Bảy Năm Anh Đợi Em - Nhan Tự Nhĩ

Chương 4: Hoàn



7.

Tô Cẩm Thần vì chứng minh anh không có gì khác tôi mà cương quyết giúp tôi hái bắp.

Sau đó bị cắt vào tay.

Tôi phì cười.

Thì ra anh không phải là người toàn năng.

“Cười, còn cười.” Anh đi tới, đúng lý hợp tình xòe tay cho tôi xem.

Vết thương nhỏ như vậy, đi tới bệnh viện đã lành. Vậy mà muốn được thổi, muốn được dỗ dành.

“Anh còn thích làm nũng ha.” Tôi cười.

Tô Cẩm Thần liếc tôi, mắt oán hận. Anh vẫn không chịu bỏ qua mà cứ dính lấy tôi.

Trời nắng gắt, tôi ướt mồ hôi, anh còn bám dính quấn quýt tôi.

Tôi bỗng cảm thấy khoảng cách mà mình cực kỳ bận tâm đã tan biến hoàn toàn trong sự thân mật này.

“Sao anh lại tìm về đây?” Tôi nắm tay anh đi trên con đường quê nhỏ.

“Em không đi làm, cũng không trả lời Ding talk, anh tưởng em giận quá nghỉ việc.” Giữa hai hàng mày anh hiện lên vẻ buồn buồn.

Thoạt nhìn tôi có vẻ tùy tiện nhưng thực ra tính khí cao ngạo. Nếu không tôi đã không muốn có gì với anh suốt bao năm qua.

Danh tiếng tôi bị Lý Mộc Nhi hủy hoại, anh sợ tôi sau này sẽ không đến nữa.

“Cũng không đến mức đó…”

Đúng là tôi muốn trốn tránh một thời gian nhưng không thể không quay lại. Dù gì thì anh cũng ở đó.

“Anh ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ, đến đây lại có bất ngờ lớn.” Ánh mắt sắc lẹm của anh liếc sang.

“Haizz, thời buổi này xem mắt thì có lần nào không phải để ứng phó. Mẹ lừa em về, người ta đâu có ý nghĩ đó.”

“Vậy em có không?” Tô Cẩm Thần ôm chặt tôi.

“Không.” Tôi siết tay anh, “Em gặp anh thì không nghĩ đến người khác.”

Tôi thừa nhận mình yếu đuối, nhát gan. Nếu anh không đi về phía tôi, có lẽ tôi sẽ giữ suy nghĩ mờ nhạt này đến khi vào quan tài.

Thời gian lâu đến nỗi tôi cũng mơ hồ. Chỉ muốn say mãi trong giấc mơ trong tầm tay này. Mơ hồ qua ngày.

Chỉ có người tỏa sáng như Tô Cẩm Thần mới có thể bất chấp tất cả đẩy lớp cửa sổ giấy này ra.

“Anh đừng có nói em, anh nói hươu nói vượn gì với mẹ em khiến bà sợ vậy.”

“Không có gì.” Tô Cẩm Thần bướng bỉnh quay mặt đi. “Anh vừa vào cửa là gọi mẹ.”

Đêm đó tôi đưa Tô Cẩm Thần đi.

Mẹ tôi không thích Tô Cẩm Thần, bà thích Lý Tử Bát, cảm thấy tính tình Tô Cẩm Thần không tốt. Khi tôi nói Tô Cẩm Thần là ông chủ của tôi, bà lại thấy anh thuận mắt hẳn.

Há miệng là bảo anh phải mua nhà cho anh tôi ở trong huyện thì mới đồng ý cho chúng tôi kết hôn.

Tôi giận run người, Tô Cẩm Thần ấn tôi ngồi xuống.

“Mẹ, chuyện này con không quyết định được.” Anh ngồi trên chiếc sô pha gãy nhà tôi, dùng tư thế đàm phán hàng ngày ra, chỉ lên bàn, “Trong nhà chuyện tiền bạc do A Thấm quản lý, chuyện này mẹ phải bàn với em ấy.”

Mẹ nửa tin nửa ngờ, ánh mắt nhìn tôi có vẻ kính sợ.

