Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 39: 39: Người Thân Của Lâm Hiên



Chính vì có sự trợ giúp của người trong Hoàng Thất, Thẩm gia mới có thể trong thời gian ngắn ngủi ba năm, từ một tập đoàn nhỏ quy mô không quá một tỷ đã phát triển thành tài phiệt đỉnh cấp Giang Đô, gia tài trăm tỷ.

Thậm chí đối phương cũng không có trợ giúp gì đáng nói, chỉ là lão giả tùy tiện nói một câu trước khi rời đi mà thôi.

Mà vị lão đáng sợ kia, nghe nói cũng chỉ là người hầu của hoàng thất mà thôi.

Một người hầu, một lời nói có thể làm nên một đại gia tộc.

Điều này có thể thấy được, Hoàng Thất đáng sợ đến mức nào.

Chỉ cần Hoàng Thất phái người tới.

Lâm Hiên coi như là võ đạo tông sư, ở trước mặt Hoàng Thất, cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi.

Người của Hoàng Thất nhất định sẽ giúp Thẩm gia lấy lại tất cả những gì đã mất!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lâm Hiên có thể chống đỡ được lửa giận của Chiến Thần Thiên Thanh.

Chiến Thần Thiên Thanh, đây chính là một vị chiến thần hàng thật giá thật.

Thực lực vô cùng cường đại không nói, nhân mạch cũng cực kỳ rộng.

Hắn muốn giết Lâm Hiên, có lẽ chỉ là một câu nói.

“Con gái, cho dù chúng ta chết, cũng là phải chết sau Lâm Hiên mới được!” Thẩm Vạn Quốc nghiến răng nói.

Cho dù Chiến Thần Thiên Thanh đối phó không được Lâm Hiên, vẫn còn có người của Hoàng Thất.

“Đúng vậy, ta còn chưa thể chết, ta muốn sống!”
Nghe Thẩm Vạn Quốc nói xong, trong mắt Thẩm Ngạo Tuyết lại một lần nữa hiện lên một tia sáng.

Cô nhặt chiếc bánh bao vừa bị người qua đường ném cho, điên cuồng gặm nuốt.


U Châu.

Trong một biệt thự vô cùng xa hoa.

Một người đàn ông trung niên vạm vỡ, hiên ngang đem tất cả những thứ trước mắt có thể thấy được đều đập nát.

Hắn chính là Chiến Thần Thiên Thanh!
Vừa rồi, đệ tử đáng tự hào nhất của hắn, vậy mà bị người ta gi3t chết.

Mặc dù không ở trước mặt hắn, nhưng hắn đã thông báo cho đối phương qua điện thoại về thân phận của mình.

Đối phương lại hoàn toàn một chút mặt mũi cũng không cho.

Cứ thế trực tiếp đánh chết Từ Thiên Vũ!
Hắn hận không thể lập tức đi tới Giang Đô, gi3t chết Lâm Hiên.

Nhưng, hiện tại hắn có việc quan trọng quấn thân, còn không cách nào rời đi.

“Truyền lệnh xuống cho ta, giết Lâm Hiên có thưởng, bắt sống Lâm Hiên càng trọng thưởng!”
Tin tức vừa ra, toàn bộ U Châu đều trở nên rung chuyển.

Trong lúc nhất thời vô số cường giả tụ tập mà đến, tràn vào Giang Đô, muốn bắt sống hoặc là giét chết Lâm Hiên.

Trong số đó, nổi bật nhất là một cặp anh em ruột.

Bởi vì cặp anh em này nổi tiếng hung ác.

Người anh thích mặc đồ đen, em gái thích mặc áo trắng.

Vì vậy người ta hay gọi họ với cái tên Hắc Bạch Vô Thường.

Thực lực đều là cấp Tông Sư.

Một người đấu đã có thể địch lại tông sư.

Hai người liên hợp, thực lực chiến đấu càng tăng gấp bội.

Tông sư bình thường gặp phải hai anh em Hắc Bạch Vô Thường này, chắc chắn phải chết!

Hơn nữa, thủ đoạn của hai người này cực kỳ tàn nhẫn.

Những người bị họ giết không chỉ phải chết.

Trước khi chết, còn sẽ bị tra tấn vô cùng dã man.

Nghe nói, cách đây không lâu, hai người mới gi3t chết một vị tông sư.

Vị tông sư kia đã bị hai người tra tấn trong ba ngày ba đêm trước khi chết.

Khi thi thể được phát hiện, đã hoàn toàn nhìn không ra là con người nữa.

Đối với việc bị Chiến Thần Thiên Thanh hạ tất sát lệnh, Lâm Hiên căn bản cũng không coi trọng.

Sau khi rời khỏi Từ gia, hắn cũng không có trở về Đế Phủ.

Mà là đi đến một khu dân cư đổ nát.

Nhưng khi đến nơi hắn lại chậm chạp không đi vào!
Đây là nơi ở của mẹ nuôi Lâm Hiên – Diệp Ỷ!
Lâm Hiên không có cha mẹ, là mẹ nuôi một tay nuôi lớn hắn.

“Mẹ nuôi, mặc dù con không phải con ruột của mẹ, nhưng mẹ lại coi con như con ruột.

Năm năm trước, con là người khiến mẹ thất vọng, từ nay về sau, con sẽ không để mẹ thất vọng nữa!”
Lâm Hiên hít sâu một hơi.

Rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, đi về phía ngôi nhà của Diệp Ỷ theo trong trí nhớ của mình.

Đã năm năm kể từ lần cuối cùng anh đến đây.

Năm năm trước không phải anh không muốn đến, mà là anh không còn mặt mũi nào đến.

