đủ thần kỳ, rất thoải mái, nhẹ nhàng như không có sức nặng, lỗ tai và sống mũi không cảm nhận được chút lực áp bách nào.
Tròng kính mỏng mà rõ ràng, màu sắc rõ nét, không có chuyện lệch màu.
Cô tháo kính xuống hà một hơi, không dính hơi nước, không cần lo mùa đông ăn mì sẽ thành mù nữa.
Giản Tĩnh đeo lên rồi không chịu cởi xuống nữa, ngắm nghía trong gương, âm thầm cảm thán: “Phàm là có chức năng điều chỉnh bề ngoài thì đương nhiên phải tạp tiền.”
“Thôi, xem cái khác.”
Cô nghĩ ngợi một hồi, quyết định dùng cả hai thẻ cường hóa.
[Thẻ cường hóa – Thể chất (1 điểm) đã sử dụng]
[Thẻ cường hóa – Nhanh nhẹn (1 điểm) đã sử dụng ]
Sau hai nhắc nhở, một giao diện mới tinh đập vào mắt, tỉ mỉ hiện rõ số liệu của cô.
[Giao diện nhân vật]
Họ tên: Giản Tĩnh
Giới tính: Nữ
Tuổi: 20
Trạng thái: Trúng độc cacbon monoxit ( đã chữa trị)
Thể chất: 5 (4 điểm giá trị cơ sở thêm 1 điểm cường hóa)
Lực lượng: 4
Nhanh nhẹn: 6 (5 điểm giá trị cơ sở thêm 1 điểm cường hóa)
Bùng nổ: 3
Sức chịu đựng: 4
Thiên phú: Sáng tác văn học (đã khóa)
Kiến thức: Kiểm tra dấu vết (sơ cấp)
Kỹ năng: Quan sát (sơ cấp)
Đạo cụ: Kẹo hồi phục (5/5), kính mắt công nghệ đen
Giản Tĩnh nhíu mày: “Mấy con số này có ý gì?”
[Hệ Thống: Thuộc tính giá trị của con người tương đương từ 1 – 10, trị số trung bình của phái nữ là 6, từ 1 đến 3 là yếu, 4 đến 6 trung bình yếu, 7 đến 8 là mạnh, 9 đến 10 siêu mạnh, trên 10 là cực hạn của con người]
Giản Tĩnh: “…” Tóm gọn lại là tố chất thân thể của cô rất rác rưởi?
Không biết có phải nghe được cô nghi ngờ không, Hệ Thống vô cùng trí năng điều chỉnh miêu tả:
Thể chất: 5 (Hậu quả do hàng năm thức đêm)
Lực lượng: 4 (Cô không khiêng nổi một xô nước)
Nhanh nhẹn: 6 (Thời điểm cô linh hoạt nhất là khi chơi game)
Bùng nổ: 3 (Chạy nước rút đảm bảo không ra gì)
Sức chịu đựng: 4 (Cô cần lo lắng đến sinh hoạt X sau này)
“Phụt…” Giản Tĩnh phun thẳng nước trong miệng ra ngoài. Hệ Thống kiểu gì thế này? Trí năng là trí năng kiểu này à?
[Hệ Thống: Ký chủ còn nghi vấn gì?]
Giản Tĩnh đỡ trán, bình tĩnh một hồi mới hỏi: “Thẻ kiến thức và kỹ năng đều là sơ cấp, sau này có thể rút được thẻ trung cấp hoặc cao cấp à?”
[Hệ Thống: Không thể, sao thẻ thường chỉ có thẻ sơ cấp]
“Vậy phải thăng cấp thế nào?”
[Tiêu hao 3 tấm thẻ sơ cấp có thể hợp thành 1 tấm thẻ thăng cấp, dùng cho thăng từ sơ cấp tới trung cấp]
[Tiêu hao 8 tấm thẻ sơ cấp có thể hợp thành 1 tấm thẻ thăng cấp cường lực, dùng thăng từ trung cấp đến cao cấp]
[Tiêu hao 15 tấm thẻ sơ cấp có thể hợp thành 1 tấm thẻ thăng cấp siêu cường, dùng thăng từ cao cấp đến chuyên gia]
Giản Tĩnh kinh ngạc: “Tiêu phí cũng quá nhiều.”
[Hệ Thống: Vì phòng ngừa ký chủ lạm dụng kỹ năng cao cấp, tạo thành hiện tượng không công bằng nên đặc biệt hạn chế]
Giản Tĩnh ngớ người, sau đó thoải mái lại.
Cũng đúng, dùng kỹ năng kiểm tra dấu vết làm ví dụ. Từ sơ cấp lên cao cấp cần 11 tấm thẻ sơ cấp, 55 điểm giá trị dũng khí, đại khái mấy lần phó bản gì đó. Thời gian và công sức bỏ ra chắc chắn không bằng người học chuyên nghiệp trong thực tế. Như vậy đã là đi đường tắt rồi.
Nếu không định ra hạn chế, người có Hệ Thống có thể nhẹ nhàng sở hữu thật nhiều kỹ năng cao cấp. Thật sự không công bằng với những người vất vả học hành ngoài đời.
Mà cách tiêu hao thẻ cũng phù hợp lựa chọn thực tế. Nếu lựa chọn chuyên nghiên cứu lĩnh vực nào đó thì đương nhiên không có tinh lực nghiên cứu những thứ khác.