Khi rời đi, tôi thở dài nhẹ nhõm.

Tôi thích quê mình, nhưng tôi không thể quay về.

Đại đa số mọi người đều như vậy, có người nhà, nhưng không có nhiều tình yêu.

Nhà tôi không trọng nam khinh nữ đến mức ép c.h.ế.t tôi, nhưng tôi biết họ không yêu tôi.

Tôi sinh ra trong khốn cùng, thất vọng, lớn lên như cỏ dại ngoài đồng. Gió thổi qua, không hiểu sao lại trở nên tươi tốt.

Thật ra không ai chăm sóc tôi.

Không ai che mưa chắn gió cho tôi.

Tôi nhìn bàn tay đang đan với tay mình, thon dài, rắn chắc, mang theo hơi ấm cơ thể.

“Không sao.” Mười ngón tay Tô Cẩm Thần đan với tay tôi, đeo một chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út tôi, “Sau này anh là gia đình của em.”

“Tự tin vậy sao?”

“Bảy năm rồi, đã đến lúc em không nên từ chối anh nữa.” Anh vỗ vỗ vô lăng, “Em xem anh lái Porsche đến, có đủ vả mặt cho em chưa.”

Tôi giơ wechat mẹ vừa nhắn tới lên: “Họ không biết Porsche là gì, hỏi anh lái xe hiệu gì, có phải là kẻ lừa đảo không nè.”

Tôi nghỉ phép một tuần rồi quay lại. Chờ công ty hoàn toàn hỗn loạn, mọi người khóc lóc nhắn tôi quay lại, tôi mới thong thả vào văn phòng.

Sự thật chứng minh Diệp Thấm tôi thăng chức tăng lương dựa vào thực lực!

Khi nói đến nghề thư ký, mọi người đều cho rằng nó hơi hường phấn, không mấy xem trọng. Thực ra quyết sách của công ty có 50% là do tôi đảm nhiệm.

Các nữ trợ lý cấp cao khác cũng vậy.

Phàm là lãnh đạo rất bận hoặc muốn lười biếng, thư ký và trợ lý là những người vô danh ra quyết định thực sự.

Tôi ngồi văn phòng xử lý công việc đã 7 năm rồi, tôi là đầu heo, ít nhiều gì cũng là một nhân vật có tiếng nói.

Những việc Tô Cẩm Thần làm, tôi cảm thấy ngoại trừ những mối quan hệ, anh là con trai gia đình giàu có, tôi là con nhà nghèo, tôi thúc ngựa đuổi theo không kịp thì những mặt khác, Diệp Thấm tôi cũng không tệ.

Tôi quay về là tăng ca không ngừng nghỉ.

Đúng thật là dòng tiền của công ty có vấn đề. Vì Tô Cẩm Thần muốn mở ra một dòng sản phẩm mới nên luôn đốt tiền. Mặc dù nhìn bên ngoài thì như một tổng tài bá đạo, nhưng công ty chúng tôi là sản xuất đồ ăn vặt…

Đó là loại đồ ăn vặt mà dù trời nam đất bắc thì nó vẫn luôn xuất hiện trên kệ của những tiệm tạp hóa nhỏ…

Không có gì cao siêu. Hàng nhái vô số. Nhưng mà sản phẩm luôn bán rất chạy…

Tô Cẩm Thần không phải là người hài lòng với hiện trạng, anh muốn đổ một khoản tiền lớn vào đây. Vốn dĩ công ty hoàn toàn có đủ khả năng để đốt tiền này, vấn đề là Lý Mộc Nhi vì yêu mà làm ra đủ chuyện, mấy cổ đông muốn rời đi. Tô Cẩm Thần muốn cướp cổ phần trong tay họ nên dòng tiền lập tức xảy ra vấn đề.

“Tôi cảm thấy hoàn toàn có thể tận dụng lợi thế này.” Hôm nay mọi người đang vò đầu bứt tai trong phòng họp, tôi nói với họ ý tưởng của mình.

