Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 40: Nếu tay cậu không sao thì về phòng ngủ đi



“Gì cơ?” Tạ Tử An sửng sốt.

Khúc Úc Sơn nhắc lại lần nữa, “Đây là đang bắt đầu dạy rồi hở?”

Tạ Tử An nhướn mày, tự hỏi không biết Khúc Úc Sơn là đang giả heo ăn hổ hay là ngu thiệt.

Để xác định, gã không chỉ chạm vào eo Khúc Úc Sơn, mà còn nắn nắn xoa xoa mấy cái.

Khác với thẩm mỹ của Shibasaki, gu của Tạ Tử An là những người đẹp chân dài, bởi người tình đầu tiên của gã chính là gia sư của mình.

Sau khi tốt nghiệp đại học, gã bắt đầu bao nuôi sugar baby, toàn bộ đều là những mỹ nhân chân dài. Chứ không hồi trong bữa tiệc, gã cũng không say rượu mà nhận nhầm Khúc Úc Sơn là sugar baby của mình.

Có điều những sugar baby mà gã nuôi đều là dạng mỏng manh yếu đuối, không ai có dù chỉ tí ti cơ bắp nào ở phần eo cả.

Mà khi gã sờ eo Khúc Úc Sơn, tuy là đã qua một lớp quần áo rồi nhưng mà vẫn có thể sờ ra ngay sự khác biệt.

Xúc cảm khác lạ khiến Tạ Tử An tức khắc quên mất mục đích ban đầu của mình và muốn sờ thêm hai cái nữa, nhưng đã bị gạt tay ra.

Khúc Úc Sơn cau mày, dù hắn có không nhạy bén đi nữa thì cũng đã cảm thấy có vấn đề rồi, “Không phải anh không muốn dạy đấy chứ?”

Lời vừa chạm đến viền môi, Tạ Tử An tạm thời sửa lại, “Dạy chứ.” Gã đặt lại bàn tay đã sờ eo Khúc Úc Sơn về lại đùi mình, chân cũng gác lên nhau, “Muốn bị tình nhân của mình ghét, quá đơn giản, cứ cắt giảm một nửa số tiền trợ cấp hàng tháng là được.”

Khúc Úc Sơn ngẫm lại các khoản chi tiêu thường ngày của Thôi Nịnh, hình như bình thường Thôi Nịnh cũng chẳng tiêu bao nhiêu, với cả cậu cũng chưa từng đề cập đến phí bao nuôi hàng tháng.

Điều này rõ ràng là bất khả thi.

“Này không hiệu quả đâu, em ấy không quan tâm đến tiền.”

“Không quan tâm tiền thì sao lại ở bên cậu? Chẳng lẽ có ý…” Đối diện với khuôn mặt của Khúc Úc Sơn, Tạ Tử An lặng lẽ nuốt xuống nửa câu sau.

Tên này đúng thật rất đẹp trai.

“Nếu cậu ta đến bên cậu vì cậu thì chuyện còn đơn giản hơn. Hôm nào cậu cũng đi sớm về khuya ăn chơi đàng điếm bên ngoài rồi mang một thân mùi rượu về, về nhà rồi cũng đừng giải thích cho cậu ta là cậu đi đâu làm gì. Nếu vậy mà vẫn không được thì nuôi thêm bé sugar baby nữa, rồi lúc nào cũng nói bé kia ngon hơn ngoan hơn cậu ta, đến thế thì cho dù có thích cậu đến mấy thì tình cảm của cậu ta cũng sẽ phai mờ thôi.”

Khúc Úc Sơn suy tính chốc lát, cũng cảm thấy Tạ Tử An nói có lý đấy, “Cảm ơn ông chủ Tạ nhé.” Đang định rời đi, bỗng Tạ Tử An lại kéo tay hắn lại.

“Sếp Khúc à, cậu định cứ thế phủi đít đi thẳng à? Dù gì tôi cũng đã dạy cậu không ít chuyện đâu đấy.” Tạ Tử An vẫn muốn Khúc Úc Sơn ra tay đấm mình trước, nên gã định sử dụng kế hoạch B ——

Đó chính là ép Khúc Úc Sơn uống cạn ly rượu trên bàn.

Có điều Tạ Tử An lại không ngờ rằng khi vừa nói ra câu này, gã đã thành công ăn được một cú đấm trời giáng vào mặt.

Cùng lúc đó, lời của Khúc Úc Sơn vang lên, “Thầy Tạ.”

Đời này của Tạ Tử An chưa từng được gọi là thầy bao giờ, mà trái lại gã đã từng thích một người thầy, vậy nên khi được Khúc Úc Sơn gọi như vậy, gã đã ngây người ngay tại chỗ, đợi đến khi hoàn hồn thì Khúc Úc Sơn cũng đã mất hút chẳng biết từ lúc nào.

