Bách Niên Thân

Chương 15



Triển Du Huy cúi đầu nhìn chằm chằm mảnh Mạc Kim phù ấy, khuôn mặt trầm tĩnh không nhìn ra bất kỳ biểu tình gì. Một lát sau, thanh niên áo lam nhẹ nhàng dựa vào tường, khẽ nói, “… Không phải nghĩ nhiều, tôi tin hắn.”

“Đội trưởng!” Văn Thụy có chút nóng nảy la lên, “Tôi không có ý nói Tiểu Lục bị Bạch Ngũ gia giết! Anh nghĩ thử xem, Mạc Kim phù là món đồ quý giá cỡ nào, Bạch Ngũ gia sao có thể dễ dàng vứt lại chỗ đó? Có khi nào… cái người này, đã… không phải là Bạch Ngũ gia thật?”

Con ngươi Triển Du Huy đột nhiên co rút lại, tay chậm rãi duỗi ra, cầm lấy Mạc Kim phù trên tay Văn Thụy, ngập ngừng một chút rồi chầm chậm siết lại thật chặt. Hồi lâu sau, cậu mở miệng mà giọng nghe đắng chát, “… Hãm Không Bạch Ngũ gia… không có vô dụng như vậy đâu. Ngủ đi, một lát nữa… chúng ta đi tìm hắn.”

“Ừm.” Văn Thụy trông vẻ mặt cậu vậy cũng không dám nói nhiều, bèn quay lại vị trí lúc trước của mình mà ngồi xuống. Triển Du Huy quờ lấy chiếc đèn pin bên cạnh, ‘tách’ một tiếng tắt nó đi, toàn bộ mộ thất tức thì chìm vào bóng tối.

Tấm màn đen dày dặc bao trùm khắp nơi không biết bao nhiêu lâu. Văn Thụy ôm đầu gối ngồi tại chỗ, nghe thấy tiếng hít thở của Triển Du Huy dần trở nên nhịp nhàng đều đặn, bèn hơi rướn người qua, nhỏ giọng gọi, “… Đội trưởng… Đội trưởng?”

Tựa hồ như đã ngủ say, Triển Du Huy chỉ hơi giật giật, không lên tiếng.

Trong mắt Văn Thụy chậm chạp hiện lên một nụ cười âm lãnh, y khẽ khàng đứng dậy, rút ra một con dao ngắn giắt chặt ở chân, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên! Đợi tới khi y rón rén bước từng bước tới bên người Triển Du Huy thì ánh mắt đột ngột biến thành sắc lẻm, cổ tay xoay một cái, con dao liền không chút lưu tình đâm thẳng xuống cổ người đang say ngủ!

—— Đắc thủ rồi! Trong mắt Văn Thụy ánh lên một niềm sung sướng điên cuồng, nhưng không ngờ trong nháy mắt con dao đâm về phía Triển Du Huy ấy, cổ tay y đột nhiên bị tóm lại, đồng thời ngực đau nhói, một tiếng ‘phịch’ nặng nề vang lên kèm theo một tiếng gào đau đớn, cả người y đã bị đạp bay ra ngoài một cách tàn nhẫn!

Lại ‘tách’ một tiếng, cột sáng của đèn pin lóe lên, dưới ánh đèn vàng vọt, Triển Du Huy vẫn thản nhiên ngồi thẳng người, mà đứng bên cậu lại chính là Bạch Ngọc Đường vừa mới nổi giận bỏ đi!

Từ Văn Thụy không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường một lúc lâu, rồi đột nhiên hét lớn, bật nhổm người dậy lao thẳng về hướng Triển Du Huy!

“Điếc không sợ súng!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày cười lạnh, nhấc đùi phải lên dùng mười phần sức lực đá văng Văn Thụy ra xa lần nữa khiến cho y phun ra cả một ngụm máu tươi! Khẽ rên một tiếng, ngực đã bị Bạch Ngọc Đường không chút lưu tình đạp trúng một cước nữa dính bẹp xuống đất!

Tiếng xương gãy vang lên răng rắc, Văn Thụy hét lên thảm thiết, nhưng mà vai phải đã bị Bạch Ngọc Đường giẫm cho gãy lìa luôn rồi! Cũng không còn hơi sức để giãy dụa ngồi dậy nữa, Văn Thụy nằm trên đất thở hổn hển, ánh mắt không còn nhút nhát như trước mà trái lại chứa đựng một nỗi căm thù dữ tợn trừng trừng nhìn về phía Triển Du Huy.

Triển Du Huy buông mắt nhìn y, khuôn mặt ôn hòa hiện lên vẻ thương xót và không đành lòng. Bạch Ngọc Đường trông thấy vẻ mặt ấy của cậu, há miệng, nhưng rồi lại chẳng lên tiếng, chỉ trầm mặc đạp lên ngực Từ Văn Thụy đề phòng y bò dậy chạy trốn.