“Không phải Lý Mộc Nhi rất giàu sao, lại còn đặc biệt thích Tô tổng của chúng ta…”

“Em muốn bán anh cho cô ta?” Tô Cẩm Thần cảnh giác, cơ bắp toàn thân căng lên, như dã thú sắp bị vứt bỏ.

“Không không không… em nào dám chứ. Em nghĩ có thể kích thích cô ta một chút, nói không chừng cô ta sẽ mang lại bất ngờ lớn cho chúng ta.”

Tô Cẩm Thần nheo nheo mắt.

Đêm đó, tôi đăng lên vòng bạn bè một tấm ảnh tôi và Tô Cẩm Thần tay trong tay.

Trên ảnh, chúng tôi đều đeo nhẫn đính hôn.

Quả nhiên ngày hôm sau Tô Cẩm Thần bị mắng lên hot search.

“Tuyệt vời, tuyệt vời!” Mã Vuơng trong phòng họp bàn bạc với 100.000 tài khoản marketing.

Nổi bằng scandal thì cũng là nổi!

Có lượng truy cập, có đề tài, có thể tận dụng để tung sản phẩm.

Sản phẩm của Tô Cẩm Thần rất tốt, tất cả các tài khoản marketing danh tiếng đều đã chuẩn bị sẵn bài về hương vị, bao bì sản phẩm, chỉ còn chờ một kíp nổ.

Lý Mộc Nhi treo anh trên weibo 3 ngày, lăn qua lộn lại, xào tới xào lui, chúng tôi tranh thủ lượng truy cập để đăng về sản phẩm mới.

Sau đó, đề tài thay đổi.

Từ “Tô Cẩm Thần sở khanh” biến thành “đồ uống mới ra của Tô gia tuyệt cmn vời, như mở ra cánh cửa địa ngục vậy.”

Với nhiệt độ này, chúng tôi không cần ra ngoài xã giao tìm kiếm đầu tư, tư bản quỳ ở cửa đầu tư tiền cho chúng tôi.

Mọi chuyện kết thúc như thế.

Cảm ơn Lý Mộc Nhi.

“Lần này anh có thể thăng chức.” Tô Cẩm Thần nhắc nhở Mã Vương, “Nếu anh giải quyết tốt việc quan trọng nhất.”

Mã Vương không tin nổi nhìn tôi, “Hả? Tô tổng? Tôi còn việc gì chưa xử lý tốt sao?”

Tô Cẩm Thần cười, liếc nhìn tôi: “Xóa những thông tin liên quan đến thư ký Diệp.”

Sự tình lớn như vậy, tôi khó tránh khỏi bị Lý Mộc Nhi lôi ra.

Cô ta kéo tôi ra mắng, Tô Cẩm Thần chi tiền cho việc PR.

Thái độ anh rất kiên quyết: có thể tùy tiện mắng tôi, tôi không để bụng, nhưng không thể mắng vợ tôi.

Giống như việc anh không dẫn tôi ra mắt bố mẹ anh.

“Không có gì hay để gặp, họ không nuôi nấng em, em không có nghĩa vụ phụng dưỡng họ. Khi đưa tang, em dự lễ tưởng niệm là được, không cần thiết phải nhìn sắc mặt họ.”

Bố mẹ Tô Cẩm Thần không có động thái gì. Nhưng mỗi lần anh về nhà đều thở phì phò giận dữ ra ngoài.

“Tự tin em sẽ lấy anh thế à? Chúng ta còn chưa yêu nhau đó.” Tôi trêu anh.

“Đừng nói nữa. 7 năm rồi, anh sắp 30, không chờ nổi nữa.” Tô Cẩm Thần nắm tay tôi, cọ cọ lên mặt anh.

Anh như quay về dáng vẻ người thiếu niên mà tôi chôn sâu trong trái tim mình suốt những năm tháng thanh xuân.

“Phải rồi, em chuẩn bị đám cưới đến đâu rồi?”

“À, đấu thầu thiết kế xong rồi.”

“Cho anh xem.”

“Ừm… hồ sơ này.”

“Thư ký Diệp, dự án này em cần không theo dõi nữa.”

“!”

“30 triệu đám cưới của chúng ta không thể kém một xu… anh sợ em moi của anh 20 triệu.”

