Anh Xã Già Nhà Em

Chương 7



Chờ trở lại trên xe, anh lại nâng cằm của em nhìn một phen, nói thầm một câu:

“Vậy mấy trăm đồng tiền không phải mất trắng sao……”

Em vô lực tựa lưng tựa trên ghế phía trước, ngay cả sư phụ lái xe cũng đem xe mở một cái lộ tuyến hình S nho nhỏ.

Tổ tông của em nha, may mắn là ngài không có nói những lời này ở bên
ngoài, bằng không bà cô em đây về sau không còn mặt mũi nào ra ngoài
tung tăng! Khẳng định sẽ bị Tiểu Kê bọn họ cười chết……

“Về sau để dài tóc đi!” Người như anh có vẻ bảo thủ, cảm thấy con gái nên là tóc dài bay bay .

Nhưng mà những lời này nghe vào lỗ tại em, liền thay đổi ý nghĩa, té ra anh còn đang cảm thán em cắt tóc phá tiền a ~

“Anh còn chưa mua xe cho em kìa!” Cho anh keo kiệt! Vốn em không tính nhắc chuyện này ~

“Quên nói với em, xe em đã muốn đặt trước xong rồi, cuối tuần này đưa lại đây.” Anh dường như đột nhiên nhớ đến chuyện này.

“Tại sao anh không theo em thương lượng liền quyết định ? Có thể trả lại hay không?” Vạn nhất em không thích làm sao bây giờ? Người nhỏ mọn giống
anh, rũi mà mua cho em một chiếc QQ, em làm sao dám ra ngoài? Em thật sự sẽ bị Tiểu Kê bọn họ cười chết nha!!

“Em chưa xem làm sao biết chính mình không thích?” Anh mất hứng .

“Nếu là mua xe cho em, tự nhiên phải đem lựa chọn quyền đặt trong tay em.”
Em cũng không phải không có chừng mực, đòi muốn xe đặc biệt quý báu gì.
Yêu cầu của em cũng không cao, nếu ở nhà mẹ đẻ thời điểm chạy Mazda6,
đến nhà chồng liền đôi chút bay lên một cấp bậc, mua một chiếc BMW
khoảng bốn mươi vạn là ổn rồi. Trên cơ bản, mấy người chúng em cũng chỉ
có Tiểu Kê Kê chạy một chiếc bảo mã, mọi người đại đa số đều là hai mươi vạn. Ông xã Tiểu Kê là mỏ vàng, em cũng không nhất định phải cùng cô ấy giống nhau, mặc dù là anh xã mua cho em một chiếc ba mươi vạn, em cũng
không câu oán hận. Nhưng mà anh không nói một tiếng đã mua cho em như
vậy, nếu mà lúc nhận xe, nhìn đến một chiếc QQ, đó không đúng tìm chỗ
chết sao? Em sẽ biến thành trò cười to nói nhỏ của A thị! Em sẽ bị nước
miếng của mọi người dìm chết đuối, em sẽ bị lời đồn đãi chôn sống…..

Hai chúng em lần đầu tiên giận nhau vì một chiếc xe chưa từng gặp mặt. Buổi tối, chúng em lưng tựa lưng ngủ, kết quả sáng sớm ngày hôm sau em bị
đông lạnh tỉnh dậy. Nguyên lai em đang mặc áo ngủ ngủ ở trên sàn…… Anh
xã không thích cảm giác xù xù của thảm, cho nên cưới xong cũng không
tiếp tục trải, chính là sàn gỗ thô.

Em ngẩng đầu nhìn đến anh
còn trên giường ôm gối của em ngủ, vẻ mặt thỏa mãn, liền nằm dưới sàn
tiếp tục ngủ. Nha nha! Nhìn anh tỉnh lại đau lòng chết cho mà xem. Kết
quả, anh xã vẫn ngủ vẫn ngủ, không có chút dấu hiệu chuyển tỉnh. Em đây
vẫn nằm ở trên sàn lạnh như băng rối rắm, rốt cuộc muốn hay không đứng
lên. Cuối cùng em nhìn hoa văn trên sàn gỗ thô, dùng ngón trỏ chỉ điểm
trong đó một đường hoa văn thẳng, theo đường nối bắt đầu đếm: Đứng lên,
không đứng, đứng lên, không đứng…… Em còn không đếm xong, trên giường
truyền đến một ít động tĩnh. Em chạy nhanh nằm ngay ngắn, nửa híp mắt
vụng trộm đánh giá động tác cùng biểu tình anh xã. Anh tỉnh lại xưa nay
vốn không có báo động trước, không giống đại đa số người trước phải động động lông mi nha, hừ hừ hai tiếng nha……[ chẳng hạn như em], anh nhiều
nhất cũng chính là trở mình, ánh mắt tạch một cái liền mở .

