Lão phu nhân mới qua đời, Nam viện náo nhiệt xưa kia bỗng dưng trở nên lạnh lẽo. Ai cũng sợ phải nhìn vật nhớ người nên ép thiếu Tướng quân xây thêm mấy gian nhà ở Tây viện. Ta và đám Đông Quế đều dọn qua đó ở.
Năm thứ hai lão phu nhân ra đi, thiếu Tướng quân đúng hẹn kết nghĩa với Đông Quế. Hắn tìm nơi có gia thế hiển hách cho nàng, cuối cùng nàng được gả đi một cách quang vinh như tiểu thư phủ Tướng quân thật sự.
Đông Quế có ý dẫn ta theo nàng. Ta nhớ tới lão phu nhân, nhớ tới từng bóng cây ngọn cỏ ở nơi này rồi lắc đầu. Không tới mấy ngày sau thì đến lượt thiếu Tướng quân đến tìm ta.
Hắn hiểu rõ mọi chuyện, tất cả là do thiếu phu nhân làm nên trò cười mà thôi. Nhưng ở trong phủ này thì ta quả thật là người trong phòng hắn.
Thiếu Tướng quân hỏi ta có dự định gì không. Kể ra thì trước đây thiếu phu nhân cũng từng hỏi ta như thế, bây giờ đổi lại là thiếu Tướng quân thôi.
Ta biết hắn sắp sửa nhận thánh chỉ xuất chinh, thế nên mới muốn nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa cho ta.
Ta quỳ xuống đất hành lễ nói: “Nếu tương lai thiếu phu nhân có thai, ta sẽ ở lại đây giúp phu nhân quản lý nhà cửa. Nếu như thiếu Tướng quân một mực không muốn có con, vậy thì ta đành rời khỏi phủ này vậy.”
Vào khoảnh khắc này, cuối cùng ta cũng có gan nhắc tới tên người nọ: “Ta muốn đi tìm Thụy Tuyết. Cửa hàng đá quý của hắn ở gần nghĩa trang nhất. Ta có thể canh giữ lão phu nhân, thường xuyên tảo mộ cho bà.”
Thiếu Tướng quân vô cùng kinh ngạc, hắn suy nghĩ hồi lâu thì hỏi lại: “Thụy Tuyết à?”
Ta gãi đầu, trả lời hắn: “Tuy ta từng mơ tưởng đến hắn, nhưng chúng ta tuyệt đối chưa từng làm việc gì cẩu thả. Nếu thiếu Tướng quân không đồng ý, sau này ta sẽ không đi tìm hắn nữa.”
Hắn tức cười hỏi tiếp: “Sao nào, một Tướng quân như ta có thể đảm bảo cho ngươi được hưởng vinh hoa đến cuối đời, vậy mà so ra còn kém một tên lính quèn à?”
Ta thành thật đáp: “Luận dẫn binh đánh giặc thì Thụy Tuyết ngàn vạn lần đều kém hơn Tướng quân. Nhưng nếu xét đến chuyện sinh hoạt sau này thì Thụy Tuyết đồng ý cho ta quản lý chuyện trong nhà. Hắn chấp nhận một nha hoàn có xuất thân ăn mày như ta, cho phép ta đứng trước mặt hắn là đủ rồi.”
Thiếu Tướng quân nghe hiểu ta muốn gì. Mà lựa chọn của hắn cũng xác nhận lời lão phu nhân từng nói – hắn muốn thả ta rời khỏi phủ, để ta an tâm đi tìm Thụy Tuyết. Thế nên thiếu phu nhân tuyệt đối không thể có thai, phủ Tướng quân này sẽ dừng lại ở thế hệ của hắn.
Ánh mặt trời bị mây mờ chặn lối, có cơn gió hè ập vào mặt ta, rốt cuộc thiếu Tướng quân đã không nhìn ta như một con mèo hay con chó con nữa.
Hắn nói: “Niên Phong cô nương ở tạm thêm một lúc đi, giúp phu nhân nhà ta, ít nhất thì…”
Hắn hơi nhíu mày, hắn biết ta hiểu ý của hắn. Ít nhất là đến khi hắn xuất chinh, ít nhất là đến khi chiến trận có kết quả.
