Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời

Chương 47



Hiệp hai được tiếp tục trở lại, Tần Phóng là người thay thế.

Tô Lâm hiệp sau mới vào sân.

Trên thực tế, một người ra sân, đối với toàn đội không tính là ảnh hưởng quá lớn. Nhưng người này ra sân, từ lúc bắt đầu trận đấu đã biểu hiện quá xuất sắc, chuyện này không hề giống nhau.

Do đó, ngay khi trận đấu trên sân đã bắt đầu lại, khán giả hai bên vẫn có không ít người dáo dác tìm kiếm người mang áo đen số 07.

Mà áo đen số 07 lúc này, đầu óc trống rỗng.

Căn bản anh không kịp phản ứng, cũng không kịp nhắm mắt, trơ mắt bị kéo người qua, bị đôi môi mềm mại áp vào.

Một chút lực kia của cô, cho dù anh có sững sờ, cũng có thể nhẹ nhàng tránh ra được.

Nhưng anh không tránh.

Bởi vì cơ thể đã phản ứng trước một bước, bởi vì đây là Lộc Viên Viên.

Cô không hôn quá lâu.

Đại khái…. Tô Lâm cũng không biết là bao lâu. Tóm lại, cảm thấy thời gian rất ngắn.

Toàn bộ quá trình anh luôn mở mắt, biểu cảm của cô anh nhìn thấy rõ ràng. Vành mắt của cô gái nhỏ còn đỏ, từ từ nhắm hai mắt, hàng lông mi dài cong vút vẫn luôn run rẩy.

Trái tim của Tô Lâm hậu tri hậu giác bắt đầu nhảy lên, nhảy đến làm ngực anh tê dại.

Qua mấy giây, cảm thấy bàn tay ấm áp sau gáy bắt đầu nới lỏng ra, môi của cô rời đi, hàng mi dài lay động, hình như muốn mở mắt —

Không đủ.

Lúc này mới đến đâu chứ.

Lập tức, anh gần như theo bản năng giơ tay lên, đem cô kéo trở lại.

Lộc Viên Viên có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Mặc dù trước đó không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra với anh, nhưng chỉ cần nghe miêu tả của Lâm Thiến. Cô đều cảm thấy trong lòng mình rất khó chịu.

Cô nghĩ đến trước đó khuôn mặt anh âm u, một chút nụ cười cũng không có, lại thời điểm lúc nói chuyện với cô thái độ vẫn không thay đổi, còn có thể cười an ủi cô.

Sau đó anh hỏi sau khi thắng có thể hôn cô hay không.

Đột nhiên cô liền…. không nhịn được.

Lần trước lúc ở trong phòng học, có mấy người đẩy cửa vào phòng, cô bị dọa sợ lập tức né tránh.

Bây giờ, rõ ràng cô cảm nhận được những ánh mắt ở phía sau, tiếng bàn luận rối rít, không biết là đang thảo luận tình hình trận đấu, hay là đang thảo luận – hai người họ.

Vừa rồi đúng thật là nhất thời xúc động.

Sau khi kịp phản ứng chỗ mình vừa hôn, cái gì xấu hổ đều xông thẳng lên đầu.

Nhưng cũng không hối hận.

Có lẽ là cô quá muốn an ủi anh, Lộc Viên Viên cảm thấy vậy.

Nhưng mà…. Cô chỉ muốn an ủi anh mấy giây thôi mà!

Anh đang làm gì vậy chứ!!!

Lộc Viên Viên không có thời gian suy nghĩ về cái gì khác. Chẳng qua là hôn cũng hôn xong rồi. Vừa muốn buông anh ra, lại đột nhiên lập tức bị kéo về.

Động tác kéo của anh rất nhanh, lại không dùng nhiều lực.

Trên môi cũng giống như lúc nãy.

Lộc Viên Viên vừa rồi chẳng qua chỉ là chạm vào một chút — không di động, anh cũng không động.

