Báo Thủ Giới E-Sport Xuyên Vào Tiểu Thuyết Thiếu Gia Thật Giả

Chương 7



***
Sau đấy, Nguyễn Vũ từ phía sau tảng đá đi ra, có ý muốn đánh du kích cậu xoay người lẻn đi vòng ra sau hai người còn sót lại của team địch, một trận thịch thịch thịch liên tục truyền đến.
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường SCAR-L loại bỏ Hồ Đồ.
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng súng trường SCAR – L knock out Cậu bé bốn mắt.
“Em trai báo thủ, đúng như tôi nghĩ cậu quả nhiên có thể làm được.” Long Tề lúc này đang ở bên bờ sông, nhưng nhìn lời nhắc ở trên màn hình thì vô cùng vui vẻ, hiện tại anh ta cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Hạ gục xong hai người kia, Nguyễn Vũ tiếp tục di chuyển đến nơi khác, trên đường đụng phải một tên mang có thân thủ mạnh mẽ, Nguyễn Vũ trước bắn mấy phát súng vào người đó, nhưng người kia vẫn luôn tránh được.
Hiện tại người kia còn trực tiếp đuổi theo Nguyễn Vũ, cậu không còn cách nào chỉ có thể xoay người bỏ chạy, Nguyễn Vũ đi theo hình chữ S mỗi bước đi đều thả bom xăng và bom lửa xuống.
Người kia vẫn đuổi sát phía sau Nguyễn Vũ, liên tục xả súng về phía Nguyễn Vũ nhưng chưa từng bắn trúng phát nào.
Người kia tăng tốc chạy về phía Nguyễn Vũ liên tục xả súng, nhưng vận đen lại đón chào anh ta, phát súng trực tiếp bắn trúng hai quả bom mà Nguyễn Vũ thả xuống khi nãy.
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã tiêu diệt ‘Con chó đang sủa’ (clear team) bằng bom xăng và bom lửa.
“Chết tiệt! Chết tiệt.” Long Tề chứng kiến toàn bộ mọi việc, mơ hồ phát hiện Nguyễn Vũ ở các phương diện như mưu lược, đường đánh thậm chí là ở kĩ thuật đều không thể xem thường được.
“Ha ha ha, em trai, cậu thật sự có suy nghĩ rất giống một vua chó đấy.” Long Tề vui vẻ khen ngợi Nguyễn Vũ đồng thời cũng gán cho cậu biệt danh vua chó.
[66666, chủ kênh thực lực thật sự rất bá, Báo thủ mạnh nhất là hiện thân của con gì đây?]
[Ha ha ha, tuyệt vời, thật đáng buồn cho báo thủ khi không có ai trọng dụng.]
[Các anh em, cái này gọi là gì? Báo thủ trở mặt không có báo ân chỉ có báo thù.]
[Tên đó còn dám đuổi theo Báo thủ mạnh nhất, tự tìm đường chết.]
[Phải công nhận một điều rằng, kỹ thuật của chủ kênh không thể chê vào đâu được.]
[Các cậu nếu có ý định thỉnh giáo cậu ấy, còn chờ gì nữa, mau đi lập team đi, ha ha ha.]
“Chỉ có chút bản lĩnh như vậy?” Đại Giang ở phía bên này theo dõi toàn bộ quá trình, anh ta cực kỳ xem thường Nguyễn Vũ.
Đã từng là một cựu cầu thủ tham gia các trận đấu chuyên nghiệp, Đại Giang vô cùng kiêu ngạo, anh ta cho rằng ở cái ngành livestream như thế này không ai có thể giỏi hơn anh ta được, vì vậy Đại Giang rất xem thường Nguyễn Vũ.
Đại Giang lần trước bị Nguyễn Vũ chơi một vố, nhưng vẫn cho rằng đó là do Nguyễn Vũ nhất thời ăn may mới có thể thắng được, nếu đổi lại tuyến chơi, anh ta nhất định phải hành cậu ra bã.
Trong phòng livestream của Đại Giang, fans của anh ta cũng đã xem hết toàn bộ quá trình, nhiều bình luận với các ý kiến khác nhau cũng nổi lên.
[Mọi người, không phải tôi khoe khoang cái gì, nhưng mà trình độ của cậu ta còn kém Đại Giang rất nhiều.]
[Đúng đúng, chẳng qua cũng chỉ là một con chuột chuyên đi núp lùm đánh lén người khác mà thôi, thử để cậu ta đối đầu trực diện xem, chỉ có nước quỳ xuống xin tha.]
[Vẫn là Đại giang giỏi như vậy, không hổ là cầu thủ chuyên nghiệp của chiến đội WM, nếu như vị kia không rời khỏi thì chiến đội cũng không tan rã như vậy.]