“Nếu chàng không yên tâm…”
Không ngờ thiếu phu nhân đang trốn sau cửa nghe lén, đến lúc này thì nàng không nhịn được nữa, đứng dậy nói: “Không bằng mời Niên Phong cô nương làm quản gia.”
Thiếu phu nhân luôn hiếu thắng, nàng tiêu hao toàn bộ sức lực để nở nụ cười, cho dù nàng có đang cảm thấy như dao cứa vào tim: “Chờ đến ngày phủ Tướng quân điêu tàn thì hãy để nàng rời đi, như vậy có được không?”
Có lẽ khi ta chậm chạp không chịu rời đi, trở thành người cuối cùng còn ở lại thì vận mệnh đã an bài. Trời xanh muốn ta trấn giữ phủ Tướng quân này đến tận khoảnh khắc cuối cùng.
Nghĩ như thế, ta đồng ý với thiếu phu nhân.
Có lẽ là lão phu nhân cầu phúc có linh, sau đó thiếu Tướng quân trải qua trăm trận chiến chinh có thua có thắng, nhưng trước sau vẫn giữ được mạng quay về.
Hắn biết cách luyện binh, bồi dưỡng ra rất nhiều tướng tài phục vụ Đế vương. Hắn cũng có một nguyên tắc: Sau hắn, quân doanh chỉ nhận người còn anh chị em trong nhà, tuyệt đối không nhận con trai một.
Không tới bốn mươi, thiếu Tướng quân đã vượt qua tằng tổ phụ hắn để trở thành nhất phẩm quân hầu. Hắn còn được ban cho ngự tứ bảo kiếm, được quyền trảm nịnh thần tặc tử.
Hắn giã từ sự nghiệp ngay trên đỉnh vinh quang, hôm nay là ngày hắn cởi giáp về quê.
Thiếu phu nhân không còn trẻ nữa, tướng quân sợ sức khỏe nàng không tốt nên không sinh con. Hai người họ chỉ nhận nuôi một đám trẻ con lẻ loi hiu quạnh như lão phu nhân năm xưa.
Còn ta đây vốn chỉ muốn chứng kiến thời khắc cuối cùng của phủ Tướng quân, cùng Thụy Tuyết hưởng thụ sinh hoạt của riêng mình. Không ngờ là chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cuối cùng chạy hết hơn nửa đời người.
Cuộc đời này của ta trôi qua rất tốt đẹp. Ta gặp được rất nhiều người lương thiện, thế nên ta có thể ra đi trong thanh thản.
Ta đã già, một ngày nọ ta ngồi hóng mát dưới cây ngân hạnh. Có một cô bé được thiếu phu nhân nhận nuôi dựa bên người ta, nghe ta giảng kinh Phật. Ta dạy con bé viết chữ, nó cũng học rất nhanh.
Ta khen ngợi theo bản năng: “Ta dạy nhiều người viết chữ như vậy, ngươi là đứa học giỏi nhất, cũng là đứa học nhanh nhất.”
Sau đó thật lâu ta mới chợt nhớ ra, trước kia lão phu nhân cũng từng nói ta như thế đấy.
Thiếu Tướng quân cũng không còn niên thiếu, mọi người đều gọi hắn là lão Hầu gia. Chỉ có ta hay gọi hắn là thiếu Tướng quân thôi, thật lâu không thể nào quên được đoạn ký ức đẹp đẽ đã qua.
Hắn nói ta càng ngày càng có bộ dạng như lão phu nhân năm đó. Ta cười nói: “Từ lúc bà ra đi, thật ra tất cả chúng ta đều sống giống như bà.”
Xương thịt sẽ khô héo hóa tro, nhưng tấm lòng lão phu nhân để lại mãi không bao giờ phai nhạt. Đây đã là kết quả viên mãn nhất.
Khi ta hấp hối sắp ra đi có thêu một chiếc khăn tay cuối cùng. Ta dùng nó lau mặt cho một đứa trẻ bị què mới được cứu vào phủ.
Ta cười nói với cậu bé: “Con đừng sợ, phu quân ta cũng mất nửa cái chân, nhưng hắn vẫn sống trọn kiếp này…”
Lão phu nhân, con nghĩ là con cũng đã sống trọn kiếp này.
Người thấy có đúng không?
(hoàn)