Mà bây giờ Tô Lâm giống như một cái công tắc được kích hoạt vậy. Sau khi anh dùng một tay kéo cô trở về, đỡ khuôn mặt cô quay lại. Đôi môi lành lạnh đè ép trên môi cô vừa vuốt ve vừa trằn trọc, nhiệt độ dần dần lên cao. Hơi thở càng ngày càng nóng, có lẽ là mười mấy giây, hoặc là mấy chục giây, cuối cùng anh mới buông cô ra.

Thông thường bởi vì lí do chiều cao, lúc cô nhìn Tô Lâm đều phải ngửa đầu. Bây giờ hai người chỉ cách nhau bởi hàng rào ngăn cách, nhưng cô đang đứng ở trên bậc thang, trên cơ bản là nhìn thẳng vào nhau.

Phần trên người cô hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt tập trung vào trên khuôn mặt anh, có một chớp mắt bối rối.

Tô Lâm lui về sau nửa bước, đứng yên, giơ tay lên gạt một chút mái tóc bị ướt ở trên trán, lộ ra toàn bộ khuôn mặt rõ nét. Trên mặt anh không có cảm giác âm trầm lúc vừa mới đi qua. Trong con ngươi đen như mực tràn đầy ánh sáng, cái cằm nhọn giương lên chỉ về phía trên khán đài.

Anh nói: “Trở về ngồi đi.”

Sau đó, anh đột nhiên hướng về phía cô mỉm cười. Bởi vì nụ hôn vừa rồi, đôi môi mỏng trở nên đỏ hồng,

“Nhìn anh thắng.”

Hai người vừa rồi đứng ở nơi giáp giữa hàng thứ nhất của khán đài và sân bóng, nơi mọi người đềy nhìn thấy được.

Lộc Viên Viên trở về chỗ ngồi chỉ mất năm sáu bước.

Bởi vì có quá nhiều người nhìn, cho nên cô vùi đầu xuống, hai bước đã chạy về chỗ.

Sau khi ngồi xuống, Lâm Thiến cùng Vương Nhất Hàm trầm mặc một lúc, đồng thời mở miệng.

“Viên Viên của chúng ta… Trưởng thành rồi.”

“…”

Có lẽ là do chuyện xảy ra vừa rồi ảnh hưởng đến, phần sau hiệp hai đại học C đều bị thua bóng, lợi thế ban đầu cũng dần dần biến mất, cuối cùng bị thua ở phần này.

Trong thời gian nghỉ giữa trận, Lâm Thiến lướt xem diễn đàn trường đại học S, phát hiện chuyện vừa mới xảy ra, đã có người đăng bài lên.

“Hey mọi người mau đến xem, có người đăng bài nói Tô soái bị chơi bẩn này!”

Tiêu đề rất dài: #Mặc dù đó là trường của chúng ta, nhưng mà đội bóng rổ thật sự quá vô sỉ? Đánh không lại thì thôi, tại sao phải làm những cái này, vô cùng mất mặt có được không hả?#

“Ồ, tam quan của người viết bài này rất được, mình thích.” Vương Nhất Hàm cười ấn vào, kéo xuống phía dưới.

Kéo kéo, cô ấy dần dần thay đổi sắc mặt.

Phía trên mấy lầu kia còn tốt. Phía sau hình như có không ít nam sinh đang thay các cầu thủ của trường đại học S bất bình dùm, nói nữ sinh không hiẻu bóng rổ chớ nói nhảm, còn có bình luận “Bạn nói được bạn lên làm đi”.

Trong đó có một lầu bình luận tồi tệ nhất.

34L: Hừ, ở đây ném đá như vậy có xấu hổ hay không? Mấy người nữ sinh các người mẹ nó chỉ biết nhìn mặt, nói vậy còn không phải là nhìn người con trai kia có ngoại hình đẹp? Ở đại học S thay đại học C bất bình dùm? Lợi hại như vậy sao không đi đến đại học C luôn đi???

