Bất Tuần

Chương 23



Từ trước khi lên cấp ba Trần Dã đã là người nổi tiếng, tuy rằng cái danh ác bá chẳng dễ nghe chút nào.

Lục Tuần là học sinh chuyển trường mới chuyển tới từ kỳ này, vừa đến đã thi tháng đứng hạng nhất.

Từ lúc có tin hai người ngồi cùng bàn với nhau là lớp họ và cả mấy lớp bên cạnh đã túm tụm cược xem bao giờ thì đánh nhau.

Ai ngờ hai đứa này ngồi chung một chỗ chẳng những không đánh nhau, mà còn đang sờ mặt nhau.

Cả lớp vặn cổ nhìn, lặng im phăng phắc.

Trần Dã ghét nhất là bị người khác nhìn chòng chọc, khiêu khích cậu thì cũng không sao, nhưng cậu ghét ánh mắt soi mói hiếu kỳ như thế.

Trần Dã gạt tay Lục Tuần ra, quay đầu lườm quanh lớp một vòng.

Bất cứ ai bị Trần Dã nhìn đều cuống quít cúi rụt đầu xuống.

Trần Dã hừ một tiếng rồi đứng dậy nhìn Hạ Ngụy.

“Bao nhiêu điểm vậy ạ?” Trần Dã hỏi.

“…….Hả?” Hạ Ngụy còn chưa hết ngơ ngác.

“Không phải cô muốn tuyên dương em sao?” Trần Dã nhíu mày, “Em được bao nhiêu điểm ạ?”

“À đúng đúng.” Hạ Ngụy vội gật đầu, “121 điểm!”

Trần Dã ngồi xuống, lấy di động ra.

Hạ Ngụy lại ngây ra một thoáng rồi mới cất lời: “Cả lớp cùng vỗ tay nào.”

Tiếng vỗ tay vang lên lác đác, mọi người vẫn chưa hết cơn ngỡ ngàng.

Trần Dã ngẩng đầu, hắng giọng e hèm một cái.

Chỉ giây lát, tiếng vỗ tay liền dồn dập như sấm động!

Lục Tuần cũng vỗ tay, hắn nghiêng đầu nhìn Trần Dã, khóe miệng không giấu nổi nụ cười.

“Thiên tài ha.” Trần Dã nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi.

“Chờ một chút đã.” Lục Tuần bảo.

“Chờ cái gì?” Trần Dã thắc mắc.

Hạ Ngụy lại rút một bài kiểm tra nữa ra, “Cô còn muốn tuyên dương một bạn học sinh nữa, kiểm tra tuần lần này đề nâng cao mức độ khó hơn, vậy mà bạn ấy là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối, bạn ấy chính là ——”

“—— Bạn Lục Tuần!”

“Thiên tài hửm?” Lục Tuần quay sang thì thầm hỏi.

Trần Dã: “……”

Trần Dã quay đầu đi.

Sau khi Hạ Ngụy tuyên dương xong thì bài kiểm tra cũng được phát xuống.

121 điểm.

Trần Dã nhìn con điểm đỏ thắm trên bài kiểm tra, chép miệng lấy ngón tay búng búng rồi lại quay sang nhìn bài kiểm tra trên tay Lục Tuần.

150 điểm.

Trần Dã quay đầu về, lật mặt sau bài của mình, nhìn vào hai câu bị trừ điểm nhiều nhất, câu cuối cậu thậm chí còn chưa làm xong.

Giải được một nửa rồi tịt luôn không thể nào giải tiếp được.

Trần Dã sờ sờ mũi, lại quay đầu sang bên kia.

“Cậu tự xem trước đi, lát nữa tôi giảng cho cậu.” Lục Tuần đưa bài kiểm tra của mình đến trước mặt cậu.

“Lục Tuần này.” Trần Dã gọi hắn.

“Ơi?” Lục Tuần quay sang nhìn cậu.

“Con người cậu rất tốt.” Trần Dã đột nhiên nói.

“Cho nên?” Lục Tuần vẫn nhìn cậu.

“Huynh đệ tốt.” Trần Dã vươn tay vỗ vỗ lưng hắn.

Lục Tuần: “……”

Trần Dã đã cúi đầu bắt đầu xem bài thi.

Năm phút sau.

“Móa, hóa ra là làm thế này.” Trần Dã lẩm bẩm, vớ lấy chiếc bút trên bàn Lục Tuần, vùi đầu bắt đầu tính toán.

Lại năm phút sau.

“Đúng không?” Trần Dã đặt bài làm của mình xuống trước mặt Lục Tuần.

Lục Tuần nhìn một hồi rồi nghiêm túc nói: “Thiên tài.”

Trần Dã có chút đắc ý, bắt đầu nghe Hạ Ngụy giảng bài.