“… Trong lòng anh em là người như vậy à?”

“Hơn nữa, đâu có đám cưới nào mà cô dâu lo liệu chứ. Đám cưới giao cho anh,” anh hôn lên môi tôi, “còn anh giao cho em.”

***********

NGOẠI TRUYỆN – TÔ CẨM THẦN

Tô Cẩm Thần gặp Diệp Thấm vào năm 3 đại học.

Cô bị bạn cùng phòng anh nhét vào dự án của anh.

Tô Cẩm Thần đã gặp rất nhiều cô gái đẹp, vì vậy vừa nhìn thấy cô là anh nhíu mày. Anh không thích những cô gái dựa vào sắc đẹp để trèo lên cao, xem đàn ông như kẻ ngốc.

“Tôi không nuôi dạy những người rảnh rỗi.”

“Đàn anh, việc gì em cũng làm được.” Diệp Thấm nói rõ.

Mày Tô Cẩm Thần càng nhíu chặt.

Nhưng ánh mắt Diệp Thấm nhìn anh thẳng thắn, nhiệt tình nhưng cũng rất trong trẻo, rất sợ hãi.

Trong lúc anh đắn đo không biết cô đang cầu may hay đang nói nghiêm túc. Chỉ trong nháy mắt ngây người đó, Diệp Thấm đã bị nhét vào cuộc đời anh.

Rất nhanh, anh đã biết không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.

Diệp Thấm xinh đẹp nhưng có năng lực. Cực kỳ có năng lực.

Họ thực hiện khảo sát trắc nghiệm, cô có thể đội nắng phát tờ rơi suốt cả chiều, sau đó dùng SPSS phân tích số liệu.

Mỗi lần họp nhóm xong cô sẽ sắp xếp lại biên bản cuộc họp.

Có lần anh ở thư viện tìm tài liệu.

Ngày hôm sau vào cửa, Diệp Thấm vẫn còn ở vị trí ngày hôm qua, mặc bộ quần áo ngày hôm qua. Cô ôm máy tính ngủ ngon lành.

“Tiếng Anh của em ấy không tốt, thi CET-6 hai lần mới qua.” Bạn cùng phòng trừng mắt liếc anh, “Cậu còn muốn em ấy gặm nhiều tài liệu tiếng Anh như thế.”

Tô Cẩm Thần đi đến cạnh cô, nhìn thấy một chồng giấy in dày cộp. Tất cả đều là từ mới tra cứu. Nhưng mà đã làm xong.

Sau này vẫn có người tìm cách nhét người vào nhóm anh, trong đó có cả giảng viên trong khoa.

“Diệp Thấm trong nhóm cậu không phải sinh viên xuất sắc, cũng không phải người quen của cậu, đổi thì có sao đâu.”

Tô Cẩm Thần không buồn nâng mí mắt: “Cô ấy là thành viên của nhóm tôi.”

Trong viện có tòa nhà do gia đình anh tặng. Anh đã mở miệng, không ai dám động đến người của anh.

Dự án đoạt giải, Diệp Thấm đi xe đạp đến tìm anh.

Anh đang bị chặn ở lối vào nhà ăn, hoa khôi trường tỏ tình với anh.

Anh không phải người thích dây dưa, ngày hôm đó lại kiên nhẫn nghe hoa khôi nói những lời tình cảm rất lâu, chỉ vì Diệp Thấm hẹn anh ở đây. Cô nói sẽ đãi anh ăn tối.

Tô Cẩm Thần cảm thấy hơi chán nản. Anh chỉ muốn biết, cô sẽ nói gì khi nhìn thấy thế này.

Rất nhanh sau đó, cô đã đến. Đúng giờ là ưu điểm của cô.

Cô đạp xe đến gần, phanh xe lại, mở to mắt nhìn cảnh tượng này.

Đám đông vây phía sau phấn khích ầm ĩ. Thậm chí cô còn ồn ào cùng họ.

Trong lòng Tô Cẩm Thần hơi bực bội, bỏ mặc hoa khôi ở đó, đi về phía cô đang cười hì hì.

“Cô mời tôi ăn tối?”