[Nhắc đến mới nhớ W cũng đã rời đi hơn một năm, vẫn không có tin tức gì sao?]
[Nói đến tôi cũng thấy lạ, paparazzi cũng không săn được tin tức gì về anh ấy.]
[Nghe nói gia cảnh ở phía sau anh ấy rất lớn, có thể dễ dàng để mấy tên tép riu đó tra ra thông tin của anh ấy hay sao?]
….
Nguyễn Vũ và Long Tề một đường thuận lợi đi đến chung kết, cả hành trình đều không gặp bất kỳ trở ngại nào, thuận lợi giành vị trí top 1.
Long Tề vẫn chưa thấy hài lòng, quay qua nói với Nguyễn Vũ: “Em trai, tôi muốn đi theo cậu.”
Như vậy Long Tề đã mở ra một cách cửa khác cho chính mình, anh ta cảm thấy đây mới đúng là chơi game, trước kia Long Tề không hề có cảm giác này, bây giờ anh ta đã tìm lại được cảm giác vui vẻ khi chơi game cùng Nguyễn Vũ.
Nguyễn Vũ chơi với Long Tề thêm vài trận, mãi cho đến khi Long Tề học được vài kĩ thuật của báo thủ, sau mỗi lần áp dụng nó thành công liền vui vẻ đứng trên hòm xác của địch mà nhảy nhót một hồi.
[Tôi muốn hỏi một câu, nhóm của hai người còn nhận thêm thành viên không vậy? Tôi muốn trở thành một thành viên của gia đình nhỏ này.]
[Nếu đánh không lại thì mau mau gia nhập, ha ha ha.]
[Đây là muốn thành lập liên minh của báo thủ sao? Tôi cũng muốn tham gia.]
[+1]
[+1]
[+1]
Cậu đang hăng say chơi thì điện thoại ở bên cạnh vang lên.
Nguyễn Vũ mở điện thoại lên xem, duỗi người một cái, nhìn vào màn hình livestream nói: “Hôm nay đến đây thôi, hẹn gặp mọi người ở lần live tiếp theo, chúc các bấy bề ngủ ngon.”
“Ấy ấy, khoan đã, em trai nhỏ chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, sau này liên lạc sẽ thuận tiện hơn.” Long Tề nghe thấy Nguyễn Vũ nói mấy lời này, hấp tấp mở miệng, lần trước anh ta cũng có ý định xin phương thức liên lạc của cậu, nhưng mà tốc độ của cậu nhanh quá, hệt như một con báo.
Lời nhắc trên màn hình: Chủ phòng đã rời khỏi.
Long Tề: “…..”
Đây là báo thức mà Nguyễn Vũ đặt cho chính mình, cứ đúng 11 giờ tối cậu sẽ tắt live, trễ một phút chính là có lỗi với bản thân, khoan dung với các nhà tư bản ở ngoài kia.
Nguyễn Vũ tắm rửa sạch sẽ đi ra, mở điện thoại lên thấy có hai cuộc gọi nhỡ.
Nguyễn Vũ nhìn dãy số lạ lẫm trước mắt, cái này không có lưu lại, là ai gọi đến nhỉ?
Điện thoại cậu reo lên, là dãy số kia gọi đến, Nguyễn Vũ mở máy, nhẹ nhàng nói: “Alo?”
“Xin chào, cho hỏi đây có phải là số của cậu Nguyễn Vũ không ạ?” Từ giọng nói, Nguyễn Vũ biết được người bên kia là một người đàn ông trung niên.
“Đúng vậy là tôi, cho hỏi ai vậy ạ?” Nguyễn Vũ cầm khăn lau khô tóc của mình.
“Là tôi, Tần Bình đây, cậu còn nhớ tôi chứ? Xin lỗi vì đã gọi cậu vào giờ này.” Tần Bình nói, giọng nói hơi run run mang theo vẻ hối lỗi.
Nguyễn Vũ chợt nhớ đến tin nhắn mà mình đã gửi: “À, ông Tần.”
“Chuyện là thế này, cậu Nguyễn, tôi đã xem buổi livestream tối nay của cậu, tôi thấy cậu là một người rất có tài năng, chuyện này mặc dù lần trước cậu đã từ chối, nhưng tôi vẫn muốn nói lại với cậu.”
“Về nền tảng xây dựng hình ảnh, còn có lợi nhuận sau mỗi lần live của cậu, tôi nghĩ chắc cậu sẽ hứng thú với việc này.” Trước khi gọi điện cho Nguyễn Vũ, Tần Bình đã điều tra được cậu chỉ ký hợp đồng nửa năm với bọn họ, nhưng nếu để một người có tiềm năng lớn như Nguyễn Vũ rời đi và hợp tác với một nền tảng khác trong giới, thì đây là một tổn thất lớn công ty.
