“Em không cần ngủ trong này.” Ai biết mặt trên có sợi tóc của người nào *** to hay tiểu thụ dương quang kiện khí hay không~~~
“Nơi này trước giờ chỉ có một mình anh ngủ.” Anh xã hình như biết em đang nghĩ gì, nói thêm.
Em làm cái đuôi của anh xã được một tuần thì anh xã không chịu nổi nữa,
đem em đặt tại trong nhà. Nhưng mà, nhà bị cắt mạng, ngay cả mấy thứ
quanh em cũng bị cách thức hóa. Nghe nói, bạn chiến đấu của anh đã trở
lại. May mà anh xã vẫn về nhà rất đúng hạn, lại luôn luôn lo lắng lo
lắng, không có việc gì cũng cầm điếu thuốc, ra vẻ thâm trầm, cau mày
phun khói.
“Anh có chuyện gì không nói với em được sao? Em là bà xã hôn nhẹ của anh.” Em ngồi lên đùi anh nói.
“Đi, ra chỗ khác chơi đi!~~~” Anh xã đuổi em như đuổi con chó nhỏ [T__T]
“Em không em không em sẽ không!” Anh coi em là con chó nhỏ, em sẽ là con
chó nhỏ. Em há miệng, a ô một ngụm cắn tay anh xã, kết quả cắn ra một
miệng đầy mùi khói thuốc lá, em bị nghẹn chảy ròng nước mắt.
“Ầm ĩ cái gì a!” Anh xã vuốt mấy sợi tóc của ta, đem em đặt lại vào lòng anh.
“Tiểu nha đầu, em nói nếu anh làm ra chuyện thật có lỗi với em, em có thể tha thứ cho anh không?” Anh xã hít sâu một hơi sau đó mở miệng, phả khói
vào mặt em.
“Vậy anh liền nhất định phải thực xin lỗi em sao?” Em ngẩng đầu nhìn chiếc cằm cương nghị của anh.
“Rất nhiều chuyện đều là bất đắc dĩ.” Anh xã nhìn sang nơi khác.
“Em đây tha thứ anh còn không được sao? Em tha thứ anh, anh là không phải
sẽ không tái phạm?” Em cảm thấy anh xã như vậy làm người ta hận không
nổi, ngược lại còn cảm thấy đau lòng.
“Anh chẳng những phạm sai
lầm, còn tạo thành hậu quả không thể vãn hồi.” Anh xã cúi đầu nhìn mặt
thảm. Mùa đông rất lạnh, bố mẹ chồng nói ngồi ở phòng khách chân lạnh,
anh xã liền mang em đi dạo cửa hàng trang trí, thảm này do em chọn. Mẹ
chồng nói quá hoa hoét, nhưng cũng không nói gì thêm. Bố chồng cười ha
ha nói: Ấm áp, ấm áp. Phong cách bohemieng, luôn luôn được em yêu thích
nhất.
“Kia có liên quan tới em không?” Em cũng liếc qua thảm mới mở miệng.
“Có, em có thể hay không cùng anh ly hôn?” Lời anh xã thật là khó hiểu.
“Anh là muốn chúng ta ly hôn, sau đó anh cưới người khác tiến vào sao?” Em cảm thấy giờ khác này em đặc biệt bình tĩnh.
“Không phải, sao anh có thể lấy người khác. Anh muốn nói, em có thể vì sai lầm đó, rời khỏi anh sao?” Lời anh nói càng lúc càng không đâu vào đâu.
“Anh có thể nói tiếng địa cầu sao?” Chẳng lẽ anh xã đến từ Sao Hỏa?
“Anh… có một con ở bên ngoài.” Anh xã hít sâu.
“Mẹ mẹ đứa nhỏ kia… là vợ bên ngoài của anh sao?” Em cảm thấy đôi mắt của
em hình như đỏ lên, có thứ chất lỏng âm ấm, nong nóng mãnh liệt chảy ra.
“Không phải, anh không có quan hệ gì với cô ấy. Nhưng mà, đứa bé kia…” Anh xã lại châm một điếu thuốc.
“Nó sẽ gọi em là mẹ mẹ sao?” Em nắm chặt quần áo trước ngực anh xã, em sợ hãi, sợ hãi đến toàn thân phát run.
“Nếu em nguyện ý.”
Nếu em nguyện ý, sẽ có một đứa con của anh xã cùng một người đàn bà khác
gọi em là mẹ mẹ. Thoáng chốc, em ngây ra như phỗng, em nên làm gì bây
giờ?
“Hai ngày nữa trong nhà khả năng có chuyện, em có thể về nhà ở hai ngày sao?” Anh xã đột nhiên hung hăng cau mày nói ra một câu như
vậy.
“…. Cũng tốt, đột nhiên em thấy rất nhớ mẹ em.” Em lẳng lặng nhìn anh xã, mãi đến khi anh quay đầu đi chỗ khác nhìn mặt thảm
bohemiang đa dạng phiền phức. Là chột dạ sao? Rõ ràng không nói gì đến
chuyện cắt đứt với người đàn bà kia, lại tự nhiên vô lí đuổi em về nhà
mẹ để. Là muốn đón người đó về đây ở sao? Lúc em nói chuyện đặc biệt
bình tĩnh, em cảm thấy em thật sự vô cùng vô cùng nhớ mẹ em, nhớ cuộc
sống vô ưu vô lo trước kia ở nhà mẹ đẻ. Vì sao cùng anh xã ở một chỗ, em lại phải đối mặt với những vấn đề lằng nhằng, nan giải, hơn nữa mấy vấn đề này còn nằm ngoài phạm vi em có thể giải quyết.