———-

Khúc Úc Sơn bên kia thì vừa đi học xong đã nóng lòng muốn thực hành ngay. Hôm nay chính là một ngày tốt để luyện tập, Khúc Úc Sơn bèn gọi Sở Lâm bảo đổi chỗ nhậu nhẹt.

Vừa nghe thấy Khúc Úc Sơn muốn uống rượu, Sở Lâm đã lại thấy đau đầu rồi. Gì chứ ông chủ y mà say thì không ai có thể xử lý được.

“Ông chủ, hay là chúng ta đi uống thứ khác đi? Uống rượu không tốt đâu anh.” Sở Lâm khuyên nhủ.

Khúc Úc Sơn tỏ thái độ kiên định, “Không được, anh muốn uống rượu.”

Sở Lâm hết cách, đành phải đưa Khúc Úc Sơn đến một quán bar thanh tĩnh hơn chút. Lúc gọi rượu, Sở Lâm đã cố ý bảo Bartender chế cho Khúc Úc Sơn rượu có nồng độ thấp.

Khúc Úc Sơn nghe thấy song cũng chẳng cản, dù sao hắn cũng chỉ cần uống rượu rồi về khuya là được.

Mới uống được vài ly, điện thoại Khúc Úc Sơn đã vang lên.

Là Thôi Nịnh gọi tới.

Khúc Úc Sơn liếc xong liền tắt chuông đi.

Sau khi uống đến mười một rưỡi, Khúc Úc Sơn cuối cùng cũng chịu vác xác về nhà, về đến nhà thì cũng đã mười hai giờ. Khúc Úc Sơn cố ý không để Sở Lâm đưa mình lên mà là tự mình leo lên lầu.

Vừa đứng ở cửa, còn chưa kịp bấm vân tay, cửa đã bị mở ra từ bên trong.

Thôi Nịnh đã tắm xong và đang mặc đồ ngủ. Sau khi thấy Thôi Nịnh thì Khúc Úc Sơn khẽ dừng động tác, rồi rất nhanh vòng qua người Thôi Nịnh đi vào nhà.

“Khúc tiên sinh, anh bận việc lắm sao?” Thôi Nịnh đi theo sau.

Khúc Úc Sơn không ngoảnh lại, kiên định  với nguyên tắc một không giải thích hai không dừng bước, lúc đến nơi sợ người ta theo vào nên hắn vừa vào phòng đã dợm đóng cửa lại.

Nhưng hắn không ngờ Thôi Nịnh lại đột nhiên vươn tay ra.

Tay bị cửa kẹp, Khúc Úc Sơn trơ mắt nhìn khuôn mặt Thôi Nịnh xoạch phát thành tái mét, hắn lập tức buông cửa ra rồi đi tới xem tay Thôi Nịnh, “Cậu điên rồi à? Thấy tôi đóng cửa còn vươn tay ra làm vẹo gì?”

Thôi Nịnh nghiến răng chịu đựng cơn đau, một lúc sau mới bảo: “Tôi có chuyện muốn nói với Khúc tiên sinh.”

“Chuyện gì mà phải nói ngay tối nay?”

Thôi Nịnh nhìn Khúc Úc Sơn, “Bác sĩ nói thị lực của tôi đã hồi phục khá tốt rồi, có lẽ trong một thời gian nữa cũng không cần đến thay thuốc.”

Đây quả là một tin tức tuyệt vời, Khúc Úc Sơn ngay lập tức quên mất mục đích ban đầu của mình tối nay, “Thật sao?”

Thôi Nịnh gật đầu.

“Tuyệt vời, vậy…” Khúc Úc Sơn chợt nhớ là mình không nên nói chuyện với Thôi Nịnh, hắn bèn dừng lại rồi sa sầm mặt xuống, “Tôi biết rồi, nếu tay cậu không sao thì về phòng ngủ đi.”

Thôi Nịnh liếc Khúc Úc Sơn thêm một lần nữa rồi mới nói: “Được.”

Khúc Úc Sơn đuổi người đi xong bèn đi tắm ngay, ai ngờ mới tắm được nửa đường thì đèn bỗng vụt tắt. Không chỉ đèn trong phòng tắm mà đến cả đèn trong phòng cũng tắt.

Trong phòng tối đen như mực, bọt nước trên người Khúc Úc Sơn còn chưa được lau sạch, hắn đang định mặc áo choàng tắm để ra xem tình hình thế nào thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa của Thôi Nịnh.

“Khúc tiên sinh, có phải bị cúp điện không?” Giọng của Thôi Nịnh vọng vào.

Khúc Úc Sơn lau nước trên mặt, “Chờ tôi ra ngoài xem sao đã.” Hắn bước qua lần mò áo choàng tắm, quàng tạm lung tung lên người rồi đi ra ngoài. Sau khi vất vả lắm mới mò được điện thoại làm đèn pin, Khúc Úc Sơn liền mở cửa ra và thấy Thôi Nịnh đang đứng ở cửa.