Một nhóm rác rưởi đi theo chủ lầu.

“….”

Lộc Viên Viên quả thật không thể tin được vào những gì mình nhìn thấy.

Lâm Thiến cùng với Vương Nhất Hàm đã bắt đầu mắng. Lâm Thiến đang muốn đánh chữ trả lời, điện thoại di động nửa đường lại bị cướp đi.

Lộc Viên Viên lại nhìn đoạn văn này một lần.

Trong lòng, ngọn lửa nhỏ vừa mới bị hành động của Tô Lâm dập tắt lại bùng cháy. Nhưng mặc dù cô đã lấy điện thoại di động tới, lại nghĩ tới nghĩ lui không biết phải trả lời cái gì.

Sau một phút vướng víu, cô cắn môi lốp bốp gõ bàn phím, trả lời người ở lầu trên đó:

[Bạn mới là đồ rác rưởi!!!!]

Lâm Thiến: “…..”

Vương Nhất Hàm: “…..”

Cái này thật sự…. Rất rất dữ dội.

Trên sân bóng rổ, có rất nhiều sự kiện kinh điển, hoặc là ở những trận đấu trên tivi cũng sẽ có những phân đoạn, nhân vật chính hoặc là người chủ lực chính của đội — Tóm lại chính là cái người lợi hại nhất, bị nhắm tới, cuối cùng bị một số người dùng thủ đoạn làm cho chấn thương, phải ra sân.

Nhưng bình thường cũng sẽ không chỉ kết thúc như vậy.

Miễn là sau khi điều chỉnh người đó còn có thể ra sân, chỉ cần không hoàn toàn bị gục ngã. Thì tại thời điểm người đó ra sân trở lại, kết quả thắng bại đã định.

Trên đấu trường NBA, Rondo bị người khác va chạm ngã xuống đất, khuỷu tay bị xoay ra ngoài chín mươi độ. Sau đó mang cái tay bị thương tiếp tục ra sân, chỉ dùng một tay lại làm toàn đội thắng trận.

Quá nhiều ví dụ chân thực đã chứng minh cho điều này — Đó là một loại vật vô hình, nếu như phải nói ra, có lẽ đó là sức mạnh tinh thần.

Trong hiệp thứ hai, đại học C thua, thua kém một ít điểm.

Hiệp thứ ba bắt đầu.

Đại học S có hai người. Thoạt nhìn, họ là những cầu thủ lão luyện trong việc chơi bẩn. Trong hiệp đầu, bọn họ không có dấu hiệu phạm quy, không chủ động giả vờ đụng người. Nhưng hiện tại xem ra, không làm là bởi bì bọn họ cảm thấy thoải mái. Lại không nghĩ ra cái người mang áo số 07, một người lại ghi được mấy chục điểm.

Khi cảm giác nguy cơ vừa xuất hiện, bản chất thật cũng liền lộ ra – nói trắng ra là, dù như thế nào cũng không từ thủ đoạn, tóm lại chỉ vì muốn chiến thắng.

Ở trận trước đó, Tô Lâm nhảy lên, những người bên cạnh cũng nhảy lên theo. Vốn cho là phòng thủ bình thường, nhưng tầm mắt của anh nhìn thấy động tác cánh tay của người kia, trong phút chốc liền biết ý đồ của cậu ta.

Nhưng bởi vì người đang ở giữa không trung nên cái gì cũng không làm được.

Cái gì quay người chuyển hướng ở trong không trung, người bình thường căn bản không làm được.

Cho nên cuối cùng, chuyện duy nhất anh kịp làm chính là khống chế cơ thể, để phần đầu tiên chạm đất là phần phía sau lưng có diện tích lớn, chứ không phải tay chân.

Anh nhìn đồng đội nhảy lên ném bóng, cảm nhận một chút thương thế của mình.