Lúc trước anh hiến thận cho Thẩm Ngạo Tuyết, Diệp Ỷ kiên quyết phản đối.

Bởi vì quả thận quá quan trọng đối với một người đàn ông, dù anh có thể sống mà không có quả thận nhưng ở một số khía cạnh sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.

Để ngăn cản Lâm Hiên hiến thận cho Thẩm Ngạo Tuyết, Diệp Ỷ thậm chí còn thốt ra những lời độc ác.

Nếu Lâm Hiên dám hiến thận cho Thẩm Ngạo Tuyết thì bà ấy sẽ không có đứa con trai này nữa.

Nhưng Lâm Hiên cuối cùng vẫn là đem thận hiến cho Thẩm Ngạo Tuyết.

Thứ nhất, là bởi vì anh thích Thẩm Ngạo Tuyết, thứ hai, đây coi như là cứu một mạng người.

Nhưng anh vẫn thẹn với mẹ nuôi Diệp Ỷ, không dám trở về tìm bà.

Chỉ có thể lặng lẽ đem tiền tiêu vặt Thẩm Ngạo Tuyết cho đưa cho bà một cách ẩn danh.

Sau đó, xảy ra chuyện, anh càng không thể tới được.

“Cũng không biết mẹ nuôi còn ở chỗ này không.

Bà sống có tốt không? Em gái Tô Anh có phải cũng đã cao lắm rồi?”
Lâm Hiên hồi tưởng lại khuôn mặt ôn nhu của Diệp Ỷ, cùng với con gái ruột của bà là Tô Anh, trong lòng nhớ nhung tăng lên gấp bội.

Nhưng khi vừa bước tới cửa, Lâm Hiên đã thấy mấy người đàn ông hung hãn xông vào đập cửa nhà mẹ nuôi.

“Các ngươi đang làm gì?” Lâm Hiên lạnh mặt quát lớn.

Mấy người quay đầu lại liếc Lâm Hiên một cái, lập tức mắng:
“Bọn tao làm gì liên quan đ*o gì đến ngươi? Không muốn chết tránh sang một bên, bớt xen vào việc của người khác đi!”
“Lão đại, tiểu tử này chẳng lẽ là người quen của tiện nhân Tô Anh?” Một tên tóc vàng trong đám côn đồ đánh giá Lâm Hiên rồi nói.

“Này, tiểu tử, ngươi cùng Tô Anh có quan hệ gì?” Lúc này, tên côn đồ cầm đầu hướng Lâm Hiên đi tới, mở miệng hỏi.

“Cô ấy là em gái tôi, anh tìm cô ấy để làm gì?” Lâm Hiên đáp.

“Em gái ngươi? Em gái ngươi làm tổn thương lão đại chúng ta, chuyện này, ngươi nói làm sao bây giờ?” Tên cầm đầu hừ lạnh.

“Ta là bác sĩ, có thể giúp lão đại các ngươi trị liệu.” Lâm Hiên trả lời.

“Tiểu tử, ngươi có biết Tô Anh đả thương lão đại của chúng ta chỗ nào sao? Ngươi dám nói chữa trị lão đại của chúng ta sao?”
“Mặc kệ vết thương ở đâu, ta đều có thể chữa khỏi.” Lâm Hiên tràn đầy tự tin.

“Ha ha, ‘trứng’ của lão đại chúng ta bị thương, thế nào, ngươi muốn bồi thường một cái ‘trứng’ khác cho lão đại chúng ta sao?” Đám côn đồ cười to nói.

Lâm Hiên ngẩn ra, chợt nói: “Nếu ‘trứng’ vẫn còn, có thể chữa được.”
“Vô dụng, nó đã được phẫu thuật cắt bỏ, giờ nó đang được ngâm trong formalin.”
Khóe miệng Lâm Hiên giật giật.

Y thuật của hắn tuy rằng đã là tuyệt thế.

Nhưng còn chưa đạt đến cảnh giới tạo ra thứ gì đó từ hư vô.

Nếu có thể tạo ra thứ gì đó từ hư không, thì đó không phải là bác sĩ, mà là thần thánh rồi.

“Được rồi, đừng nói nữa, để em gái ngươi cút ra đây.

Lão đại của chúng ta nói, hắn vô dụng, đời này cưới không được vợ, chúng ta chỉ có thể để Tô Anh làm vợ hắn!”
“Đừng nghĩ trốn đi, lão đại chúng ta không phải người các ngươi có thể trêu chọc!”
Vẻ mặt của bọn côn đồ dần dần trở nên hung ác.

“Ta có thể bồi thường tiền cho các ngươi.”
“Mẹ kiếp! Lão đại chúng ta muốn tiền sao? Thứ hắn muốn là ‘trứng’!”
“Quên đi, nếu không tìm được tiện nhân Tô Anh, vậy thì bắt anh trai của nó trước.

Nếu không quay về cũng không báo cáo được với lão đại!”
Vài tên côn đồ nói xong liền muốn tiến lên đem Lâm Hiên bắt lại.

Vào lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

“Đừng đả thương hắn, ta cùng các ngươi đi!”
Lập tức, một bóng người cao lớn chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

Lâm Hiên nhìn qua.

Là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Tuy nhiên, ăn mặc rất táo bạo.

Quần da đen siêu ngắn, áo vest nhỏ màu đen, bên trong chỉ có một mảnh, lộ ra cái bụng phẳng lì, trên rốn khảm một viên kim cương giả.

Hai chân thon dài trắng như tuyết, trong bóng đêm đặc biệt bắt mắt.

Đây không phải Tô Anh thì còn có thể là ai?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.