“Mất điện toàn bộ hay chỉ nhà chúng ta?” Khúc Úc Sơn hỏi.

Thôi Nịnh đáp: “Hình như là có mỗi nhà mình.”

Khúc Úc Sơn qua kiểm tra cầu dao thì phát hiện ra là bị nhảy áp, nhưng sau khi hắn đẩy công tắc lên, nhà vẫn chưa có điện.

Chả có nhẽ là nổ cầu chì rồi?

Nếu cầu chì hỏng thật thì phải đến mai mới gọi thợ điện đến sửa được.

Khúc Úc Sơn đến phòng dụng cụ để lấy chiếc đèn pin khẩn cấp, nhưng thật không may là đèn pin khẩn cấp lại hết điện. Di động của hắn cũng sắp hết pin rồi, sợ rằng lát tắm xong sẽ phải xuống xe để sạc.

Người dính nhớp rất khó chịu, Khúc Úc Sơn định về phòng tắm cho sạch nốt, cơ mà còn chưa đi được ba bước, hắn đã nhận ra Thôi Nịnh cũng đi theo hắn.

“Không cần theo tôi, tối nay chắc sẽ không có điện đâu, cậu về phòng ngủ trước đi.” Khúc Úc Sơn bảo.

Có điều Thôi Nịnh lại vươn tay túm lấy áo hắn rồi nói nhỏ: “Khúc tiên sinh, di động tôi hết pin rồi, tôi… tôi hơi sợ tối.”

Lớn bằng ngần ấy rồi mà còn sợ tối?

Khúc Úc Sơn vừa định nói gì thì lại nghe thấy Thôi Nịnh nói tiếp.

“Hồi còn nhỏ tôi đã từng nghe kể về một câu chuyện.”

“Chuyện gì?” Khúc Úc Sơn cảm thấy mình không nên hỏi, cơ mà hắn tò mò quá.

“Nếu xung quanh không bị mất điện mà chỉ có mình nhà mình mất điện thì ma sẽ từ trần nhà chui vào nhà này.” Thôi Nịnh ngẩng đầu, “Chính là kiểu trần nhà như này ấy.”

“Công bằng, thịnh vượng, dân chủ, văn minh,…” Khúc Úc Sơn bất thình lình đọc lên.

Thôi Nịnh: “…”

Khúc Úc Sơn an ủi Thôi Nịnh, “Lúc nào sợ thì cứ niệm thêm mấy lần vào.”

Thôi Nịnh: “……”

Tuy là nói thế nhưng mà lúc Khúc Úc Sơn đang tắm một mình, hắn vẫn không nhịn được mà ngó lên trần nhà, ánh sáng mờ mờ từ điện thoại hắt lên trông như có một bóng người trên trần thật.

Khúc Úc Sơn vừa tắm vừa ngó, bỗng bên ngoài truyền tới một tiếng động khá dị khiến người hắn cứng đờ.

“Thôi Nịnh? Thôi Nịnh?” Hắn cao giọng gọi Thôi Nịnh.

Thôi Nịnh không đáp lời hắn, chẳng biết là có nghe thấy hắn gọi không nữa.

Khúc Úc Sơn xoắn quẩy nửa ngày, khi pin điện thoại chỉ còn 4%, hắn liền quyết định gọi cho Tạ Tử An.

Tạ Tử An mãi mới nghe máy, “Khúc Úc Sơn, tốt nhất là cậu có một lý do chính đáng để tôi có thể tha thứ cho việc nửa đêm gọi điện như này.”

“Thầy Tạ ơi, nhà tôi bị mất điện.” Khúc Úc Sơn nói.

Tạ Tử An câm nín.

Là sao?

“Tôi hơi sợ.” Khúc Úc Sơn nói tiếp, “Tôi muốn…”

“Muốn cũng không được, còn lâu tôi mới đến ngủ với cậu!” Tạ Tử An nhảy vào mồm Khúc Úc Sơn rồi phun ra mấy lời đoan chính như một trinh nữ thuần khiết.

“Không phải, tôi muốn nói là…”

“Nói cũng không được! Hay lắm Khúc Úc Sơn, không ngờ cậu lại có ý đó với tôi! Tôi khuyên cậu nhân lúc còn sớm hãy dập tắt suy nghĩ này đi!” Tạ Tử An phun chữ mà từ nào từ nấy cũng mạnh mẽ kinh người.

“Thầy Tạ, anh bình tĩnh chút đã, tôi không bảo anh tới ngủ với tôi, mà tôi muốn hỏi anh là, làm thế nào tôi có thể ngủ với tình nhân tối nay mà vẫn còn có thể giữ khoảng cách với em ấy… Alo? Alo?”

Điện thoại đã bị cúp.

Khúc Úc Sơn sững người trong giây lát, đương lúc hắn gắng gọi thêm cuộc nữa thì di động bỗng hết pin tự động tắt nguồn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.