Thành thật mà nói, sau năm phút nghỉ ngơi, lưng vẫn rất đau, nóng rát, lan dọc từ xương cột sống sang hai bên, các cơ bắp đoán chừng cũng đã bị bầm máu.

Nhưng rõ ràng anh cảm thấy cảm xúc của mình so với lúc vừa bắt đầu hiệp một trận đấu còn cao hơn.

Lộc Viên Viên ngồi ở khán đài, cũng cảm nhận được.

Không chỉ riêng cô, Lâm Thiến cùng Vương Nhất Hàm đang cùng nhau hét to “Mẹ nó”.

Sau khi Tô Lâm ra sân, Tần Phóng cũng không vào lại. Người đi xuống là một người Lộc Viên Viên không có ấn tượng lắm. Cô nhìn chăm chú vào sân bóng, nhìn chằm chằm vào người mang số “07” lớn kia. Cuối cùng là cũng chỉ là người đứng ở ngoài cửa, không kịp sôi trào cùng với mọi người.

Suốt hiệp thứ ba, Tô Lâm đều sử dụng một lối chiến thuật.

Anh không tiếp tục tiến vào bên trong vòng tròn, tất cả bóng đều giao cho đồng đội mình. Anh phụ trách mang bóng qua người, động tác giả chuyền bóng, động tác nhảy lên giả — Tóm lại không người nào có thể đoán được ý nghĩ của anh, động tác cùng tốc độ của anh không bởi vì bị thương mà chậm lại, ngược lại các loạt động tác giả kia càng làm cho người khác khó lòng mà phán đoán, phòng thủ anh không chỉ không phòng được, còn bị đùa giỡn đến trong lòng tan rã, muốn giả vờ đụng vào anh cũng không được, bởi vì anh căn bản không đi vào vạch hai điểm.

Khi trận đấu bước vào hiệp bốn, số điểm lại lần nữa khiến người ta trở nên vô cùng sốt ruột.

Đại học S hình như đã tìm được bước đột phá – Tô Lâm có thể tấn công không thể phòng thủ, khối sắt đá này đã bất động như vậy, thế thì đổi cái khác. Từng bàn từng bàn, hai bên người này vào một quả người kia lại vào một quả, tỉ số gần như là ngang hàng nhau.

Tuy nhiên, thời gian đang từng chút từng chút đi đến cuối trận.

Lâm Thiến không nhịn nổi:

“Mẹ nó sẽ không cần phải thêm hiệp phụ chứ?”

Vương Nhất Hàm lập tức đáp lại:

“Cậu mau im miệng lại!”

“Thể lực của Tô soái hình như không xong rồi. Cậu nhìn xem trong đội nơi nào anh ấy cũng phải để ý đến. Sau lưng lại còn bị thương. Mình có cảm giác anh ấy vẫn luôn chống đỡ trong nửa hiệp cuối cùng này, nếu thêm một trận nữa thì sẽ rất khó khăn.”

Vương Nhất Hàm im lặng, rõ ràng là cũng có cảm giác như vậy.

Lộc Viên Viên nghe bọn họ nói như vậy, một bên nhìn giờ trên đồng hồ, rồi lại nhìn tỉ số, hồi hộp đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Trong nửa phút còn lại, người giành được nhiều điểm nhất của đại học S nhận được bóng, giống như lần chạy nước rút cuối cùng, đột nhiên bùng nổ tốc độ kinh người dẫn bóng vào giỏ, cầu thủ của trường đại học C hoàn toàn không kịp phản ứng.

Tỉ số hiện tại là 71:70, đại học C là 70.

Thời gian còn lại là hai mươi giây.

Bây giờ bóng đang ở trong tay Tần Phóng, anh đang di chuyển đến vạch ba điểm, không chút do dự quay đầu nghiêng về phía sau tung lên thật cao, chuyền cho Tô Lâm.

Lúc này số 07 vừa nhận được bóng, dưới chân vừa vặn dẫm vào một nửa vạch trắng.

