Ngày hôm sau, Trang Nhi đã khỏe hẳn nên có thể xuất viện chỉ cần sát trùng, bôi thuốc và băng bó vào chỗ vết thương là có thể nhanh lành lại.
Cả ngày Hoàng Nam đều không đến công ty, anh đưa cô về nhà rồi lo lắng chắm sóc đến bát cháo cũng không cần mẹ cô động tay vào, anh mặc một đồ thể thao thoải mái loay hoay trong bếp:
“Cứ để cháu làm cho ạ, cô với chú cứ nghỉ ngơi đi đừng lo lắng quá, con làm được”.
Bố cô ngồi thoải mái trên sô pha nói vọng vào trong nhà bếp:
“Bà cứ để đấy, thằng bé làm được mà, con rể tôi thông minh, tài giỏi như vậy sao mà đổ bể được chứ”.
Thấy vậy mẹ cô cũng chỉ nhắc nhỡ anh cận thận, bà đi ra đứng phía ngoài quan sát người con trai đang nêm nếm trong bếp bỗng chốc cười lên.
Nửa tiếng sau, một bát cháo thịt nóng hổi bưng vào trong phòng Trang Nhi.
Thấy cô đang ngồi nghịch điện thoại anh nhướng mày:
“Xem điện thoại nhiều không tốt, mau ngồi dậy ăn cháo”.
Thấy anh mô hồi mồ kê đầy trên trán, cô thuận tay rút một miếng khăn ước:
“Anh ngồi xuống đây” ý ngồi lên ghế được đặt sát cạnh giường.
Trang Nhi ngồi dậy, nhẹ nhàng lâu đi mấy giọt mồ hồi đang chảy xuống, cô hỏi:
“Hôm nay đâu phải cuối tuần, anh không đi làm á???”.
“Không, ở đây chăm em”.
Trang Nhi cảm thấy vết thương tuy lúc đầu chảy máu khá nhiều nhưng bây giờ đã khô chỉ cần không đụng vào nước là sẽ nhanh lành tại sao anh lại lo lắng tận tâm như thế.
Cô cười cười hai tay mân mê má anh:
“Em khỏe thật mà, anh đừng lo quá”.
“Anh có chuyện muốn nói với em”.
Anh đưa đôi mắt nghiêm nghị nhìn cô.
“Đừng đi làm công việc đó nữa rất nguy hiểm, hay là về công ty của anh làm trợ lý cho anh như thế tiện hơn”.
Lời đề nghị có chút bất ngờ, Trang Nhi bắt đầu nghiêm túc:
“Nhưng em không có kinh nghiệm”.
“Anh dậy”.
Lời nói kiên quyết dù thế nào cũng phải thuyết phục được cô.
Anh bắt đầu dùng chiêu trò.
Đôi mắt rưng rưng đỏ ửng, gương mặt thường ngày nghiêm nghị khiến bao nhiêu nhân viên dù chết mê chết mệt nhưng vẫn phải sợ hãi giờ đây lại nũng nịu, cảm xúc bắt đầu dâng lên, một giọt nước rơi xuống.
Trang Nhi hoảng hốt mấy giấy, vội vội vàng vàng ngồi nhích tới ôm nửa người trên của anh vào lòng, hấp tấp nói:
“Sao vậy, sao lại khóc, em còn chưa đánh anh mà”.
“Không…em phải đi làm cùng anh, như vậy anh mới có thể bảo đảm an toàn của em 24/24, hôm kia nhìn thấy em bị như vậy anh không chịu được”.
“Được, được em suy nghĩ lại rồi sẽ báo cho anh sau, sao lại khóc như thế”
“Nhân viên mà thấy khác nào xấu hổ chưa”.
Trời đất, anh nhà hai lăm rồi đấy cứ tưởng đâu mấy nhóc mười tuổi.
Nhân viên mà thấy chắc cũng không tin được.
Trang Nhi ngồi khuyên giải một hồi anh mới không nũng nịu nữa, nhanh như một tia chớt ngồi thẳng lưng, chỉnh lại quần áo, lau đi mấy giọt nước mắt, chân ngồi bắt chéo:
“Em nói đấy nhé”.
Sao mà lật mặt dữ thần ta ơi!
Tin nhắn điện thoại vang lên, Trang Nhi bật lên thì thấy là số lạ cô nhìn vào nội dung tin nhắn có chút bất ngờ sau đó lại đưa cho Hoàng Nam xem:
“Chị ta bị bệnh tâm lý thật???”.
“Thật, chắc do gia đình của cô ta không quan tâm nên mới dẫn đến như thế”.
“Đừng quá để ý, dù dì sau này cũng sẽ không còn gặp lại nữa”.
Hoàng Nam là người trong cuộc anh rất rõ, lúc cô bị bắt về đồn cảnh sát, anh có liên hệ và giải quyết theo quy định sẽ bỏ tù chị ta nhưng rồi bên cảnh sát lại báo chị ta mắc bệnh tâm lý nên anh đã bỏ qua mà nhờ cảnh sát nói với bố mẹ cô là cô ta bị như thế.
Đối với bố mẹ chị ta mà nói, chị ta đã làm ô uế gia đình ở lại trong nước để làm gì chỉ còn cách đưa cô ra nước ngoài định cư và sinh sống là cách an toàn nhất.
Cuối cùng tản đá bị kẹt trong mấy năm qua cũng đã được đập bỏ.
“…”
Vài ngày sau đó, Trang Nhi xin nghĩ làm công việc hướng dẫn viên, mọi người khá tiếc nuối nhưng vẫn mong cô có thể thành công.