Nguyễn Vũ im lặng một lúc, cậu thật sự không nghĩ đến Tần Bình vậy mà đi điều tra về cậu, còn đặc biệt xem livestream của cậu trong ba tiếng đồng hồ chỉ để bày tỏ thành ý với mình, Nguyễn Vũ nhìn thấu ý đồ muốn làm cậu lung lay trước những lời nói của Tần Bình.
“A.”
Nguyễn Vũ phải thừa nhận rằng điều kiện mà Tần Bình nói với cậu rất tốt, bất luận là ở kiếp trước hay kiếp này cậu luôn phải đau đầu về vấn đề tiền bạc. Ở kiếp trước, bà nội của cậu không có tiền để chữa bệnh, bản thân Nguyễn Vũ thì bị hợp đồng chèn ép, trước khi chết còn mắc nợ một khoản tiền.
Bản thân Nguyễn Vũ hiểu rõ, cuộc sống không có tiền khốn khó cỡ nào, vì vậy nên lợi nhuận sau mỗi lần live có sức hút vô cùng lớn với cậu.
“Ông Tần, chúng ta sẽ nói về việc này sau, hiện tại trời cũng đã muộn, hẹn gặp lại ông vào ngày mai.” Nguyễn Vũ lịch sự đáp lại.
“Được, tôi mời cậu một bữa cơm, trưa mai tôi đến đón cậu.” Tần Bình thoải mái nói, trên mặt mang theo ý cười.
“Không cần rắc rối như vậy, ông cứ nhắn địa chỉ qua, tôi sẽ tự đến đó.” Nguyễn Vũ không muốn người khác biết chỗ ở của mình đặc biệt là những người quá thân thiết với cậu.
“Khách sạn Thiên Duyệt.”
“Được, chào ông.”
Nguyễn Vũ trực tiếp cúp máy, lau sơ tóc, còn không để tóc khô hết đã nằm xuống ngủ.
Hôm sau khi tỉnh dậy đã là 11 giờ trưa, Nguyễn Vũ chống tay ngồi dậy, cảm thấy hơi nhức đầu, tâm trạng không được tốt lắm.
Nguyễn Vũ nhớ mình có hẹn ăn trưa với Tần Bình, lật đật chạy vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Tròng áo hoodie vào người, cậu đi xuống lầy bắt một chiếc taxi đi đến khách sạn Thiên Duyệt.
Khi đến nơi đã là 11 giờ 30 phút, Nguyễn Vũ nhìn tòa nhà cao hơn ba mươi tầng trước mắt, kinh ngạc khách sạn bây giờ xây hoành tráng thật.
Trước cửa khách sạn, một người đàn ông trung niên mặc vest, nghiêm chỉnh đứng chờ.
Nguyễn Vũ không biết người đàn ông đó là ai, nhưng người kia đã xem buổi livestream tối qua của cậu, vừa liếc mắt đã nhận ra Nguyễn Vũ.
“Cậu Nguyễn Vũ đúng không? Chào cậu, tôi là Tần Bình.” Người đàn ông đưa tay ra.
Nguyễn Vũ nhìn người đàn ông trước mặt mình thầm đánh giá, cảm thấy người trước mặt mình không có khí phách, người này hoàn toàn có thể ngồi đợi cậu ở bên trong nhưng lại chọn cách đứng đợi Nguyễn Vũ, cậu đưa tay ra bắt lấy bàn tay với Tần Bình: “Chào ông, xin lỗi vì đã để ông chờ lâu.”
“Không sao, tôi cũng giống cậu, vừa mới đến thôi.” Tần Bình vui vẻ nói.
“Tôi thấy sắc mặt cậu không tốt, tối qua ngủ không ngon à? Thật xin lỗi, tối qua tôi không nên gọi cậu trễ như vậy.”
Nguyễn Vũ kinh ngạc nhìn Tần Bình, người này như vậy mà rất quan tâm đến người khác, vô cùng ân cần và có phần nhạy cảm.
“Vẫn tốt, không sao cả. Ông Tần, chúng ta đi vào thôi.” Nguyễn Vũ ăn mặc bình thường, vừa bước vào bên trong khách sạn cảm thấy có chút lạc lõng.
Tần Bình kiềm chế lại cái miệng muốn luyên thuyên của mình, dẫn Nguyễn Vũ đi đến bàn ăn đã được đặt trước.
“Khách sạn này nổi tiếng nhất thành phố S, đồ ăn ở đây cũng rất ngon. Cậu Nguyễn Vũ, cậu cứ xem coi muốn ăn món gì.” Tần Bình đẩy menu đến trước mặt Nguyễn Vũ, ông tự tay rót nước cho cậu.