“Dạ phải.”

“Ở ngay đây?”

Diệp Thấm cảnh giác: “Vậy anh muốn ở đâu?”

“Tôi chọn chỗ.”

Anh là Tô công tử, không ai dám mời anh ăn ở nhà ăn trường.

Diệp Thấm rầu rĩ, ờ một tiếng, rồi nói rất tự nhiên: “Vậy anh lên xe đi.”

Tô Cẩm Thần:?

Ngày hôm đó, Tô Cẩm Thần ngồi sau xe đạp, vịn eo Diệp Thấm đi xuyên qua khuôn viên trường.

Tô Cẩm Thần dẫn Diệp Thấm đến tiệm lẩu anh thường ăn.

Diệp Thấm vào chỗ ngồi, lóng ngóng không biết để tay chân ở đâu.

Hai người ăn riêng với nhau một bữa.

Lúc đầu cô rất e dè, sau đó cô ăn rất nhiều.

“Mời tôi ăn để làm gì?” Anh vờ như lơ đãng hỏi.

“Ừm… cảm ơn đàn anh.” Cô nuốt miếng nấm nhỏ trong miệng xuống, chân thành cảm ơn.

Canh nóng, thức ăn nóng. Đôi môi nhợt nhạt của cô chuyển qua màu đỏ tươi, nhìn rất muốn cắn.

“Em nhận giải thưởng quốc gia.” Giữa khói lẩu mờ mịt, mắt mày cô dịu dàng, “Mời đàn anh ăn cơm.”

Nói thì nói vậy. Nhưng khi nhìn thấy giấy thanh toán, cô suýt ngất. Sắc mặt cô tái đi, người run lên, cuối cùng héo hon chấp nhận số phận.

Tô Cẩm Thần rút thẻ đen ra, chi tiêu của anh vượt xa tầm với của những bạn học bình thường.

“Đã nói là em mời.” Diệp Thấm nghiêm túc mở rộng chiếc ví da của mình, cố gắng đưa tiền cho anh.

Cảm giác này thật kỳ diệu, có người tranh trả tiền với anh. Hơn nữa cô ấy sử dụng chiếc ví màu hồng in hình mấy con cừu. Những cô gái tiếp cận anh đều sử dụng LV, Chanel. Không giống như cô, nhỏ nhắn, đáng yêu.

Khi về, cô đẩy xe đạp đi bên cạnh anh.

“Cô mời tôi ăn cơm không có gì khác muốn nói sao?” Ma xui quỷ khiến anh lên tiếng hỏi.

Cô hơi sửng sốt, rồi cụp mắt thẹn thùng trong gió sông thổi loạn: “Dạ có.”

Tim anh lỡ một nhịp.

Thậm chí hô hấp cũng ngừng.

“… đàn anh, nếu sau này có những dự án thế này, có thể cho em tham gia tiếp không?” Cô ngượng ngùng nói.

Khóe miệng Tô Cẩm Thần xịu xuống.

Đột nhiên anh phát hiện, cô đến gặp anh cũng không trang điểm.

Đêm đó, anh đến bãi đua xe sau một thời gian dài không đến.

Sau này nhớ lại, chính từ ngày đó, anh dần trở nên cáu kỉnh. Trước đây tính anh không như thế.

Sau khi dự án kết thúc, họ không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Nhưng Tô Cẩm Thần học xong sẽ đến nhà ăn ăn cơm. Trước giờ anh không bao giờ ăn cơm ở nhà ăn c.h.ế.t tiệt này.

“Hêee! Đàn anh!”

Anh bê khay cơm, nghe giọng nói mình mong chờ vang lên.

Cô em khóa dưới này thật thần kỳ.

Khi anh không gặp cô, anh luôn tự hỏi cô đang ở đâu, đang làm gì. Nhưng khi gặp, anh lại cảm thấy, thà không gặp còn hơn.

Có con gái nhà ai mà nói “Hê, đàn anh.”

Dáng vẻ lưu manh.

Chân anh dài, sải bước đến trước mặt cô ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống anh đã ngẩn người, “Em đang làm gì?”

