Tôi là Lâm Cẩm Nghiên, mọi người hay gọi tôi là Tiểu Nghiên.
Hôm nay được nghỉ làm, tôi tới một tiệm sách gần nhà.
Tiệm này có một cái tên nghe rất đáng yêu ” Tiệm sách Gấu Nhỏ”.
Đi dọc các kệ sách, tôi tìm được một cuốn tiểu thuyết mới phát hành tuần trước.
Tôi tò mò lấy ra đọc thử.
Cũng trùng hợp thật, nữ chính trong cuốn sách này lại có cùng một cái tên giống tôi.
Tôi ngồi xuống cái bàn gần đó và mở ra đọc thử
Đọc được vài chương thì tôi bắt đầu than thở:
– ” Nữ phụ này sống khổ quá rồi! Trên đời này thiếu gì người tốt mà cứ phải đâm đầu vào cái tên nam chính!Cùng một cái tên mà tính cách cũng khác quá rồi!” _ Tôi ngồi ăn vặt, vừa đọc vừa bình luận về bộ truyện mà mình vừa xem qua _
Tôi rất thích đọc truyện ngôn tình thiếu nữ.
Tuy chúng có chút sến súa nhưng chúng vẫn có ích cho tôi trong việc thư giãn đầu óc sau giờ làm việc đầy căng thẳng tại bệnh viện.
Tôi có mái tóc dài đen mượt, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ hồng, tuy mắt cận phải đeo kính nhưng nó cũng không phong ấn được hoàn toàn vẻ đẹp của tôi.
Nhìn tổng thể thì tôi gần được điểm tối đa trên thang điểm 10.
Đang ngồi ngẩn ngơ tự so sánh mình với nhân vật trong truyện thì điện thoại tôi rung lên.
Người gọi là viện trưởng bệnh viện tôi đang công tác.
Trời ơi! Ông trời không thể thương xót mà cho tôi một ngày nghỉ yên bình được à? Tôi buồn phiền nhấc máy.
Viện trưởng: ” Tiểu Nghiên à, giờ con có thời gian không? Phiền con ghé qua bệnh viện một lát được không?”
” Dạ ngài có việc gì nhờ con giúp ạ? _ Tôi tò mò hỏi_
Viện trưởng tên là Lâm Đức Hải, vốn là người vô cùng tốt.
Tôi coi ông ấy như cha ruột của mình, tên tôi hiện tại cũng theo họ của ông ấy.
Ông chiếu cố và giúp đỡ tôi từ khi tôi vẫn còn là thực tập sinh cho đến khi tôi trở thành Tiến sĩ Y khoa của ngày hôm nay.
Đối với tôi, ông là người vô cùng cao quý.
” Hôm nay ta có việc gấp phải về nhà, con tới bệnh viện viện trực giúp ta ca trưa ” _ Viện trưởng nói_
” Vâng ạ…!Con sẽ tới ngay ạ! _ Tôi mệt mỏi đáp _
Sau khi cúp máy tôi thở dài một hơi rồi dọn đồ rời khỏi tiệm sách.
Ra ngoài đường, tôi bắt gặp một đứa bé đang chạy theo một quả bóng ra giữa đường.
Cách đó không xa một chiếc xe oto đang chạy tới.
Mọi người qua đường hét lên:
” Nhìn kìa, cậu nhóc đó!”
Người lái chiếc xe oto đó không phanh lại kịp, cứ thế lao vào cậu nhóc đó.
Tất cả mọi người ai ai cũng muốn cứu nhưng đều mang trong mình sự sợ hãi.Tôi theo phản xạ nhanh chân chạy ra giữa đường ôm lấy đứa bé đó.
“Rầm”
Một cảnh tượng khiến ai nấy tận mắt chứng kiến đều kinh hãi.
Tôi kịp đẩy đứa bé đó ra ngoài nhưng bản thân không thoát kịp.
Chiếc xe oto đó tông thẳng vào tôi khiến tôi văng ra một đoạn đường gần đó.
Đầu tôi va chạm mạnh với mặt đường dẫn đến choáng váng, hai mắt mờ dần, chỉ còn nghe vang vảng tiếng xì xào bàn tán của những người xung quanh.
” Gọi cấp cứu mau lên!”
” Tông chết người rồi!”
” Cô bé này, cháu không sao chứ?”
” Cô bé mất ý thức rồi!”
Tôi từ từ mở mắt, cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Khoan đã, đây là chỗ nào? Phòng ốc của bệnh viện trông vô cùng khang trang, sạch sẽ.
Chắc chắn không phải những bệnh viện thường dân mà tôi hay lui tới.
Vậy rốt cuộc, đây là đâu?
Một giọng nói phát ra từ cửa phòng bệnh.
Giọng nói đó nghe càng lúc càng rõ.
Từ ngoài vào, có một cô gái mặc bộ đồng phục học sinh xông tới ôm chầm lấy tôi khóc nức nở:
” Tiểu Nghiên! Con nhỏ đáng ghét nhà cậu có biết mình lo lắm không hả? Tại sao giờ mới tỉnh dậy? Mình còn tưởng cậu có chuyện gì rồi chứ? “
Tôi mệt mỏi, khó khăn đẩy cô gái đó ra.
Tôi cảm nhận được cổ họng tôi rất rát và khó chịu.
Tôi thều thào kêu lên vài tiếng:
” N..Nước….!nước “
” Đợi một chút mình lấy nước cho cậu!” _ Cô gái đó hấp tấp trả lời tôi_
Tôi đón lấy ly nước, uống một hơi hết sạch, dần dần cảm nhận được mọi thứ xung quanh.
Tôi ngước mắt nhìn cô gái đang ngồi ở trước mặt tôi.
Tôi ngỡ ngàng, trong đầu vụt lên một ý nghĩ: ” Cô ấy xinh quá!”
Thấy tôi đơ ra một lúc, cô gái ấy lại lên tiếng:
” Này Tiểu Nghiên, cậu sao thế hả?”_ Cô ấy ngờ vực hỏi_
Tôi trả lời bằng một câu hỏi khiến cô gái trước mặt bất ngờ:
” Bạn học xinh đẹp này, cho mình hỏi cậu là ai vậy?”
” Này Tiểu Nghiên, cậu bị sao thế? Tớ là Phương Chi, Diệp Phương Chi của cậu đây mà!” _Cô bạn này cầm lấy hai vai tôi lắc qua lắc lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt cũng biết là rất lo lắng cho tôi _
Mà khoan đã, DIỆP PHƯƠNG CHI!!!! Cái tên này nghe rất quen!
Tôi nhớ ra rồi! Đây chính là cô bạn thân của nữ chính trong cuốn tiển thuyết sáng nay mình vừa đọc qua.
Tại sao mình lại ở đây?.