Chương 44: Trụ manh(*) Tư Dao
(*) Trụ manh: ngớ ngẩng một cách đáng yêu
Trong phòng bệnh, Phương Tư Dao cả ngày cũng không thấy được Giang Hiểu Đình, thế là gọi điện cho cô ấy
Kỳ thực tối qua Giang Hiểu Đình luôn ở trong bệnh viện, đến trời sáng lại đi đài T làm việc. Nhưng mà cô ấy bồi cạnh không phải Phương Tư Dao mà là Tôn Kiến Đình
“Hiểu Đình, em đang ở đâu?”
“Tổng tài tôi đang làm việc, chị có chuyện gì sao?”
Nhận được điện thoại của Phương Tư Dao, Giang Hiểu Đình có chút kinh ngạc. Mà ngữ khí ôn nhu của chị ấy, lại để cô gái có chút không biết làm sao mới tốt, rõ ràng đối phương chỉ là hỏi một câu bình thường lại để nhịp tim của cô ấy đập không chịu khống chế
Aiz…tại sao nên ghét chị ta nhưng mà cảm thấy lại rất phức tạp chứ, có chút chua có chút ngọt hình như còn có chút đau…
“Tôi…tôi…”
“Chuyện gì? “
“Ách…”
“Tổng tài chị không có chuyện gì tôi gác máy đây, tôi có rất nhiều chuyện phải làm, bái bai”
Đối mặt với Giang Hiểu Đình, Phương Tư Dao bắt đầu trở nên rối loạn, cả lời nói cũng sẽ lắp bắp, một chút cũng không giống bộ dạng tự tin trên thương trường. Nhưng cô ấy lại cũng không biết đầu điện thoại bên kia Giang Hiểu Đình kỳ thực cũng chỉ là giả vờ trấn tĩnh, tay nắm lấy cây viết sớm đã chặt càng thêm chặt
“Này này này! đừng! tôi có chuyện!”
‘Tổng tài có chuyện gì?”
“Em giúp tôi đem công văn trên bàn chỉnh lý xong rồi đưa đến, và liên lạc Linda, tôi muốn bảng tiến độ công trình xây dựng dưới cờ của KF”
“Được”
Cô gái bộ dạng làm theo nguyên tắc để Phương Tư Dao trong lòng rất phiền muộn. Nhưng mà lại nói ra chỗ nào không đúng, thế là chỉ đành chính mình không ngừng do dự. Cô ấy muốn theo đuổi lại Giang Hiểu Đình, nhưng mà đối mặt với thái độ của em ấy như vậy, Phương Tư Dao lại có chút rút lui rồi
Cô ấy biết bản thân sai rồi, không nên lấy Giang Hiểu Đình làm đối tượng trả thù, cô ấy cũng biết bản thân thích ghen không thích Hiểu Đình của cô
đến gần người khác, nhưng mà…cô ấy không biết bây giờ nên làm sao mới có thể xoay chuyển em ấy. Hơn nữa cô ấy bây giờ kỳ thực một chút cũng không muốn xem công văn, cô ấy chỉ muốn thấy Giang Hiểu Đình…
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, qua cả một tiếng đồng hồ. Ở trong một tiếng này, Phương Tư Dao sớm đã tự mình do dự trăm ngàn lần cho đến Hiểu Đình xuất hiện cô ấy mới thoát khỏi cạm bẫy này…
“Tổng tài văn kiện của chị. Linda nói thứ tư hội nghị tòa thị chính chị muốn tự mình đi hay là phái Ái Vi đi? “
Nói đến vụ tòa thị chính, Giang Hiểu Đình thì nhíu chặt chân mày, cô ấy biết cho dù bản thân lợi hại thế nào nữa, nếu như Phương Tư Dao không chịu buông tay kiên quyết tham gia vào, vậy Thiên Thành chỉ có nguy cơ sụp đổ trước mắt…
“Tự bản thân tôi đi”
“Được, vậy tổng tài chị buổi trưa muốn ăn cái gì, tôi đi mua giúp chị”
“Không muốn ăn”
Phương Tư Dao không vui, nhưng mà Giang Hiểu Đình lại không biết chị ta lại làm sao rồi, chỉ đành ngoan ngoãn đứng ở một bên
“Tổng tài, chị không ăn cơm Ái Vi sẽ lo lắng, cô ấy vì chị mỗi ngày ở bệnh viện và công ty chạy hai bên, chị có thể hảo hảo chăm sóc mình không? “
Cô gái muốn khuyên bệnh nhân trên giường kia, nhưng mà hình như cô ấy càng nói gương mặt của Phương Tư Dao càng trầm…
“Tại sao em ấy kêu Ái Vi tôi thì kêu tổng tài…”
“Chị nói cái gì?”