Diệp Thấm cũng đơ người: “Ăn cơm.”

“Em ăn cái gì?”

“Cơm.”

Thật sự là cơm.

Một bát cơm. Một lọ ớt to. Canh rau miễn phí, rau lèo tèo.

“Em nghèo lắm sao?” Tô Cẩm Thần thật kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Diệp Thấm cũng không hề e dè.

Lần đầu tiên anh phát hiện người ta có thể nghèo đến vậy.

Tuy Diệp Thấm không trang điểm nhưng cô ăn mặc sạch sẽ, tươm tất. Anh chỉ cho rằng cô keo kiệt.

“Nhưng tối em ăn rất ngon.” Diệp Thấm trấn an anh, “Đồ ăn sau bếp của tụi em nhiều lắm.”

Cái gì?

Sau bếp?

Đêm đó Tô Cẩm Thần ngồi ở tiệm ăn bụi, nơi anh tuyệt đối không bao giờ đến. Anh nhìn Diệp Thấm đeo tạp dề bận rộn chuyền thức ăn, thu tiền, rất vui vẻ.

“Tiệm này có cơm bò với cà chua và trứng ngon lắm.” Diệp Thấm gọi cho anh mấy món đặc biệt ở quán.

Nhân lúc không ai để ý, cô lén nói với anh: “Em cho anh thêm một quả trứng…”

Lúc cô nói, cô nghiêng người lại rất gần anh.

Vì thế từ ngày hôm đó, Tô Cẩm Thần bắt đầu thích cơm thịt bò cà chua trứng. Thích đến mức ngày nào cũng phải đến đây gọi một phần.

Lần nào Diệp Thấm cũng cho anh thêm một món gì đó.

Anh chỉ có thể mời Diệp Thấm món ăn hoặc uống gì đó.

Không phải bố thí, là có qua có lại.

“Con sắp tốt nghiệp rồi, thích tiểu thư nhà nào?” Bố hỏi.

“Không có.”

“Con thích người thế nào?”

Tô Cẩm Thần nhìn ra cửa sổ nghĩ, vợ anh sẽ nấu cho anh rất nhiều cơm thịt bò cà chua trứng.

Lễ Tình nhân, Tô Cẩm Thần đi ngang qua ký túc xá nữ, nhìn thấy bạn cùng phòng mình đang tặng hoa hồng cho Diệp Thấm.

Anh sững sờ.

Trước nay anh chưa từng nghĩ đến sẽ có người khác thích cô.

Cô luôn để mặt mộc, ăn mặc như con trai, nhưng cô rất xinh đẹp.

Anh thấy hai người trò chuyện trên nền tuyết một lúc, cái miệng nhỏ của Diệp Thấm đóng đóng mở mở rất nghiêm túc. Sau đó cô nhận bó hoa hồng.

Bạn cùng phòng của anh rời đi, cô cũng lên lầu.

Tiết học ngày hôm đó, anh không nghe lọt nửa chữ.

Lúc ăn trưa, anh lơ đãng hỏi cô: “Lão Lâm tặng hoa cho em?”

“Ừm.”

“Sao?” Tim anh đập thình thịch.

“Khá tốt.”

Là có hay không? Khá tốt là ý gì?

Ánh mắt anh mang ý uy hiếp, cô nhanh nhẹn giải thích: “Hoa đó em ngâm nước đường bảo quản.”

Ánh mắt anh biến thành khó hiểu, cô nói thầm với anh: “Bây giờ hoa hồng đắt lắm, em định bán lấy tiền. Anh có quen ai cần không?”

Tô Cẩm Thần: …

“Đàn anh Tô, anh có không?” Diệp Thấm nghiêm túc nhìn anh.

“Tôi nói có,” yết hầu Tô Cẩm Thần trượt lên xuống, đôi mắt đen láy nhìn cô, “Em định bán cho tôi à?”

Diệp Thấm hơi sửng sốt.

“Anh nói cần thì em chắc chắn không lấy tiền của anh.” Cô trịnh trọng.

Tô Cẩm Thần nói cần.