Cầm cự một chốc, Văn Thụy thở hổn hển ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu tụ, mở miệng giọng khàn đặc, “… Các anh làm sao lại nghi ngờ tôi?”

“À… Nhóc con, cậu vẫn còn non và xanh lắm.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Du Huy, thấy đáy mắt âm u của cậu thì ánh nhìn tối lại, quay đầu nhìn thanh niên bị cố định trên đất, hắn lạnh lùng cười, “… Ngay từ đầu Bạch gia gia đã cảm thấy cậu bất thường —— Rõ ràng là đứng ở cửa ngã ba, nhưng nhìn thấy con mèo này mà lại không xuất hiện. Nếu như muốn tìm kiếm sự bảo vệ, làm gì có ai có thể giữ được bình tĩnh như thế?”

Từ Văn Thụy nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì cái nhìn đã chứa đầy vẻ châm chọc, “… Bạch Ngũ gia, đó chỉ là anh suy đoán mà thôi.”

“Đúng, cho nên khi ấy Bạch gia gia cũng chỉ nghi ngớ chứ vẫn chưa ra tay.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, tiếp tục nói không nhanh không chậm, “Thế nhưng, sau khi phát hiện ra thi thể của Tiểu Lục thì Bạch gia gia đã chắc chắn, nhất định là do cậu.”

“Tôi phát hiện ra đằng sau đầu của Tiểu Lục có dấu vết bị vật nặng đập trúng. Nếu như là cương thi giết người, cậu đã gặp con tống tử nào thông minh tới mức đánh ngất người ta trước rồi mới chém nát chưa? Hơn nữa, vết chém trên người Tiểu Lục lại quá đều đặn —— đều giống như là ai đó dùng vật có hình dạng như móng vuốt mà cào vậy.” Cảm nhận được rõ ràng cơ thể dưới chân mình đang run lên bần bật, khóe môi Bạch Ngọc Đường cong lên vẽ ra một nụ cười lạnh lẽo, chậm rãi nói ra câu cuối cùng, “Lúc đó Bạch gia gia đã nghi ngờ cậu trong lòng, cho nên mới dựa vào món đồ bị đánh rơi để thử cậu một phen cuối… Không ngờ, cậu lại dễ dàng mắc câu như vậy!”

“Bớt ở đây giở trò lừa bịp tôi! Lúc đó tôi chẳng nói gì cả!” Từ Văn Thụy đột nhiên tránh né, mạnh mẽ trừng mắt về phía Bạch Ngọc Đường.

“Thật không?” Bạch Ngọc Đường hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào cặp mắt tối đen kia, trong mắt hiện đầy vẻ lạnh lùng và trào phúng, hắn cất tiếng ngâm nga, “… Lúc đó cậu đã nói, ‘Bạch Ngũ gia, Tham Âm trảo của anh rơi mất rồi’, có phải không?”

“Phải!” Từ Văn Thụy hung hăng mở miệng, “Chỉ dựa vào câu nói đó mà anh nghi ngờ tôi? Tôi không tin!”

“Ha.” Bạch Ngọc Đường bỗng dưng thẳng người lại, nhếch miệng cười một cách giễu cợt, ánh mắt lạnh tanh, “… Tham Âm trảo và Phi Hổ trảo vốn là cùng một món, người bình thường nhìn thấy thì đều gọi là Phi Hổ trảo, Tham Âm trảo chỉ là một cách gọi quen thuộc của người phái Mạc Kim mà thôi, trùng hợp thay Tham Âm trảo lại là trang bị thường quy của phái Mạc Kim… Cậu gọi như thế, chỉ có một cách giải thích —— Cậu là người của phái Mạc Kim, hơn nữa, trong tay cậu nhất định cũng có một vật như vậy!”

Từ Văn Thụy hít khẽ một hơi, không dám tin tưởng mà nhìn Bạch Ngọc Đường, trong mắt thoáng hiện lên sự hối hận và căm phẫn.

… Thật không ngờ, lại bại lộ chỉ vì một câu nói ấy!

“… Văn Thụy, nếu vậy thì lúc trước cậu nói cậu và Tiểu Lục đi khảo sát địa hình cũng là giả đúng không?” Triển Du Huy ngồi im lặng bấy lâu chợt nhẹ giọng hỏi, tiếng nói rõ ràng có chút thất vọng, “… Sự thật là, cậu lén lút đi theo tôi ra tham mộ, chẳng ngờ lại bị Tiểu Lục theo đuôi trông thấy, rồi lại tình cờ phát hiện ra thân phận của cậu là người phái Mạc Kim. Trùng hợp khi ấy hai người các cậu cùng bị trượt chân rớt xuống mộ thất chủ, vì không để cho Tiểu Lục nói ra thân phận của mình nên cậu mới giết cậu ta, rồi tương kế tựu kế nói là do tang thi gây ra… Có phải không?”