“Tôi chưa từng đến đây, cũng không biết nên gọi món gì, ông cứ tùy ý gọi vài món là được.” Nguyễn Vũ thu hết những hành động vừa rồi của Tần Bình vào mắt, cậu lười biếng ngả lưng dựa vào ghế, nhún nhún vai, cậu có hơi hối hận tối qua không lau khô tóc rồi mà đã đi ngủ.
Tần Bình thấy Nguyễn Vũ không thoải mái, ông liền gọi mấy món ăn nhẹ.
Lúc cả hai đang dùng bữa, Tần Bình cuối cùng cũng mở miệng nói đến mục đích của mình.
“Cậu Nguyễn Vũ, về vấn đề mà tối hôm qua tôi đã nói với cậu, bây giờ tôi sẽ nói rõ hơn để cho cậu hiểu.”
“Được, ông nói đi.” Nguyễn Vũ nhét một con tôm vào miệng.
“Nguyễn Vũ, tôi thấy cậu rất có tài năng, mặc dù cậu là người mới trong ngành livestream, nhưng độ hot của cậu rất cao.”
“Ừm, tôi biết.” Nguyễn Vũ hơi nhướn mày nghĩ, khi nào mới vào vấn đề chính đây.
“Tôi muốn nói với cậu hai điều. Đầu tiên, chúng tôi muốn mời cậu về làm người đại diện đầu tiên trên nền tảng Cao Thố của chúng tôi, này là đôi bên cùng có lợi, bản thân cậu ngày càng phát triển hơn và sẽ ngày càng nổi tiếng hơn.”
“Vậy điều thứ hai là gì?” Nguyễn Vũ vừa gắp đồ ăn vừa nói, kiếp trước cậu đứng trên đỉnh cao của ngành này, nhưng lại bị người khác rắp tâm hãm hại.
Tần Bình ngạc nhiên nhìn Nguyễn Vũ, không nghĩ phản ứng của cậu lại bình tĩnh như vậy.
“Điều thứ hai, trong nửa năm đầu cậu ký hợp đầu với chúng tôi, thu nhập mà cậu kiếm về sẽ chia đều 50/50, nhưng chúng tôi có thể gia hạn hợp đồng với cậu và chia hợp đồng 6/4, sáu phần cho cậu, bốn phần còn lại cho nền tảng.” Tần Bình từ tốn nói.
Nguyễn Vũ cuối cùng cũng buông đũa, hứng thú nhìn Tần Bình: “Bao lâu?”
“Không lâu, chỉ có bốn năm.” Tần Bình nhìn Nguyễn Vũ, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Ha ha ha, ông Tần, đúng là một kế hoạch tốt.” Nguyễn Vũ bật cười trước câu nói của ông, ngành E-sport chỉ mới phát triển những năm gần đây, vậy mà Tần Bình đã có tham vọng dùng cậu để vắt kiệt tài nguyên của cái ngành này.
“Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà nền tảng của chúng tôi dành cho cậu, chúng tôi sẽ hỗ trợ tất cả mọi thứ mà cậu cần, những điều kiện mà tôi vừa nói với cậu cũng đơn giản chỉ là chi phí mà thôi.” Tần Bình thẳng lưng, gương mặt nghiêm túc nhìn Nguyễn Vũ.
“Giám đốc Tần, theo tôi được biết, lượng truy cập trên nền tảng Cao Thố của các ông không cao, nếu tôi tham gia với các ông thì lượng truy cập cũng sẽ tăng theo, nhưng tôi phải đợi đến nửa năm để nền tảng có độ hot nhất đỉnh, theo lý mà nói giá mà ông trả cho tôi phải cao hơn một chút nữa đấy, ông Tần.” Nguyễn Vũ nâng ly rượu uống cạn.
Tần Bình không ngờ rằng Nguyễn còn trẻ như vậy mà không dễ lừa một chút nào, một con cáo già đúng nghĩa.
Tần Bình suy nghĩ một lúc, lại nói: “Vậy cậu Nguyễn đây, tôi không nghĩ nền tảng hiện tại mà cậu đang làm việc là một nơi có lượng truy cập cao, nếu không thì tại sao ngay từ đầu cậu đã chọn Cao Thố, sau đó lại từ chối lời mời của chúng tôi? Để tôi đoán xem.”
Nguyễn Vũ nhìn Tần Bình, bình tĩnh nói: “Vậy ông đoán đi.”
“Không lẽ…” Tần Bình dừng một chút, ánh mắt sắc bén, nếu những gì ông nghĩ là đúng.
Ông gằn từng chữ nói: “Nếu tôi đoán không sai, thì mặc dù lượng view của cậu rất cao, nhưng đồng thời cậu cũng sợ nó, có đúng không?”
Nguyễn Vũ sững sờ, ánh mắt trở nên u ám, chậm rãi đánh giá Tần Bình một lần nữa.
***


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.