Người của trường đại học S cũng dự liệu đến, quả bóng cuối cùng chắc chắn sẽ cho một điểm số hứa hẹn nhất, hơn nữa lại là người giỏi ném ở vạch ba điểm như vậy.

Mười giây để vào bên trong là không kịp. Bọn họ chắc chắn số 07 nhất định sẽ ném ở vạch ba điểm. Trong nháy mắt Tô Lâm lấy được bóng, mấy người đã ở trong vạch ba điểm chuẩn bị kỹ để chặn cú ném bóng của anh.

Tô Lâm một giây cũng không do dự, anh mượn một chút lực, trực tiếp vượt qua đến một nửa khoảng trống, thực hiện kỹ thuật cất cánh, cánh tay nâng lên, đem quả bóng đẩy lên — vào rổ.

Cùng lúc đó, tiếng còi vang lên.

Điểm số là 71:73.

Đúng là vẫn ở vạch ba điểm, nhưng vạch ba điểm này cùng với vạch ba điểm bình thường là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Kể từ khi đại học S ghi được một bàn thắng trước đó, khán giả đã bắt đầu yên tĩnh theo dõi. Cả hai bên cầu thủ đều chen chúc nhau bên trong vạch ba điểm, phân tán chỗ đứng. Chỉ có số 07 là hoàn toàn không ăn khớp, cách bọn họ rất xa.

Tiếng còi vang lên, hiện trường vẫn rất yên tĩnh.

Cho đến khi số 07 đứng ở giữa sân, anh giơ thẳng tắp cái tay lên, ngón tay so với số “1”.

Dáng người thẳng tắp, trên khuôn mặt nở nụ cười nhìn đến lóa mắt.

Tất cả mọi người kịp phản ứng trở lại.

Trong nháy mắt kia, tiếng hoan hô còn mạnh mẽ hơn so với tất cả. Lộc Viên Viên vốn cũng muốn thét lên chói tai nhưng lại bị mắc kẹt trong cổ họng. Cô nhìn thấy Tô Lâm bị bao vây bởi một đám người mặc áo đen. Khán giả từ hai bên khán đài cũng đứng dậy. Bên tai là tiếng rống to của Lâm Thiến cùng Vương Nhất Hàm truyền vào tai.

“A a a a a a a mẹ của con ơi a a con mẹ nó chứ tôi đang xem trận đấu gì đây!”

“Mình không biết, a a, mẹ nó, mình phải bổ sung Tô soái vào danh sách thần tượng của mình mới được! Mình con mẹ nó sống đến giờ mới thấy hiện trường quả * đó!! Con mẹ nó chứ! Muốn khóc quá đi a a a!!”

(*:Một trận bóng rổ thường đề cập đến 0. giây cuối cùng trong một trận đấu giới hạn thời gian. Miễn là bạn bắn trước khi còi, và đưa bóng vào bóng, thậm chí ghi bàn. Không có vấn đề bao lâu bóng ở trong không khí. Sau tiếng còi, bóng sẽ không được ghi lại!)

“….”

Lộc Viên Viên hoàn toàn hiểu được sự kích động của bọn họ.

Dù cô là một người lạc bầy không hiểu về chuyên môn, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy trong đầu một trận mưa đạn đều là “Thật là đẹp trai”.

Tiếp theo, tuyên bố đội chiến thắng, trao phần thưởng cho trường đại học C. Cầu thủ hai bên từng người bắt tay nhau. Người trên hai bên khán đài đều điên cuồng lao xuống. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đã chật cứng người dưới đó, về cơ bản mục đích đều là muốn chụp ảnh.

Một giây trước Lộc Viên Viên còn nhìn thấy Tô Lâm, một giây sau liền mất dấu.

Cô đang lo lắng, điện thoại trong túi bỗng vang lên.

Liếc nhìn tên người gọi, cô lập tức nhận:

“A lô, học trưởng, anh đang ở đâu vậy?”

“Em ở đâu?” Bên kia của anh bối cảnh ngược lại yên tĩnh hơn so với cô.