“Phải!” Từ Văn Thụy thừa nhận không chút do dự, ánh mắt oán đọc lại một lần nữa quay về người Triển Du Huy, “… Chỉ là, việc sắp thành bỗng chốc lại hỏng, vẫn chưa thể giết được anh. Tôi không cam lòng… Tôi không cam lòng!”

“Tại sao cậu lại muốn giết tôi?” Triển Du Huy có chút đau khổ khẽ nhắm mắt lại, che giấu đi nỗi bi thương trong giọng nói mà cất lời hỏi.

“Ha ha…” Từ Văn Thụy nhìn cậu khàn giọng cười lạnh vài tiếng, đột nhiên cất cao giọng hét lên, “… Triển Du Huy, mày có biết không, vốn dĩ tao không phải họ Từ —— Tên trước đây của tao đúng ra phải là Triển Văn Thụy!”

“Triển Văn Thụy?!” Triển Du Huy chấn kinh bật thốt lên, rất nhanh liền hiểu ra, “Nói như vậy… cậu chẳng phải là bác Trung —— “

“Không sai! Tao chính là con trai của Triển Trung! Chính là thằng anh họ đã rời bỏ gia tộc của mày!” Triển Văn Thụy lớn tiếng, giọng nói tràn ngập sự thù hận không hề che giấu, “… Dựa vào cái gì, rõ ràng tao mới là con trai của ông già đó! Vậy mà lão ta muốn về hưu, trình đơn lên đề cử sở trưởng mới thì lại là mày?! Tất cả người trong nhà đều che chở cho mày y như bảo bối, có thứ gì tốt thì đều nghĩ đến mày đầu tiên! Rõ ràng lúc đó tao đã làm ở sở nghiên cứu được ba năm, rõ ràng chỉ cần lão ta nói một câu là tao có thể… Triển Du Huy mày trời sinh hồn phách không toàn, ngay cả điều kiện cơ bản nhất để hạ đấu cũng không có, dựa vào cái thá gì mà mày lại cướp hết mọi thứ của tao… Tao không phục!”

“… Vậy cho nên, anh mới rời khỏi gia tộc, gia nhập phái Mạc Kim?” Triển Du Huy lắc lắc đầu khó tin, lẩm bẩm, “Có chuyện gì anh có thể tìm em nói chuyện mà! Cớ gì phải đi theo con đường này?”

“Đừng có ở đây giả mù sa mưa vờ vĩnh làm người tốt!” Giọng của Triển Văn Thụy the thé, càng lúc càng cao, “Tao nhập phái Mạc Kim, học toàn bộ tay nghề, bảy năm qua bất luận mày đi đến cái mộ nào tao cũng đều đi theo, chính là tìm cơ hội này đây! Triển Du Huy, tao không phải chỉ vì cái vị trí sở trưởng của mày đâu… Tao muốn mày phải chết! Tao muốn thấy mày chết ngay trước mặt tao thì mới cam tâm! Tao cứ muốn tranh giành với mày đấy! Tao không thua kém mày, không hề!

“… Vậy, cơ quan trong mộ này lúc nào cũng có thể biến đổi, chúng ta cứ đi một hồi lại bị che mất mộ đạo, đều là do anh giở trò?” Triển Du Huy có chút mỏi mệt giương mắt lên nhìn y, hỏi.

“Mộ đạo? Cơ quan?” Triển Văn Thụy bị hỏi xong thì cả người run run, một lát sau y phá lên cười ha hả hệt như phát điên, “Ha ha ha ha… Triển Du Huy, quả là trời muốn diệt mày! Tao căn bản chẳng biết mộ đạo cơ quan  cái quái gì cả… Á!”

Bạch Ngọc Đường tăng thêm lực vào chân khiến cho Triển Văn Thụy nhất thời cứng ngắc người lại, rên rỉ thành tiếng.

Bạch Ngọc Đường vẫn đứng quan sát hai người họ nói chuyện nãy giờ, lúc này mới nhẹ nhàng cúi người, cặp mắt đen kịt không nhìn ra được biểu tình, hắn chậm rãi lên tiếng, “… Triển Văn Thụy, tôi hỏi cậu mấy vấn đề.”

“Thứ nhất, cú điện thoại mà cậu gọi cho bọn tôi lúc trước chính là để dụ chúng tôi đi vào, thế nhưng cậu cũng không biết chuyện mộ đạo biến mất, có đúng không?”

“Đúng!”

“Thứ hai, Tiểu Lục là bị cậu giết, không phải là do cương thi trong mộ thất chủ gây ra, đúng không?”

“Đúng!”

“Thứ ba, cậu chỉ muốn giết con mèo này, cũng chỉ vừa rồi mới ra tay, còn cơ quan trong mộ đạo cậu không hề  hay biết gì cả, đúng không?”

“Đúng!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.