Ngày hôm ấy vì là tiệc chia tay, nên mọi người trong đoàn đều nâng ly cạn.
Người rời đi như cô cũng phải cạn cho công bằng nhưng tửu lượng thì kèm mới ba ly đã say bèm nhèm.
Ngồi trên bàn nhậu đều nói về việc yêu đương, vợ chồng, đám cưới, gia đình, sinh con đẻ cái.
Vô số vấn đề nói đến tối muộn vẫn chưa hết.
Đến khoảng mười giờ tối, mọi người dần tản về.
Trang Nhi, người đứng không vững tay mò vào trong túi sách lấy điện thoại, nhấn gọi người kia.
Đầu dây bên kia thấy cuộc gọi đến liền nhận:
“Sao vậy???”
“Mau đến chở em”
“Em uống rượu???” anh nhíu mày.
“Đúng vậy”.
“Đứng đấy gửi địa chỉ cho anh, anh sẽ tới nhanh thôi, đứng yên đấy không được đi lung tung, nhớ chưa???”
Phía này cô ừm nhẹ một tiếng rồi cúp máy, đứng yên tỉnh tại một chỗ nhìn đèn đường chiếu sáng, tiếng nói, tiếng xe, tiếng côn trùng đều bao trùm lên cả thành phố.
Cô phát giác cong cười lên:
“Nhanh thật!”.
Khoảng hơn mười lăm phút sau, chiếc xe Porsche chạy tới dừng ngay trước mắt cô, xong anh bước xuống xe ân cần đi tới dìu Trang Nhi lên xe.
Cô bị men rượu làm cho khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt im dim, môi đỏ mọng, ngay cả đi cũng không vững, vừa cười vừa nói.
Sau khi đặt cô ngồi ngay ngắn lên xe anh cũng nhanh chóng vào mở cửa ngồi vào vị trí của mình.
Người con gái mặc một chiếc váy đỏ hai day khoác ngoài là một chiếc áo vest đen tôn lên hẳn làn da trắng nõn, cô giọng nói đầy hơi rượu phát ra:
“Anh”.
Hoàng Nam theo phản xạ đưa mắt nhìn cô một cái rồi lại tập trung lái xe:
“Hửm???”.
Cô đưa đôi mắt ngây ngô như cừu non nhìn sói sám: “Anh có muốn lấy em không???”.
Hoàng Nam đưa tay xoa đầu cô một cái, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô nàng:
“Có, anh cũng đợi khoảng khắc đó lâu lắm rồi”.
Cô bất giác cười lên một cái, đôi mắt nheo lại thoạt nhìn rất đáng yêu:
“Vậy đám cưới nhá???”.
Anh biết là cô say nhưng mà nói tới khúc này Hoàng Nam cũng rất bất ngờ, trước giờ cô chưa từng đề xuất hay nói vui vu vơ điều này với anh nhưng ngày hôm nay say rượu lại phát giác mà nói ra không ngượng ngùng.
Hoàng Nam nhướng mày, cong môi cười lên:
“Được, nghe em, em muốn gì cũng đều nghe em”.
“Em muốn ra biển hóng gió”.
“Em chắc chứ???”.
“Em chắc”.
Nói rồi cô nằm gục đầu vào ghế xe đôi mắt đang trong trạng thái lơ mơ nhìn người bên cạnh.
Nói rồi cố đưa tay chỉ chỉ vào mặt anh:
“Hôm nay anh rất đẹp”.
“Mắt cũng rất đẹp, cái kính kia thật vô dụng anh đeo kính hay không đeo đều đẹp cả em thì ngược lại hoàn toàn, em không chấp nhận”.
“Em trách anh???”.
Anh đưa mắt nhìn cô.
“Không”.
Cô ngón tay trượt qua cái mũi của Hoàng Nam: “Mũi cũng rất cao”.
“Cả môi nữa, nhìn rất thích”.
Người con trai tuổi hai lăm khác hẳn lúc niên thiếu đường nét cũng đã sắc sảo hơn, khuôn mặt trái xoan kết hợp với mái tóc kiểu Side part nhìn vào rất cân đối, hài hòa.
Đường nét trên gương mặt hiện ra là một người đàn ông mạnh mẽ, tri thức.
Dáng người cũng không thua các người mẫu tạp chí nước ngoài đi đến đâu đều cũng có thể thú hút ánh nhìn của người khác giới nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, không cảm xúc đối với những người ngoài lề dẫu gì trong mắt cũng chỉ có một người xinh đẹp…
…Hồi ức…
Có một lần Hoàng Nam đi công tác ở Nga, anh vì kí hợp đồng mà sang tận Nga để thương lượng.
Trên bàn tiệc đều là vô số khách quý, người giàu có nắm trong tay khối tài sản to lớn.
Trên bàn tiệc, nhiều ông chủ còn dắt theo con gái hoặc con trai.
Chung quanh cũng ước chừng năm mươi người.
Sau khi hợp đồng đã kí xong, anh cùng trợ lý chuẩn bị bay về nước ở đây cũng chẳng được gì chỉ là tăng thêm nỗi nhớ nhung cô gái ở quê nhà.
Định đứng dậy, xin phép rời đi thì phía bên cạnh có một cô gái người Nga rất xinh đẹp mặc một chiếc váy dạ hội thẹn thùn bước tới, xong vén một bên tóc lên:
“Chào ngài, tôi có thể mời anh một ly được không? (Dear Sir, may i offer you a glass of wine?)”.
Cô nói bằng tiếng anh rất lưu lót….