“Không có gì”
Phương Tư Dao càng nói tiếng càng nhỏ, Giang Hiểu Đình chỉ nghe được mấy chữ phía trước, phía sau cái gì cũng không nghe thấy…thế là lại gần đối phương một chút, nhưng chị ta lại ngang bướng không nói. Thấy bộ dạng chị ta muốn nói lại không nói thật sự chọc đến Giang Hiểu Đình muốn đánh chị ta một đấm
“Tổng tài nếu như không chuyện gì tôi trở về công ty làm việc trước”
“Không được”
“…cái gì không được? “
Phương Tư Dao vốn thì chỉ muốn thấy Giang Hiểu Đình, bây giờ cô ấy lại muốn đi đương nhiên không được
“Tôi vẫn chưa kí xong, em phải đợi tôi kí xong rồi cầm trở về”
“Oh…vậy tôi qua một bên đợi”
Cô ấy đã định chủ ý muốn giữ lại Giang Hiểu Đình, thế là tùy tiện tìm lý do muốn em ấy đừng đi. Trên bề ngoài nói là kí công văn, nhưng trên sự thật cô ấy lại luôn nhìn chằm chằm Giang Hiểu Đình, mà văn kiện trên tay một trang cũng không có lật qua, thậm chí lật ngược lại
Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng kia, Giang Hiểu Đình đương nhiên biết có người đang nhìn mình, trong lòng cô ấy bị nhìn đến loạn một đoàn, chỉ đành cúi đầu nhìn tay của mình có chút không biết phải làm sao
“Tiểu thư kí qua đây “
“…tổng tài có chuyện gì? “
Lại là xưng hô này, Giang Hiểu Đình không thích thậm chí có chút chán ghét. Nhíu mày nhìn người trên giường, tựa hồ có chút không nhẫn nại
“Ngồi đây”
“Tại sao? tôi có thể ngồi sofa, tổng tài chị thì mau kí đi, không cần quản tôi”
Giang Hiểu Đình sở dĩ từ chối, toàn bộ là vì vị trí của đối phương chỉ không phải cái ghế, mà là chỗ trống nhỏ bên cạnh chị ấy,bên cạnh giường của Phương Tư Dao
“Em qua đây cầm giúp tôi, tay tôi đau cầm không nổi”
“…chị có thể dùng tay phải”
“Tay phải phải kí tên, không rãnh”
“…”
Aiz…cô gái bất đắc dĩ thở dài một hơi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Phương Tư Dao, thực ra trong lòng có chút không muốn. Cô ấy biết chị ta nhất định là cố ý, vừa nảy rõ ràng là rất tốt làm sao trãi qua một chút thì cầm không nổi…
Dưới tình thế bất đắc dĩ Giang Hiểu Đình ngoan ngoãn ngồi bên cạnh của Phương Tư Dao, lại một cái bị kéo vào trong lòng của đối phương. Một cổ mùi hương nhàn nhạt thuộc về Phương Tư Dao từ từ chiếm cứ hô hấp của cô gái, để cô ấy bắt đầu có chút trầm mê…
“Hiểu Đình…”
“Tư…tổng tài buông tôi ra. Bạn gái của chị sẽ hiểu lầm, bị hiểu lầm sẽ không tốt”
Nghĩ đến lời nói của Lý Tình hôm qua, lòng của Giang Hiểu Đình giống như bị kim đâm đau, thế là muốn từ trong lòng Phương Tư Dao trốn thoát lại thế nào cũng trốn không được…
“Em muốn tôi nói mấy lần, tôi, không, có, bạn, gái”
“Vậy Lý Tình là cái gì, chị thật sự coi tôi là kẻ ngốc nói cái gì tôi cũng tin sao!”