Lộc Viên Viên một tay cầm điện thoại, một tay khác che lại lỗ tai mình, cố gắng lớn tiếng nói:

“Em vẫn đang ngồi ở hàng thứ nhất không di chuyển!”

Hình như anh cười một tiếng, sau đó nói:

“Vậy em theo lời của anh nói.”

Lộc Viên Viên dựa theo lời anh nói, ở trong sân vận động quẹo trái quẹo phải, đi lên cầu thang. Cuối cùng, sau khi nhìn thấy thang máy, cô hìn thấy một bóng đen quen thuộc.

Cô cúp điện thoại, muốn nhẹ nhàng bước đến gần anh, nhưng lại phát hiện căn bản không khống chế được hai chân, càng chạy càng nhanh.

Khi còn cách anh khoảng hai mét, dường như anh phát giác ra nhìn sang.

Tô Lâm đứng ở bên bệ cửa sổ, phía sau là ánh nắng buổi chiều, màu trắng sô 07 rất bắt mắt, cả người khí định thần nhàn*, ngoại trừ mồ hôi trên trán và cơ thể, cùng với mái tóc đen hơi ẩm ướt, không thể nhìn ra vừa rồi anh đã vận động kịch liệt như vậy.

(*: bình tĩnh thong dong)

Lộc Viên Viên chậm rãi đi qua, nhỏ giọng gọi anh:

“Học trưởng….”

“Ừ.” Anh đáp một tiếng, đưa tay về phía cô, “Đến đây.”

Cô đối với động tác nắm tay này đã thành thói quen, liền đưa tay ra, “Làm gì — a!”

Cô vừa mới vừa đặt tay vào lòng bàn tay anh. Anh dùng một chút lực, một tay kéo cô qua, đồng thời một tay khác đỡ sau lưng cô, mang cả người cô xoay một vòng.

Chờ lúc cô phản ứng lại, Tô Lâm đang đối mặt với cô, rất gần, mà cô lại thành người dựa lưng vào sau cửa sổ.

Bệ cửa sổ sau lưng có hơi cọ vào người, Lộc Viên Viên trừng mắt nhìn, không biết anh muốn làm gì.

“Anh thắng rồi.” Đột nhiên anh nói, âm sắc hơi trầm.

“À, em thấy rồi,” Nói đến trận đấu, trong đầu cô nháy mắt hiện lên hình ảnh vừa rồi, giọng điệu cô thay đổi: “Học trưởng, vừa rồi anh thật siêu cấp đẹp trai nha!”

Lời vừa nói ra khỏi miệng. mới ý thức được không ổn.

….Làm sao lại nghe chân chó như vậy.

Tô Lâm lại cười. Anh đang đứng đối diện với ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, ngũ quan đều rõ ràng bên trong tầm mắt cô.

Lộc Viên Viên nhìn vào khuôn mặt Tô Lâm, nhìn một chút liền nhìn thất thần nhìn vào giọt mồ hôi trên trán anh.

Nó thuận theo làn da trắng nõn của anh đi xuống, đi đến đường cong của chiếc cằm, rồi đến cổ, đi qua cục yết hầu nổi lên, trượt vào bên trong quần áo —-

Rồi liền biến mất không thấy.

Lộc Viên Viên xem hết một quá trình của giọt mồ hôi, vừa muốn ngẩng đầu nhìn anh, lại nghe được từ trên đỉnh đầu truyền đến một chuỗi tiếng cười khe khẽ.

Cô không hiểu, còn chưa kịp hỏi ra lời, Tô Lâm liền ngừng cười.

Tiếng cười dừng lại, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt hay là mi mắt vẫn còn cong cong, anh cúi đầu, giọng nói ở trong dãy hành lang trống vắng có chút rõ nét:

“Đẹp không?”

“Hả?” Cô không hiểu anh đang hỏi gì.

