Tô Viễn Sơn ngồi bên cạnh mắng yêu Tô Ngọc Châu
“Con lớn rồi mà cứ như trẻ con, để chị Tú Anh cười cho”
Tô Ngọc Châu có chút sững sờ vừa rồi giận dỗi La Thành lúc đi vào nhà cô không để ý, bây giờ nghe Tô Viễn Sơn nói cô mới phát hiện có một cô gái ăn vận trẻ trung, gương mặc xinh đẹp kiêu sa, đôi môi đỏ mộng vô cùng quyến rũ đang ngồi đối diện mỉm cười nhìn cô làm cô ngượng đến đỏ mặt.
Cô quay sang nũng nịu nói với Tô Viên Sơn
“Trong nhà có khách mà ba không nói với con.
Cái này ba biết gọi là gì không?”
“Gọi là gì nào” Tô Viên Sơn hỏi
“Cái này gọi là dìm hàng con gái” Tô Ngọc Châu bĩu môi nói
Tô Viễn Sơn phì cười gõ yêu lên trán cô rồi quay sang nói với Trần Tú Anh
“Ngọc Châu vẫn còn tính trẻ con để cháu cười chê rồi”
“Dạ không đâu ạ.
Cô Tô nhí nhảnh đáng yêu cháu rất thích”
Thật sự vừa rồi nhìn hai người nói chuyện Trân Tú Anh cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ Tô Ngọc Châu, cô ấy không những được sinh ra trong gia đình giàu có mà còn có ba và anh trai hết mực cưng chiêu, nâng niu như quốc bảo.
Còn Trân Tú Anh từ nhỏ đã sống xa gia đình, mặc dù ba mẹ cũng rất yêu thương cô nhưng tình cảm họ dành cho cô không ngọt ngào như Tô Viễn Sơn đã dành cho cô chủ nhỏ.
Cũng có lẽ vì bối cảnh gia đình đã hình thành nên tính cách hai người hoàn toàn trái ngược.
Một Trần Tú Anh điềm đạm ít nói, một Tô Ngọc Châu vui tươi nhí nhảnh
Tô Viễn Sơn nghe thấy Trân Tú Anh gọi là Cô Tô ông liền nói
“Cháu lớn tuổi hơn sau này cứ gọi là Ngọc Châu đi.
Không cần phải khách sáo như vậy”
“Dạ vâng ạ” Trần Tú Anh vui vẻ đón nhận đặc quyền này của ông.
Cô quay sang nói với Tô Ngọc Châu
“Ngọc Châu….!tên em rất hay.
Em có ngại khi chị gọi em như vậy không?”
“Không đâu.
Gọi như vậy em thấy tự nhiên hơn” Mặc dù Tô Ngọc Châu không mấy thiện cảm với Trân Tú Anh bởi vì cô cảm nhận được Trần Tú Anh có một mối đe dọa tìm ẩn đối với cô nhưng từ nhỏ Tô Ngọc Châu đã được dạy dỗ rất tốt nên lúc nói chuyện cô vẫn giữ thái độ ôn hòa như nước khiến cho người khác không thể nào nhìn thấu tâm tư của cô.
Tô Ngọc Châu dò xét hỏi Trần Tú Anh
“Chị là bạn của anh trai em?”
Trân Tú Anh mỉm cười gật đầu.
Cô không biết mối quan hệ giữa hai người bây giờ thật chất là gì nhưng gọi là bạn bè cũng không sai
Tô Viễn Sơn ngồi bên cạnh theo dõi hai cô gái trò chuyện.
Ban đầu ông còn e ngại Tô Ngọc Châu tính tình trẻ con sẽ lép vế trước một người từng trải kinh nghiệm như Trân Tú Anh nhưng không ngờ đứa con gái bảo bối này của ông lại ứng xử khá tốt làm ông rất hài lòng
Lần này Tô Viễn Sơn cũng đặc biệt ấn tượng với Trần Tú Anh, tuy cô là con gái của Thị Trưởng thành phố nhưng cách nói chuyện lại rất gần gũi chân tình không giống với những cô gái con nhà quyên quý khác.
Thời gian vừa qua ông cũng từng nghe mọi người trong công ty đồn thổi về mối quan hệ giữa cô và La Thành.
Chỉ có điều ông nhận thấy đứa con trai này của ông dường như không có hứng thú với đoạn tình cảm này.
Mọi người ngồi đây nói chuyện cũng khá lâu mà La Thành vẫn chưa đi vào.
Tô Viễn Sơn nhìn thấy ánh mắt Trần Tú Anh cứ liên tục hướng ra cửa ông quay sang nói với Tô Ngọc Châu
“Con ra ngoài gọi La Thành vào đây”
Tô Ngọc Châu vâng lời ông đứng dậy đi tìm La Thành.
Nhưng đầu óc cô giờ đây vô cùng nặng trĩu, cái tên “Trần Tú Anh” này cô cảm thấy rất quen, dường như đã nghe thấy ở đâu đó rồi nhưng cô nghĩ mãi vẫn không ra.
Nghĩ đến lúc đầu óc sắp nổ tung Tô Ngọc Châu mới nhớ ra cô ấy chính là người hôm qua đã gọi cho La Thành rất nhiều cuộc mà anh ấy không nhấc máy.
Vậy Rốt cuộc hai người họ có mối quan hệ gì? Tại sao La Thành không nhận điện thoại của cô ấy trước mặt cô? Tô Ngọc Châu không ngừng đặt câu hỏi, có một chút phiền não cô buôn bã bước đi ra ngoài
La Thành đang chăm sóc mấy cây cảnh trước sân thấy Tô Ngọc Châu đi ra anh nở nụ cười thật tươi nhìn cô
“Hất giận rôi sao?”
“Ba bảo em ra gọi anh vào”
“Được rồi, anh vào ngay” La Thành đặt chiếc kéo tỉa cành xuống rồi đi đến vòi nước bên cạnh rửa tay.
Tô Ngọc Châu đi theo đứng bên cạnh, cô có nhiều điều cô rất muốn hỏi anh nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cảm thấy biểu hiện của cô có chút khác lạ.
La Thành quan tâm hỏi cô
“Đang nghĩ gì thế”
Sau một hôi ngập ngừng Tô Ngọc Châu lên tiếng
“Anh và Trần Tú Anh là mối quan hệ thế nào”
Với biểu cảm hiện giờ của cô La Thành cũng tám chín phần đoán được Trân Tú Anh đang ở bên trong.
Anh hiểu Tô Ngọc Châu hơn bất kỹ ai, nhìn bê ngoài cô vui tươi nhí nhảnh nhưng thật chất bên trong rất dễ bị tổn thương.
Anh không muốn cô suy nghĩ quá nhiều nên trả lời ngắn gọn
“Là đồng nghiệp, bạn bè”
“Chỉ đơn giản vậy sao?” Tô Ngọc Châu mím môi nhìn anh
“Ừ.
Chỉ vậy” La Thành khẳng định
Nghe vậy tâm trạng Tô Ngọc Châu cũng được thả lỏng.
Cô lắng lặng theo sau La Thành đi vào nhà.
Vừa bước đến phòng khách, Tô Ngọc Châu ranh mãnh vượt lên trước mặt La Thành đi đến ngồi cạnh Trần Tú Anh để lại vị trí bên cạnh Tô Viễn Sơn cho anh.
Nhìn hành động ấu trĩ của cô La Thành có chút buồn cười
———————