Nghe thấy lời của đối phương, Giang Hiểu Đình lại trào phúng cười lên…chẳng lẽ tối qua Lý Tình nói đều là giả? ha….Phương Tư Dao là tên đại lừa gạt
“Tôi không có cùng Lý Tình sống chung với nhau!”
“Hừ! các người cũng lên giường rồi còn nói không phải? vậy phải làm sao mới là phải? hay là tổng tài sủng vật của chị quá nhiều, bản thân cùng ai lên giường cũng không làm rõ rồi? hơn nữa chị cũng cùng Lý Tình…ô ô….”
Đứa con gái tức giận rồi, cô ấy cảm thấy Phương Tư Dao căn bản mở mắt nói láo, hai người họ thân mật như vậy nếu như không phải vậy rốt cuộc ai mới phải?
Đối mặt với bộ dạng hùng hỗ dọa người của Giang Hiểu Đình, Phương Tư Dao có chút chống đỡ không nổi, thấy em át tức giận cô bổng nhiên có chút cảm giác không biết phải làm sao. Thể là cúi đầu hôn lên môi của cô gái…
Mục đích ban đầu của cô rất đơn giản, nhưng hơi thở ấm áp của cô gái và hương hoa bách hợp nhàn nhạt để cô ấy không kìm chế được lực đạo trên môi càng thêm nặng muốn nhiều thêm…Cái lưỡi linh hoạt miêu tả viền môi của cô gái sau đó nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của cô gái, trong miệng cô gái từng chút từng chút cũng không buông tha, không ngừng liếm lấy đầu lưỡi mềm mại của cô gái, nhẹ nhàng quấn lấy sau đó thả ra không ngừng lập đi lập lại kích thích thần kinh nhạy cảm yếu ớt của cô gái…
Đối với nụ hôn đến bất thình lình, Giang Hiểu Đình sửng sốt, đợi đến cô ấy phản ứng lại ý thức của chính mình lại bắt đầu có mơ hồ, sớm thì quên đi phải đẩy ra cái ôm này, Phương Tư Dao quá mức ôn nhu để cô ấy trầm mê, cảm giác hô hấp bị rút sạch để cô ấy không kiềm chế được sít sao nắm lấy quần áo của đối phương…mà văn kiện trên tay sớm đã rơi trên đất
“Chị có bạn gái. Đó chính là em, ngoại trừ Giang Hiểu Đình không có ai có tư cách làm bạn gái của chị”
Trán chống lấy trán của đối phương, hô hấp của hai người quấn lấy nhau. Nhìn theo môi của cô gái vì nụ hôn đi qua mà đỏ ửng, trong lòng Phương Tư Dao giống như vuốt mèo gãi đến ngứa ngấy, có chút nhịn không được muốn tiếp tục hôn em ấy
Nghe được Phương Tư Dao bất thình lình bày tỏ lại để Giang Hiểu Đình rốt ráo rồi…cô ấy không biết bây giờ là ý gì, tại sao Phương Tư Dao nói như vậy. Nhưng mà lời Lý Tình nói thì sao…hai người họ ở trước mặt mình ôm ôm ấp ấp đều là giả sao?
“Tổng tài xin chị tự giác”
Đẩy Phương Tư Dao ra dùng cái miệng máy móc nói ra, sau đó khom người xuống bắt đầu nhặt văn kiện trên đất, trong lòng rối loạn không xong, tay còn đang hơi run rẫy
“Hiểu Đình…”
“Tổng…tổng tài, tài liệu của chị, tôi vẫn là qua bên đó đợi thì được rồi”
Giang Hiểu Đình đem tài liệu giao vào tay của đối phương, đầu cũng không quay lại trở về sofa, nhìn theo tay của mình. Mà Phương Tư Dao cố gắng kéo lấy tay của cô ấy, lại bị nhẹ nhàng vung ra. Trong lòng có chút không vui, trề môi nhìn mấy văn kiện vô vị buồn tẻ kia, Phương Tư Dao rõ ràng nhìn qua rồi lại không kí, sau đó không ngừng nhìn lén cô gái trên sofa…
Mà lúc này con người kia ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh này ở trong phòng, cười khổ mà đi…
“Cuối cùng cô tìm được Tư Dao của cô rồi…”
Hết chương 44