Trong khi tình hình bệnh dịch ở An Dương cũng ngày càng khiến lòng người hoảng sợ, phía U Châu cách An Dương không xa cũng xảy chuyện.
Quân Liêu bất ngờ đánh U Châu, không ai biết được đám kỵ binh này từ đâu mà tới.
Bởi vì U Châu không phải thành biên phòng, không nhiều quân đóng tại đây, chỉ có 8 ngàn quân Liêu đã công phá được thành U Châu.
U Châu rơi vào tay người Liêu, lương thảo và quân nhu cũng không vận chuyển đến An Dương được, An Dương sẽ biến thành một toà thành chết bị vứt bỏ.
Cho dù hiện tại Tạ Doãn có thủ đoạn thông thiện, thì lương thảo dự trữ trong thành cũng chỉ đủ cho một tháng, càng không nói đến tình hình bệnh dịch ngày càng nghiêm trọng, sợ là đợi đến lúc đoạt lại được U Châu, An Dương cũng đã bến thành một toà thành trống không.
“Phế vật!”
Bên trong Trúc Thạch Viện chỉ có Yến đế và mấy vị đại thần thân tín, Vương Nhất Bác tức đến mức hung hăng ném mấy cuốn tấu chương xuống đất.
“Nửa năm trước số lượng thương nhân người Liêu trong thành U Châu đã tăng đột biến, vì sao quân phòng vệ U Châu không báo lên? Những tướng sĩ người Liêu nguỵ trang thành đoàn buôn, binh sĩ và chiến mã công khai vận chuyển vào cảnh nội Đại Yến ta, quan viên U Châu đều là lũ ngu đần hay sao?”
“Bệ hạ bớt giạn!”
Mấy đại thần sợ hãi quỳ xuống đất, lại không thể không đồng tình với cách nói của Yến đế.
Mấy năm nay Yến đế có làm loạn thế nào, cũng chỉ là vì chuyện của tiên Hoàng hậu, còn về quốc gia đại sự, vị đế vương này trước nay vẫn luôn thấy rõ ràng.
“Bệ hạ, hiện giờ xem ra, người Liêu đã công khai tuyên chiến với Đại Yến.
Người Liêu binh hùng tướng mạh, lúc này Tương Dương cũng gặp tình hình bệnh dịch khó khăn, theo như thần thấy, không nổi mấy ngày, người Liêu cũng sẽ động thủ với Tề quốc.
Vì thế kế lúc này, chính là liên thủ với Tề quốc kháng Liêu.”
Vương Nhất Bác thoáng áp giạn: “Tạ tướng nói không sai, cô sẽ ngự giá thân chinh, đi đến U Châu trước.”
“Bệ hạ ngàn vạn không được.”
Mấy lời ngăn cản đồng loạt vang lên.
Vương Nhất Bác dường như đã sớm đoán được, lúc này biên cảnh nguy hiểm, đế vương như hắn đương nhiên phải toạ trấn trong triều mới có thể ổn định dân tâm.
Nhưng hắn cũng có suy tính của mình, văn thần võ tướng trong triều chia làm mấy phái, nếu như phái người khác đi, khó tránh khỏi bị quan viên có chính kiến bất đồng ngáng chân.
Nhưng chuyện U Châu khẩn cấp, huống chi Tạ Doãn còn ở An Dương.
Trận chiến với Liêu, nếu muốn thắng, chỉ có hắn và Tạ Doãn liên thủ, chỉ có họ mới có sự ăn ý và năng lực ấy.
“Cô lúc trước, quả thực có lỗi với Nhiếp Chính Vương.”
Lời này Vương Nhất Bác vừa nói ra, trong điện nháy mắt an tĩnh.
Năm năm trước Yến đế quyết liệt đối đầu với Nhiếp Chính Vương, cả thiên hạ đều biết, tuy rằng Vương Nhất Bác biết, bất kể giữa bọn họ có ân oán gì, Tạ Doãn cũng sẽ liều chết bảo vệ Đại Yến, nhưng những thần tử khác sẽ không cho là như thế.
Bọn họ cho rằng Vương Nhất Bác ngự giá thân chinh là để trấn an Tạ Doãn.
“Tuy cô ngự giá thân chinh, nhưng cũng không thể để người khác biết được.
Các ngươi là người cô tín nhiệm, sau khi cô rời kinh, an nguy của Đại Yến phải phó thác cho các ngươi rồi.”
Mấy người trong điện đều là lão thần, nghe mấy lời này của Vương Nhất Bác, bông nhiên mắt lại nhuốm lệ.
Bọn họ biết, đây là sự tín nhiệm không gì sánh kịp của quân vương dành cho họ.
Tạ tướng đã đến thất tuần, giờ phút này hốc mắt đỏ lên, biểu tình kích động: “Thần cảm kích bệ hạ tín nhiệm, nhất định sẽ không phụ sự gửi gắm của bệ hạ, bảo vệ giang sơn Đại Yến vô sự! Không nghĩ tới thần đã già rồi, vẫn còn có thể tham dự một việc khiến lòng người phấn chấn như thế, thần…”, nói được một nửa lại giơ tay lau nước mắt.
Mấy vị triều thần khác nghe thế cũng kích động không thôi, đều là nam nhi nhiệt huyết, ai lại cam tâm để giang sơn bị chiếm.
