Bà Xã Đại Nhân Vì Em Mà Sống

Chương 112: 112: Phiên Ngoại Truyện 26 Hoàn



5 năm trôi qua rất nhanh
Hai bé gái nhà cô cũng đã lớn lên trở nên đáng yêu trắng trắng mềm mềm.

Nhìn hai cha con Hàn Mặc Ngôn cứ quấn lấy hai chị em nhỏ cô liền trề môi.

Không biết lúc trước, khi nhìn thấy mặt hai đứa nhỏ liền nhăn mặt chê bai xấu xí, mà bây giờ xem đi dính như keo dính chuột ấy.
Hôm nay là ngày nghỉ, Hàn Mặc Ngôn lại lên cơn điên muốn tổ chức một buổi picnic.

Liền gọi cả những người khác cùng đi.
Mà những người phụ nữ lâu rồi không gặp liền túm tụm lại nói chuyện để mặc những tên đàn ông muốn làm gì thì làm.
– Này, bé con nhà chị Hồng chắc cũng đã 5 tuổi nhỉ, hai người nhanh thật đấy.

– Tư Thuần trêu ghẹo.
– Hừ, chả phải em cũng như vậy sao? – Rose liếc cô một cái.
– Mà Alex với Lam Lam kết hôn rồi thì Thuần Thuần và con bé nên xưng hô như thế nào nhỉ? – Tuyết Bạch cũng đã là mẹ vẻ lạnh lùng xưa nay cũng đã ấm áp hơn.
– Này, dì Bạch sao lúc trước dì không lắm lời như này, từ khi lấy chú Sơn, có một đứa con trai 3 tuổi rồi lại nhiều chuyện đến thế hả? – Tuyết Nhật Lam thấy Tuyết Bạch đá đểu sang mình liền hừ hừ.
Bốn người phụ nữ bà một câu tôi một câu, chốc chốc lại có tiếng cười đùa, chốc chốc lại có tiễng cãi cọ.
Năm đứa trẻ thì đang vui đùa ở xa xa, Tiểu Bảo là anh lớn nhất nên sẽ ngồi chăm các em.

Mà Ngọc Bình con của Rose cùng Ngọc Quân lại có vẻ thích cậu bé cứ bu bên cạnh cậu mãi thôi, mà hình như cậu nhóc lại cũng thích thích con bé ấy nhỉ.
Những người đàn ông bên này thì lại hì hục dựng lều, lại hì hục chuẩn bị đồ ăn.
– Ngọc Quân, cậu có hứng thú làm thông gia với tôi không? – Hàn Mặc Ngôn tay đảo đồ nướng nhìn Ngọc Quân đùa.
– Đừng đừng, bảo bối nhà em chỉ mới 5 tuổi thôi, anh đừng có đánh chủ đích lên người nó, rất không được đâu.

– Cậu nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác, đùa sao hủ rượu treo đầu giường nhà mình mà bị cuỗm mất thì không được đâu.
– Cậu từ chối? – Anh lườm anh ta khó chịu.
– Vậy anh thử để Hàn Thư Ngọc, Hàn Thư Hân nhà anh bị Tuyết Đình Phong nhà Bính Sơn đánh chủ đích xem anh sẽ…
Ngọc Quân còn chưa nói hết câu, Hàn Mặc Ngôn đã nhảy dựng lên.
– Không được.

Bảo bối nhà tôi, không ai được phép nhòm ngó.

Hừ.
– Đấy, anh thấy chưa.
– Này, con trai tôi thì sao hả? Nó rất là ưu tú đấy nhá.

– Bính Sơn lên tiếng bênh vực con trai.
Những lời nói đó khiến cho một ông chú ngoài 40 rồi mà chỉ mới vác được vợ nhỏ về nhà phải tủi thân.
Còn Lăng Trị, Lãnh Thanh vẫn chìm đắm trong tình yêu hai của họ, không quan tâm những kẻ dở hơi kia.
Khung cảnh thật là mãn nguyện, hạnh phúc.

Đêm đến
Ai đều về lều của nhà nấy ngủ, mấy người đàn ông lúc này mới ngớ ra bực mình.

Tại sao, lúc đi lại vác theo cái của nợ này cơ chứ, nhìn xem nó cứ quắn lấy vợ nhà mình thì làm sao mà làm ăn được gì cơ chứ.
Đến nửa đêm, khi đã không chịu được nữa, họ liền xách cái thứ mà ban ngày mình gọi là “bảo bối” kia vứt lên xe để tài xế chở về.
Riêng lều của Hàn Mặc Ngôn cùng Lăng Trị và Alex là vẫn đèn tắt tối om yên tĩnh “làm việc”.

Tiểu Bảo rất hiểu ý người ba sắc lang nhà mình nên đã dắt hai đứa nhỏ bảo bối nhà mình về trước.

Bính Sơn cùng Ngọc Quân thấy được cảnh đó thì thở dài, có con lớn thật là có lợi mà.
Thế là mấy đứa “bảo bối” trong miệng của các baba nó bị tống trở về nhà trong đêm, còn mẹ thì bị một mình ba chiếm đoạt.

3 tháng sau
– Chú Mãn, em có thai rồi.

– Tuyết Nhật Lam ngẩn người cầm tờ giấy kiểm tra sức khỏe.
– Thật, thật sao? – Anh ta nhào qua bế lấy cô xoay vòng vòng rồi lại hôn lấy hôn để.

Miệng cứ thì thầm “Cảm ơn”.

– Đợi Tiểu Bảo có thể quản lí được mọi việc rồi anh sẽ đưa em đi thực hiện lời hứa nhé.

– Hàn Mặc Ngôn để cô nằm lên mình ngắm nhìn hoàng hôn.
– Anh vẫn còn nhớ lời nói khi đó sao? – Cô phì cười nói.
– Tất nhiên rồi, mọi lời nói của em, anh đều nhớ rõ.

– Anh cưng nựng hôn lên tóc cô.
– Được.

Tiểu Bảo mà biết anh có suy nghĩ đó thì liền sẽ không kịp nghĩ mà chửi anh ầm lên mất.

– Cô trêu.

– Vì em, bị con trai mắng cũng không sao.

– Khuôn mặt anh khi nói lời vô sỉ này rất nghiêm túc.
– Ừm.

Cứ quyết vậy đi.
Hai người lại im lặng ôm nhau ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
…****************…
_ Một nụ cười có thể thay đổi một ngày, một cái ôm có thể thay đổi một tuần, một lời nói có thể thay đổi một cuộc sống.
_ Với thế giới, bạn chỉ là một hạt cát nhỏ – nhưng với một người nào đó, bạn là cả thế giới của họ.
_ Đừng nói mà hãy làm.

Đừng huyên thuyên mà hãy hành động.

Đừng hứa mà hãy chứng minh.
“Anh yêu em bà xã đại nhân, vì em mà anh đã có nghị lực để tiếp tục sống đến hôm nay”
Hàn Mặc Ngôn – Tư Thuần.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.