“Vừa rồi không phải em đang nhìn anh sao, nhìn từ trên xuống dưới,” Trong giọng nói của anh có nụ cười rõ ràng, “Nhanh như vậy liền quên rồi?”

“…!”

Anh nói….Nhưng cô không phải đang nhìn anh, mà đang nhìn giọt mồ hôi của anh đó chứ… A cái này biết giải thích thế nào….

Lộc Viên Viên cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình trong nháy mắt tăng cao, vừa xấu hổ vừa giận dữ, chỉ biết đứng ngẩn người tại chỗ, há miệng ra, cũng không thể giải thích được lý do.

Quên đi.

Vò đã mẻ không sợ rơi nữa.

Cô cũng không để ý trên mặt đỏ hay không đỏ, trực tiếp đáp:

“Đẹp nha.”

“….”

Lúc này đến phiên Tô Lâm ngẩn người.

Lộc Viên Viên thấy người anh cứng đờ, không hiểu sao cảm thấy vui vẻ. Cô lại cười nói một lần, còn cố ý nhón chân, để sát vào anh:

“Rất đẹp, học trưởng.”

Cô rõ ràng nhìn thấy Tô Lâm chớp mắt hai lần, yết hầu nhấp nhô, giống như muốn nói gì đó, cuối cùng lại nhìn cô bằng khuôn mặt phức tạp.

Cô càng vui vẻ hơn.

Vừa mới chuẩn bị lên tiếng học anh lúc trước cười nhạo cô, anh lại lặp lại một lần lời anh nói lúc đầu:

“Anh thắng.”

“Ừ…” Cô suy nghĩ một chút, đáp lại anh: “Đúng đúng đúng, anh thắng rồi, anh thật giỏi.”

Học trưởng sao lại ngây thơ như vậy chứ, còn muốn nghe người khác khen mình.

Lúc thay đổi suy nghĩ, cô nhớ tới lưng của anh,

“À học trưởng, anh có muốn đi bệnh viện khàm một chút —“

“Vậy không phải là em nên thực hiện lời hứa sao.” Anh cắt đứt lời cô.

Hử? Lời hứa??

Lộc Viên Viên không hiểu: “Lời hứa gì?”

“Anh thắng, cho anh hôn em.”

Cô trợn to mắt, không dám tin:

“Nhưng mà em đã cho anh —“

Anh bỗng giơ tay lên, dùng một đầu ngón tay che lại miệng của cô, một bên khóe môi nhếch lên,

“Bảo bảo, đó là em hôn anh.”

“….”?!

Tô Lâm lần nữa đặt cô lên trên bệ cửa sổ, khuôn mặt cách cô càng ngày càng gần, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở.

Anh dời ngón tay kia đi, quay qua vuốt ve gò má cô, hàng lông mi thật dài rũ xuống, giống như lông quạ.

Giọng nói rất nhẹ truyền vào trong lỗ tai,

“Bây giờ ở nơi này, là em nợ anh.”

Giây tiếp theo.

Môi của anh thay thế ngón tay vừa rồi, đặt lên môi cô.

Trước khi nhắm mắt, đầu óc giống như ở trong đường ngắm của pháo hoa, trong mắt đầu là đôi mắt anh được ánh mắt trời chiếu sáng long lanh, cảm giác quanh người cũng dần nhạt đi, bệ cửa sổ cũng không còn cọ vào người, cả thế giới dường như chỉ còn lại xúc cảm vừa mềm vừa lạnh ở trên môi.

Còn có tiếng trái tim đập thình thịch, một tiếng lại mạnh hơn một tiếng.

#An: giải thích 1 chút về vạch 3 điểm: Đúng như tên gọi, đứng ở vạch 3 điểm ném bóng sẽ ghi được ba điểm. Còn về vấn đề chuyên môn thì An không hiểu về bóng rổ nên không biết có dịch sai gì không. Có lỗi chính tả thì mn cmt cho An biết nhé. Yêu thương <3


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.