Mặt trước cũng sai một hai câu, cậu vừa nghe Hạ Ngụy giảng vừa chữa lại bài. Mấy bài này cậu biết làm nhưng sai chủ yếu là do không cẩn thận.

Trước khi kiểm tra Lục Tuần đã nhắc nhở cậu rồi, thế nhưng cậu vẫn sai vì cái bệnh không cẩn thận này.

Đáng lẽ có thể cao hơn rồi.

Lúc suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu Trần Dã, chính bản thân cậu cũng chẳng ý thức được điều ấy, cậu chỉ xem lại câu sai vì sơ ý kia.

Hạ Ngụy dành một tiết để chữa xong bài kiểm tra, Trần Dã cũng nghe giảng nguyên một tiết học.

Lúc chuông hết tiết vang lên, Trần Dã vẫn còn ngơ ngẩn.

Đã tan rồi sao?

“Dã ơi! Trần Dã!” Trình Tiến Đông nhảy tới trước chỗ ngồi của cậu, “Đi WC đê!”

“Không đi.” Trần Dã chẳng buồn nhúc nhích.

“Đi thôi! Dã à, Dã Dã, đi đi, đi ——”

“Mày bị điên hả?” Trần Dã bất đắc dĩ đứng dậy.

“Đi một tí thôi.” Trình Tiến Đông giục cậu đi ra khỏi cửa lớp.

Vừa ra khỏi cửa, Trần Dã liền túm Trình Tiến Đông đang kéo mình tới WC lại.

“Chuyện gì?” Trần Dã nhìn cậu chàng.

“Mày với học bá làm gì trong lớp vậy?” Trình Tiến Đông tò mò hỏi.

“Làm gì là làm gì?” Trần Dã nhíu mày.

“Hai đứa chúng mày sờ mặt nhau trong lớp đó, sao lại sờ mặt hả?” Trình Tiến Đông thắc mắc dòm cậu, “Vương Văn Văn muốn biết, à không phải, là nửa cái trường này muốn biết, giờ trong diễn đàn đang vỡ trận đấy.”

“Diễn đàn?” Trần Dã ngớ người.

“À, diễn đàn ấy.” Trình Tiến Đông lấy điện thoại ra, mở diễn đàn đưa cho cậu xem, “Chính là cái diễn đàn tầm xàm mà học sinh khối 12 khóa trước trước trước chúng ta truyền lại, nửa số người trong trường ta đều có mặt trên đó.”

Trần Dã cầm lấy điện thoại, hiện trong diễn đàn đang có không ít người, tốc độ đăng tin cũng rất nhanh.

—— Sờ mặt ai cơ? Éo tin được luôn, không bị Trần Dã chặt tay à?

—— Ôi hào quang học bá phổ độ chúng sinh.

—— Tụi bây buồn cười thật, Trần Dã còn dám đánh người á? Nó vốn dĩ đang bị đánh lỗi nặng rồi.

Trần Dã xem một lúc, đang định trả điện thoại lại thì đột nhiên hiện lên một dòng tin thu hút ánh mắt cậu.

—— Nói nhỏ một câu, mặt cũng sờ rồi, bế còn cách xa nữa không?

Dòng này vừa hiện ra, diễn đàn yên lặng một thoáng rồi bắt đầu nổ tin chóng mặt.

—— Á đù! Chế trên kia ơi, vừa nãy tui đã muốn nói rồi mà không dám! Cơ mà tui vẫn muốn nói! Hai người này nhất định có gian tình!

—— Tình là tình tính tang!

—— Tang là tang tính tình!

—— Mấy con nhỏ này điên hết rồi à, cái này mà cũng nghĩ ra được? Lại còn bế với chả bồng? Hai đứa này mà ôm ấp bế bồng nhau mà không đánh chết đứa kia thì tao trồng chuối một tay rồi tự ăn cứt của mình luôn!

—— Cược không?

—— Cược luôn! Tao lấy tên thật ra mà cược luôn! Tao đi không thay tên, ngồi không đổi họ, khối 11, lớp 14, Sử Tùng Lâm!

Trần Dã xem đến đây thì hết chịu nổi, cậu chửi ngu ngốc rồi bấm bấm màn hình mấy cái, sau đó tắt di động, ném trả cho Trình Tiến Đông.

Trình Tiến Đông luống cuống bắt lấy, “Ế, mày đi đâu đấy? Không đi WC à?”

Trần Dã vẫy vẫy tay, quay người đi vào lớp.

Cậu chẳng đoái hoài mấy cái tin linh tinh trong diễn đàn, hồi cấp hai cũng có chuyện con gái hoặc con trai ôm nhau là cả đám bắt đầu la hét nhặng xị cả lên. Chẳng ai xem việc này là thật, chẳng qua chỉ hóng cho vui thôi.