“Thực xin
lỗi.” Anh xã lại bắt đầu nói câu xin lỗi em thực chán ghét? Em chán ghét người khác nói thực xin lỗi em, bởi vì chỉ cần có người nói liền chứng
minh em chịu thiệt. Lần này, em cảm thấy em ăn đau khổ.
“Chờ
chuyện này qua đi, anh nhất định giải thích rõ ràng với em.” Anh xã cúi
đầu muốn hôn nhẹ em , bị em né tránh. Em khó chịu, em ghê tởm, lòng em
như tro tàn.
Em nói với bố mẹ chồng em muốn về nhà ở hai ngày, nét mặt bọn họ đều rất quái dị.
“Bảo Bối, con…” Mẹ chồng muốn nói lại thôi.
“Nhớ nhà trở về thăm đi, nhớ rõ về sớm là tốt rồi. Chúng ta hai ông già bà
già này sẽ không để xú tiểu tử kia bắt nạt con!” Bố chồng lên tiếng.
“Vâng, con chính là về thăm nhà, hai ngày nữa con sẽ trở lại.” Thì ra bọn họ
cũng biết. Bọn họ không phải vẫn muốn cháu ôm sao, vừa lúc, khỏi phải
thúc giục em sinh con. Nữ chủ nhân sẽ tới, hẳn là so với em càng
hiểu chuyện, so với em càng thành thục, so với em càng biết quan tâm
anh xã đi! Người ta ngay cả đứa nhỏ đều có…. Em thì tính cái gì?
Anh xã muốn đưa em về nhà, bị em từ chối. Em dùng giày cao gót hung hăng
giẫm lên chân anh xã, thừa dịp anh còn che chân liền lái Tiểu Bạch của
em đi. Rõ ràng là đuổi em đi, vì sao còn làm như mình là người bị hại?
Em chán ghét anh như thế! Em còn muốn mở ra Tiểu bạch phong cách một
phen đâu! Nhưng mà, lúc lái xe nước mắt không chịu khống chế cứ rơi
xuống, tầm mắt mơ mơ hồ hồ. Em không lịch sự chút nào dùng tay áo hung
hăng lau nước mắt đi, sau mở to mắt lại nhìn thấy đối diện có một chiếc
Porche màu đỏ, rất phong cách……..Sau đó, hình như em hôn mê bất tỉnh.
Porche màu đỏ đâm vào Porche màu trắng, chủ nhân của Porche màu trắng cùng Porche màu đỏ đều bị hôn mê đưa vào bệnh viện.
“Tiểu Bạch của con thế nào?” Em mơ thấy có đứa nhỏ gọi em mẹ mẹ, nhưng mà nó
chỉ gọi em là mẹ nhỏ, người ta còn có mẹ lớn đâu! Em mở mắt nhìn thấy ba ba mẹ mẹ, bố chồng mẹ chồng, anh xã cùng em gái đều vây quanh giường
bệnh. Em đột nhiên nhớ tới Tiểu Bạch của em cùng một chiếc Porche màu đỏ thông gian, hôn môi.
Chắc mọi người đều không ngờ đến em tỉnh
lại sẽ hỏi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không có ai mở miệng nói được câu nào. Sau đó, em nghe thấy có một giọng con trai hơi khàn khàn
hỏi:
“Giọt máu của con thế nào?”
Sau đó, em bên này cùng anh ta bên kia đồng thời truyền đến tiếng người nhà thầm oán:
“Đều thành như vậy, còn thương nhớ cái xe phá hoại kia!”
“Tiểu Bạch của con mới không phá đâu!” Em cố gắng cãi lại.
“Ba mới phá, cả nhà ba đều phá!” Cừ thật, tên bên kia còn lợi hại hơn.
Mọi người xem em phát giận, gấp gáp dỗ dành. Anh xã nói:
“Xe không có việc gì, chỉ hỏng một cái đèn xe.”
“Ánh mắt đều mù….” Tiểu bạch biến thành độc nhãn long.
Em nghe thấy người nhà bên kia giải thích, hình như giọt máu của anh ta cùng biến thành độc nhãn long, vì thế em cân bằng.
“Bảo Bối nhi, con khó chịu sao? Có muốn ăn gì không?”
Mụ mụ hồng hồng mắt sờ sờ má em. Em còn nhớ rõ, trước đó không lâu mẹ còn dùng hai tay này đánh mông em.
“Con đau…” Em không biết chính mình đau chỗ nào, hình như đâu cũng đau.
“Đau chỗ nào a?” Mọi người cùng nhau hỏi.
“Đừng hỏi con vấn đề thâm ảo trên trời này. Còn có, con không muốn thấy anh
ta.” Em chỉ vào anh xã nãy giờ vẫn cau mày. Đau ở đâu em không rõ ràng
lắm, nhưng cứ nhìn thấy anh, lòng em trở nên rất đau.