Ba ngày sau, Yến đế cáo bệnh bãi triều, chỉ quyền hai vị Tể tướng và bốn vị cận thần mỗi ngày diện thánh.
Lại qua một ngày nữa, phong Trác Chí Vị làm Đại tướng quân, điểm hai mươi vạn binh về phía bắc tới U Châu.
Sau khi U Châu bị chiếm, Tạ Doãn liên tục nhìn bản đồ phòng vệ An Dương mấy ngày không ngủ được yên.
Ngôn Băng Vân đi tới khoác một tấm áo lên người Tạ Doãn, thở dài: “Hiện giờ U Châu thất thủ, An Dương thành bị vây, không biết vị trong triều kia định sẽ làm gì.”
Tạ Doãn nắm lấy tay Ngôn Băng Vân nói: “Ta tin hắn!”
Bất kể ân oán trước kia thế nào, bọn họ trước sau vẫn là tường đồng vách sắt của Đại yến, là huynh đệ sinh tử kề vai chiến đấu trên chiến trường! Bọn họ sẽ cùng bảo hộ Đại Yến tứ hải an khang!
Ngôn Băng Vân nhìn thoáng qua Tạ Doãn, cũng nắm lấy tay hắn: “Ngài tin hắn, em cũng sẽ tin hắn.”
“Ba ngày sau Tiêu thừa tướng Tề quốc sẽ đến cùng thương nghị chuyện ngăn chặn địch, em muốn đến đây không?”
Ngôn Băng Vân tức giận trừng hắn một cái: “Các ngài phải thương lượng chính sự, em đến làm gì?”
Tạ Doãn dường như không sợ bị đánh mà hỏi tiếp: “Không phải là sợ phu nhân ghen nên ta phải tự chứng minh trong sạch sao?”
Không ai ngờ rằng, cuộc gặp mặt ba ngày sau lại có thêm một người nữa.
Vương Nhất Bác giả làm một tham tướng, theo quân đến U Châu rồi cũng không dừng lại, mà lãnh một đội nhân mã vượt vài ngọn núi đến thành An Dương.
.
Truyện Đông Phương
Tạ Doãn nhìn thấy Vương Nhất Bác cũng không nói thành lời, một mặt là do nhiều năm không gặp, trước sau vẫn luôn có một cái gai trong lòng hai người.
Mặt khác, sự coi trọng của Vương Nhất Bác đối với Tạ Doãn, không quản an nguy cũng muốn chính mắt xác nhận Tạ Doãn vô sự, nói cho hắn biết hắn không phải là tứ cố vô thân, mà còn có cả Đại Yến đứng phía sau hắn.
Quân thần đối nhau, thật lâu không nói gì.
Vẫn là Tạ Doãn quỳ xuống hành lễ trước, kết quả lại bị Vương Nhất Bác một phen kéo lên.
“Tạ Doãn, nhiều năm như thế, là cô khiến ngươi và Chiến Chiến chịu thiệt thòi.
Cô nợ ngươi một lời xin lỗi.”
Hốc mắt Tạ Doãn đỏ lên, năm đó hành động của Vương Nhất Bác hoàn toàn làm lòng hắn rét lạnh.
Nhưng rốt cuộc cũng là huynh đệ duy nhất có thể tin cậy nhau suốt bao nhiêu năm, hắn chẳng qua chỉ muốn một lời xin lỗi của Vương Nhất Bác thôi.
“Thần, cũng có sai, năm đó là do thần xúc động.”
“Không nói, cô mang theo rượu ngon từ trong kinh đến, nào, uống rượu!”
Giữa nam nhân với nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều ở một chén này.
Hai người đàm luận đến thế cục lúc bấy giờ, Tạ Doãn liền nhân tiện nói rằng hai ngày nữa muốn gặp Thừa tướng Tề Quốc Tiêu Tán.
“Bệ hạ có thể đi cùng không?”
Vương Nhất Bác nghĩ thoáng qua, gật đầu đồng ý.
“Chỉ là trước mặt cô không thể bại lộ thân phận, ngày mai cô sẽ giả làm tham tướng bên người ngươi để đi cùng.”
Lần này bọn họ không gặp mặt ở ngoài, mà là ở bên trong một ngôi nhà hẻo lánh trong thành An Dương.
Tiêu Chiến dịch dung, bên cạnh chỉ dẫn theo Tạ Chiêu và Quý Hướng Không, vừa đến nơi đã hẹn liền có hạ nhân tiến đến chào đón.
“Đại nhân cứ việc yên tâm, nơi này yên lặng, tuyệt đối không có ai phát hiện.”
Tiêu Chiến gật đầu không nói, không biết vì sao, từ đêm qua y bắt đầu có một nỗi lo lắng kì lạ.
Có lẽ là sắp đi gặp cố nhân, cận hương tình khiếp, Tiêu Chiến tự an ủi mình như vậy.
Toà đình viện này là nhà riêng dưới tên An Dương Hầu lúc trước, tuy không lớn lắm, nhưng cũng bố trí rất tinh xảo.
Hạ nhân dẫn đám người Tiêu Chiến vào phòng, rồi liền đi bẩm báo.
Không bao lâu sau, hai nam nhân tuấn lãng bước từ trong phòng ra.
Tiêu Chiến lập tức như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ..