*Ở sơn trại.
Một lần nữa, trái tim Bạch Hi Vân lại đau nhói, tâm trí bất an xuất hiện rõ trên mặt cô.” Lại là sao nữa đây, trước khi đi ta đã bố trí mọi việc rất ổn thoả rồi mà, sao cảm giác lần này lại đau đớn đến vậy chứ.
Nghĩ mãi mà chẳng ra rốt cuộc là…Kia là…”.
Bạch Hi Vân nhìn thấy con chim bồ câu mà Mộng Hàn nuôi bay đến, thì cô mới chợt nhận ra.
” Không xong rồi, đến đây ta lại quên mất Mạc Long đang…Haiz ta thật là đãng trí mà”.
Chưa đợi nhận được bức thì Bạch Hi Vân đã vội xoay người rời đi.
– Tỷ muội tốt giao chỗ này lại cho cô nhé, Mộng Hàn đệ đưa Hi Lâm về phủ thượng thư, còn ký hiệu kì quái đó chắc không làm khó được ngươi đúng không Lục Cẩn.
Mộng Nhiên lấy bức thư trên người bồ câu rồi nhìn bóng lưng của Bạch Hi Vân rời đi, không hiểu mà hỏi.
– Bạch tỷ tỷ cứ thế rời đi sao, không đọc thư sao.
Bạch Hi Vân đứng lại, ánh mắt thiếu sót, nói nhưng không quay đầu lại.
– Mạc Long không ổn rồi.
Lục Cẩn có vẻ luyến tiếc nhìn Bạch Hi Vân, không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng.
– Bạch gia gia tên Mạc Long gì đó, quan trọng hơn chuyện này sao.
Bạch Hi Vân mặt không biến sắc, khí thế đáng sợ trộn lẫn với sắc thái lạnh lùng đáp:
– Đúng vậy.
Nghe câu trả lời khẳng định của Bạch Hi Vân, đột nhiên Lục Cẩn lại có một cảm giác hụt hẫng không khí có phần trở nên cô đơn, lạnh lẽo vây quanh.
*Phủ nhiếp chính vương.
Mộng Nhiên tâm trạng bất an nhìn hoàng đế ủ rũ đang ngồi trước mặt, không nhịn được bèn lên tiếng.
– Bệ hạ hay là người qua phòng kế bên nghỉ ngơi tí đi, còn chủ tử để thuộc hạ chăm sóc cho.
Hoàng đế ngước mắt nhìn Mộng Nhiên, lắc đầu gượng cười nói:
– Làm sao ta có thể nghỉ ngơi trong khi tình trạng của Mạc Long đang dần xấu đi cho được chứ, ta không cách nào có thể…
– Hoàng thượng xin hãy quý trọng long thể.
Từ đằng xa tiếng của Bạch Hi Vân đã vang vào bên trong phòng của Đường Mạc Long.
Dáng vẻ vội vội vàng vàng bước vào,” Không ngờ hoàng đế vẫn còn ở lại đây, ừm cũng đúng thôi, ta nhớ ở kiếp trước hoàng thượng và Mạc Long là huynh đệ thâm tình mà nhỉ.
Lần này là do sơ xuất của ta rồi thật thất trách”.
Bạch Hi Vân lấy lại dáng vẻ đoan trang quỳ xuống hành lễ.
– Tham kiến hoàng thượng hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Thấy Bạch Hi Vân về thì Mộng Nhiên mừng rỡ, hấp tấp lại gần Bạch Hi Vân bất chấp tình thế, vội vàng hỏi thăm.
– Bạch tỷ tỷ, tỷ về rồi sao.
A Hàn đâu sao còn chưa thấy về thế.
Bạch Hi Vân khều nhẹ vào vạt áo Mộng Hàn, rồi nhìn ra hiệu cho Mộng Hàn ý định nhắc nhở.
Hoàng thượng bất ngờ kèm theo sự kinh ngạc nhìn Bạch Hi Vân một lượt từ trên xuống dưới rồi phấn khích hỏi:.
Ngôn Tình Sủng
– Cô nương là ai sao vào được đây…
Bạch Hi Vân không chút kiêng dè bèn ngắt lời hoàng thượng.
– Mạng người quan trọng.
Lát nữa thần nữ ắt hẳn sẽ cho người một câu trả lời thích đáng.
Hoàng thượng dáng vẻ hài lòng nhìn Bạch Hi Vân, âm thầm chấp nhận người em dâu này.
” Cô nương này chắc hẳn là người trong lòng của hoàng đệ nhỉ, trông cũng không tệ đấy tính cách này thật sự rất phù hợp với Mạc Long, rất cẩn thận chu đáo, biết nghĩ cho đại cục, ừm rất tốt, rất tốt.
Nhìn cô nương này trông rất xứng đôi với Mạc Long nhà ta.
Mắt nhìn của hoàng đệ ta thật sự rất tốt nhỉ, phải gọi là cổ thụ ngàn năm nở hoa, hahaha”.
Hoàng thượng đang vui thầm trong lòng, ngầm ý chấp nhận người em dâu này.
– A Nhiên đệ cho cả những người có trong phòng này ra ngoài hết đi.
Ở lại chỉ thêm vướng tay chân ta thôi.
Ta chỉ tin tưởng đệ, chỉ đệ mới được ở lại.
– Thế còn trẫm, ngươi cũng không tin tưởng trẫm à.
– Bệ hạ, kính mong người canh giữ ở ngoài tuyệt đối không cho bất kì ai vào phòng này còn lại ngoài Mộng Hàn, không thêm ngoại lệ.
Bạch Hi Vân vào trạng thái nghiêm túc ngồi xuống bắt mạch cho Đường Mạc Long, rồi đột nhiên ánh mắt cô trở nên kinh ngạc.
” Mạch tượng này, không ổn…”.
– Bạch tỷ tỷ sao thế.
– Lập tức ra khỏi phòng này ngay.
Bạch Hi Vân dùng màn che mặt lại, ánh mắt trở nên có chút hoảng loạn.” Thật kinh ngạc thế mà lại là thương hàn, bệnh này chỉ có vào giao mùa giữa xuân – đông cơ mà, sao bây giờ lại xuất hiện rồi”.
– Lập tức phong tỏa phủ nhiếp chính vương cho ta, tất cả người ở đây đều phải đeo màn che hết cho ta..