Thế nhưng ——

Trần Dã hắng giọng, nghiêng đầu nhìn Lục Tuần ngồi cạnh mình.

Lục Tuần không giống cậu, Lục Tuần thích con trai.

Lục Tuần cảm nhận được ánh mắt của Trần Dã, bèn quay sang nhìn cậu: “Gì thế ——”

Lục Tuần còn chưa nói hết câu thì tiếng chuông cảnh báo chói tai đột nhiên réo vang.

Tiếng còi dài quen thuộc vang vọng khắp toàn trường.

“Lại động đất! Đù má! Lát nữa tao có hẹn đi chơi bóng rổ mà!” Một nam sinh trong lớp chửi thề.

“Ngồi xổm xuống! Ngồi xổm xuống!” Hồ Hiểu Điệp hô to.

Còi vang chưa được một giây, cả tòa nhà liền bắt đầu rung lắc chấn động dữ dội.

Mọi người nề nếp ôm đầu ngồi xổm xuống, núp ở dưới bàn học.

Sau đó.

Bắt đầu nói chuyện phiếm ——

“Lần thứ hai trong tháng này rồi nhỉ?” Có người hỏi.

“Ừ, buổi trưa tuần trước nữa, lúc đó tôi còn đang ăn canh, nước canh văng hết lên mặt.” Cậu chàng kia nghĩ lại mà sợ, “Động đất không giết chết tôi, động đất chỉ suýt chút nữa khiến cái bát canh giết chết tôi thôi.”

“Tiết sau là tiết gì?” Một nữ sinh khác hỏi.

“Ngữ văn.” Nam sinh trả lời.

“Ông đang ăn gì đấy?”

“Khoai tây chiên, bà ăn không?”

Tiếng tám chuyện xì xầm vang lên khắp lớp học.

Thành phố Long Xuyên nằm trên dải đất địa chấn, thường xuyên có động đất nhỏ, song từ trước đến nay thành phố luôn rất chú trọng, các công tác báo động trước động đất, xây dựng công trình kháng chấn trong động đất, hay là sơ tán sau động đất đều làm rất tốt. Cho nên chưa từng xảy ra sự cố thương vong quá lớn.

Quần chúng nhân dân tập mãi thành quen, chẳng xem động đất là chuyện gì to tát quá.

Các giáo viên trong trường phản ứng vô cùng kịp thời với tình huống này, đợt chấn động mạnh đầu tiên vừa ngừng, các thầy cô đã nhanh chóng di chuyển tới vị trí của mình, tổ chức cho học sinh bắt đầu sơ tán tới nơi an toàn.

Các giáo viên thể dục bấy giờ đã đứng dưới lầu thổi còi. Đây là tín hiệu của trường học thông báo bắt đầu sơ tán.

Tiếng còi dưới lầu vừa cất lên, Hồ Hiểu Điệp tức tốc chui ra khỏi gầm bàn, vỗ bàn hô: “Xếp hàng!”

Mọi người tự giác xếp hàng nối đuôi nhau theo tổ chạy ra khỏi lớp học.

Trần Dã thuộc tổ cuối cùng, chờ tổ trước – cũng chính là tổ của Lục Tuần bắt đầu chạy ra, cậu liền đẩy đẩu Lục Tuần vẫn ngồi im: “Tổ của cậu đi rồi kìa.”

Lục Tuần không phản ứng.

“Tranh thủ thời gian nào!” Tiếng hô của Hồ Hiểu Điệp lại vang lên.

“Lục Tuần?” Trần Dã khó khăn nhích lại gần chỗ Lục Tuần, “Đi thôi!”

Lục Tuần vẫn chẳng có phản ứng gì, một tay hắn nắm chặt chân bàn, môi mím chặt, sắc mặt khó coi.

“Cậu sao vậy?” Trần Dã nhận thấy bất ổn, bèn đưa tay kéo Lục Tuần.

Hồ Hiểu Điệp ở lại sau cùng, chờ người cuối cùng ôm đầu chạy ra ngoài rồi, cô bèn quan sát toàn lớp học, thấy không còn ai, bấy giờ mới chạy ra ngoài theo đội ngũ.

Trần Dã không kéo nổi Lục Tuần, đành phải đứng lên, thấy người trong lớp đều đã đi cả, cậu lại lần nữa ngồi xổm xuống.

“Lục Tuần? Lục Tuần!” Trần Dã vỗ vỗ mặt Lục Tuần.

Lục Tuần hơi nghiêng đầu.

Thấy hắn rốt cuộc có phản ứng, Trần Dã thở phào nhẹ nhõm: “Cậu làm sao vậy?”

Lục Tuần không nói gì.