Anh
xã mở to mắt mặt không chút thay đổi nhìn cái gối ôm của em mà anh ôm
trong lòng, dần dần nhíu mày, sau đó lại nhìn hướng em ngủ, mày mặt
nhăn nhiều hơn . Cuối cùng, anh cũng thấy được kẻ đang nằm ngủ với một
tư thế cực kỳ thảm thiết chính là em. Em không có nhìn thấy biểu tình
của anh lúc đó, vì biểu diễn cho chân thật, em đem ánh mắt nhắm lại
giống như vẫn ngủ. Trong bóng đêm, thính giác của em càng thêm mẫn cảm,
em nghe được anh xã thở dài, sau đó xuống giường ôm lấy em. Lúc được đặt lên nệm chăn ấm áp, em rốt cục nhịn không được hừ hừ hai tiếng thoải
mái, sau đó lấy mặt cọ cọ chăn.

“Nhóc con……” Anh xã nhéo nhéo cái mũi của em rồi đi toilet rửa mặt. Em khờ bẹp nghe trong phòng vệ sinh truyền đến âm thanh dội nước, ngủ lúc nào không hay.

Kết quả của việc dỗi là em bị cảm. Vốn cuối mùa thu là mùa dễ dàng cảm mạo, em lại
ngủ trên sàn không biết bao lâu, vốn sức đề kháng của thân thể đã không
tốt. Bây giờ cảm mạo đến đầy khí thế, em liên tục hắt xì ba cái xong
liền nằm ở trên giường không thể nhúc nhích .

Công ty anh xã hình như cũng bắt đầu bận rộn, anh vừa chạy đến công ty vừa về nhà, trên
mặt râu ria đều vượt qua cổ y như người vượn .

“Anh cứ cùng trợ
lý bé nhỏ của anh khanh khanh ta ta đi……” Bởi vì cảm mạo, thân thể không thoải mái, tâm tình cũng cáu kỉnh theo. Vốn biết anh hiện tại bận gà
bay chó sủa, vẫn nhịn không được đả kích anh.

“Ừ, anh còn cùng cô ta thuê chung phòng. Biên lai tiền phòng còn mang theo trên người nè!”
Anh xã ngồi trước máy tính cũng không quay đầu lại.

“Hừ! Ly hôn ~ em muốn nghỉ chơi anh!” Em đá rớt gối nằm của anh, cảm thấy còn không
thống khoái liền ngay cả một nửa chăn của anh đều đạp đi xuống. Kết quả, một nửa chăn của em kia thật không chịu thua kém, cùng một nữa khác của nó bỏ trốn .

“Em không sống…… Ngay cả chăn đều khi dễ em……” Nhìn chăn rơi trên mặt đất, em rốt cục nhịn không được chảy nước mắt.

“Ngoan, đừng ầm ĩ.” Anh xã thở dài đem chăn nhặt lên bao kín em lại, giống như cái bánh chưng.

“Em nhớ nhà.” Ánh mắt em cay cay, nước mắt lại chảy ra. Trước kia, lúc em
sinh bệnh, mẹ mẹ luôn một bên nhẹ nhỏ nhẹ cùng em nói chuyện phiếm, một bên dùng bàn tay mềm mại không xương nhạ nhàng mát xa huyệt Thái Dương
của em. Hiện tại, em sinh bệnh, ngay cả chăn đều khi dễ em. Đây là sự
khác biệt giữa nhà mẹ đẻ và mẹ chồng.

“Nói cái gì mê sảng vậy?
Đây không phải là nhà em sao?” Anh xã vỗ vỗ mái tóc rối bời của em, tiếp tục làm việc với máy tính trước mặt.

“Em nhớ mẹ em! Em muốn gọi điện thoại cho mẹ em! Anh đem điện thoại của em lại đây!” Em thừa nhận, em vô lý .

“Sao em lại tùy hứng như vậy, bệnh là tìm mẹ. Em có phải là em bé 10 tuổi đâu.” Anh xã không kiên nhẫn .

“Em có phải em bé hay không cũng không phải do anh định đoạt, trong mắt mẹ
em, em vĩnh viễn đều là em bé! Đưa em điện thoại!” Anh xã vẫn không có
dấu hiệu động đậy, em đành tự mình đứng lên lấy điện thoại. Nhưng mà em
vừa chạm đến điện thoại đã bị anh giật lấy.

“Anh không chiếu cố em, còn không cho phép em gọi là mẹ em lại đây chăm sóc em a!” Em khóc…… Em cảm thấy vô cùng ủy khuất.

“Anh như thế nào không chiếu cố em? Trong lúc công ty bận rộn nhất, vì chiếu cố em, anh ở nhà làm việc, em muốn uống nước anh rót nước cho em, muốn
ăn đồ ăn vặt anh mua đồ ăn vặt, em còn có cái gì không hài lòng? Em
không cần tùy hứng quá như vậy!” Anh xã liền đem em đặt trên trên
giường, em lại biến thành bánh chưng, bánh chưng biết khóc hu hu.

Cuối cùng anh xã vẫn là nhịn không được, gọi điện thoại cho mẹ em. Bất quá
em chưa kịp đợi phu nhân mẹ lại đây liền mê man. Em đang ngủ bỗng cảm
thấy vô cùng thoải mái, dường như là mẹ mẹ đang mát xa huyệt Thái Dương
của em, còn nhẹ giọng khẽ nói:“Cục cưng không khó chịu……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.