Diệp Thấm ôm hoa đưa anh: “Anh đừng mang về ký túc xá. Tuy là em đã hỏi đàn anh Lâm em có quyền xử lý nó không, anh ấy cũng nói nếu đã tặng em thì là đồ của em. Nhưng mà dù sao để anh ấy biết đem bán hàng second-hand thì cũng không hay lắm.”

Tô Cẩm Thần miệng đồng ý, quay lưng đi là mang hoa về ký túc xá.

Lão Lâm thấy không đúng, “Cái này nhìn quen quen.”

“Bạn gái tặng.” Tô Cẩm Thần lười biếng ngạo nghễ liếc cậu ta.

Anh cảm thấy mình rất tệ.

Nhưng nếu sau này lão Lâm không còn ý gì với Diệp Thấm thì xấu tính cứ xấu vậy.

Đại học luôn rất vội vã.

Mỗi ngày cô đều làm thêm, học hành, tiết kiệm tiền.

Anh dõi theo cô.

Thời gian trôi qua trong nháy mắt.

Có một hôm anh đi ngang qua ký túc xá của cô, nhìn thấy cô đang khóc cực kỳ đau lòng.

Hỏi bạn cùng phòng cô mới biết suất học bổng đã bị người khác chiếm. Anh đến văn phòng trường một chuyến.

Buổi tối, cô “sống” lại, rất kiêu ngạo nói với anh: “Em có tiền. 5000. Aaaa, em phát tài rồi.”

Tô Cẩm Thần cảm thấy không thể được. Không thể thả cô ra, cô sẽ bị bắt nạt.

Nhưng mà anh sắp tốt nghiệp.

“Ngoài tiền ra thì em còn thích gì khác không?” con dã thú ở sâu trong lòng anh đang nổi điên, muốn bùng phát cơn thịnh nộ.

“Có chứ.” Diệp Thấm ngạc nhiên, tựa như đang thắc mắc đây là vấn đề gì chứ.

“Vậy em có bao giờ nghĩ đến…” Anh nhìn cô.

Diệp Thấm không cười đùa nữa.

Cô cười nhẹ: “Đàn anh, người nghèo chúng em nếu muốn thứ gì đó… chúng em sẽ không muốn nữa.”

Con thú trong lòng Tô Cẩm Thần lập tức đông cứng.

Khoảnh khắc đó anh hiểu, cô gái nhỏ của anh không phải vô tâm. Chỉ là nghèo đến mức không còn thừa lực để yêu anh.

Không phải anh không nghĩ đến việc từ bỏ.

Nhưng thật sự không thể nào tưởng tượng, quãng đời còn lại sau này không phải cô.

Anh không đối chọi với gia đình nữa, tốt nghiệp rồi thì về tiếp quản việc kinh doanh của gia đình.

Năm đầu tiên, anh quay về trường cũ tuyển dụng. Mức lương cao nhất trong ngành.

Vài trăm người đăng ký ứng tuyển. Sau các vòng thi viết, phỏng vấn, cô là người duy nhất còn lại sau đợt sàng lọc.

Khi cô mặc đồng phục, đeo thẻ nhân viên, gõ cửa văn phòng Chủ tịch, cô kinh ngạc, vui vẻ thốt lên: “Là anh à, đàn anh!”

Là anh, tất nhiên là anh.

Tô Cẩm Thần cam chịu nghĩ.

Anh có thể đợi, đợi cô từ thiếu thốn trở nên sung túc.

“Đi thôi, tôi mời em ăn cơm – trưa nay muốn ăn gì!”

– –Hết—

Chú thích: Xưng hô của Diệp Thấm khi đã trưởng thành, làm việc trong công ty với Tô Cẩm Thần là “tôi – anh”. Vì trong môi trường công sở, cần có xưng hô phù hợp, nhất là Diệp Thấm luôn muốn giữ khoảng cách với Tô Cẩm Thần. Còn thời đại học thì thoải mái hơn, là đàn anh khóa trên với đàn em khóa dưới thì xưng hô “anh – em” là bình thường. Còn anh Tô Cẩm Thần “giả vờ” lạnh lùng băng giá thì lúc nào cũng “tôi – em” là hợp lý rồi ha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.