“Cậu sợ sao?” Trần Dã bất đắc dĩ.

Lục Tuần nhìn cậu.

“Cậu có đi được không?” Không còn cách nào, Trần Dã đành giữ lấy vai Lục Tuần, chầm chậm đỡ hắn đứng lên, “Tôi dìu cậu đi xuống dưới.”

Một tay Trần Dã nắm lấy cánh tay hắn, một tay ôm lấy hông hắn, chật vật di chuyển ra ngoài.

Lục Tuần cao hơn cậu nửa cái đầu, giờ lại chẳng hề sử dụng sức lực, cứ dựa cả người vào người cậu.

Trần Dã đỡ hắn đi được hai đoạn cầu thang thì nhịn không được mà chửi đổng: “ĐM sao cậu nặng vãi chưởng thế?”

Lục Tuần vẫn chẳng có phản ứng gì.

“Tôi quỳ luôn đấy, gan cậu làm bằng gì thế hả!” Trần Dã vừa đỡ hắn xuống cầu thang vừa chửi, “Tôi thật ——”

Trần Dã nói được nửa chừng thì đột nhiên im bặt.

Cậu cảm nhận được lan can cầu thang dưới tay mình đang khe khẽ chấn động, dư chấn bắt đầu rồi.

Mặt Trần Dã cũng biến sắc.

Cầu thang này không an toàn, Trần Dã kéo hắn di chuyển về phía góc cầu thang.

Chấn động tới quá nhanh, Trần Dã còn kéo theo một người, cầu thang vừa rung lắc, bàn chân cậu liền bước hụt.

Khoảnh khắc cả người Trần Dã ngã chúc xuống cầu thang, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ.

Toang cmnr.

Trong sân thể thao nhốn nháo toàn người là người, tràn ngập tiếng ồn ào hỗn loạn.

“Trật tự! Trật tự!” Hiệu trưởng cầm loa đứng trước đám đông, gân giọng hô, “Chủ nhiệm các lớp nhanh chóng kiểm tra nhân số, thiếu bao nhiêu người lập tức báo lên!”

Sau khi chạy xuống cùng mọi người, Trình Tiến Đông ngồi vào hàng trò chuyện đôi câu với bạn bè rồi ngó nghiêng xung quanh, chẳng thấy bóng dáng Trần Dã đâu.

Cậu đứng dậy, tìm từ đầu đến cuối hàng.

Trần Dã không có trong hàng.

Ý thức được điều ấy, Trình Tiến Đông hớt hải chạy lên phía trước.

“Cô Hạ! Cô Hạ!” Trình Tiến Đông lao tới trước mặt Hạ Ngụy đang kiểm tra nhân số, tái mặt nói, “Trần Dã! Trần Dã vẫn chưa ra! Cô Hạ! Em đi tìm nó!”

“Không được, em đứng lại đây!” Hạ Ngụy hiếm khi nghiêm khắc, mặt không hề giữ nụ cười thường ngày nữa.

“Cô ơi, Lục Tuần cũng chưa ra ạ!” Hồ Hiểu Điệp cũng từ đám người đi tới.

“Cô sẽ đi báo với hiệu trưởng ngay! Các em cứ ngồi yên đây!” Dứt lời, Hạ Ngụy liền chạy tới chỗ hiệu trưởng.

Lúc này cảm giác chấn động đã bắt đầu yếu dần, dư chấn chậm rãi qua đi, dưới sự khống chế của giáo viên chủ nhiệm, học sinh các lớp dần dần trật tự lại.

Cả sân thể thao chỉ nghe thấy được tiếng trò chuyện thì thầm mơ hồ của hiệu trưởng và các thầy cô.

“ĐỆT MỢ CẬU BỊ NGU À!” Một tiếng chửi sang sảng nổ banh lỗ tai của toàn bộ người trong sân thể thao.

“TÔI TỰ ĐI ĐƯỢC! THẢ BỐ ĐÂY XUỐNG!”

“MẸ KIẾP CẬU BỊ ĐIẾC HẢ!”

“BUÔNG TAY RA CHO TÔI!”

Tiếng la càng lúc càng gần, nửa phút sau.

Cả trường trợn tròn hai mắt nhìn đại ca Trần Dã măt cau mày có được bế từ trong tòa nhà giảng dạy ra.

Người bế cậu là học bá thi hạng nhất lần này.

Giây tiếp theo.

Một nửa số người trong sân thể thao cúi đầu, lấy điện thoại di động ra.

Diễn đàn trường lập tức bùng nổ.

Editor: Sau khi được phát thẻ người tốt và trải qua giây phút hoạn nạn có nhau thì Lục đã bế Dã diễu hành trước toàn trường:v 

Đã bằng bản gốc, bao h tác giả update chương mới thì em edit tiếp nha mn. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.