*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thầy ơi, em không muốn làm trợ giảng nữa.”
Tôi do dự nửa ngày mới nói ra được câu này, Cố Sâm không chỉ là giảng viên của tôi mà còn là một anh chàng điển trai, trẻ trung, lịch thiệp nữa, nói lời từ chối quả không dễ dàng gì.
Thế nên tôi còn chuẩn bị thêm một số luận điểm nữa.
Nhưng chưa kịp trình bày thì Cố Sâm đột nhiên nói, “Được, không làm nữa.”
Giọng nói còn đem theo vài phần tùy tiện đến là cưng chiều.
Nhưng tôi không hề cảm thấy phản cảm mà trong đầu chỉ nảy ra hàng triệu dấu hỏi chấm???
Nếu như mọi chuyện giải quyết dễ dàng như thế, vậy tôi đến đây để làm gì???
Lúc dùng bữa, tôi điên cuồng tự tẩy não bản thân.
Đừng để gương mặt ăn tiền kia mê hoặc nữa.
Đừng để đôi bàn tay thon dài trắng trẻo kia mê hoặc nữa.
Đừng để nụ cười kia mê hoặc nữa.
Chúng tôi không thể nào, không thể nào,…
Rất tốt, mày đã làm rất tốt Khiết Du ạ, tôi đã tự khen mình như thể đã làm được điều gì to tát lắm rồi ấy…
9.
Xe vừa dừng ở trước cửa ký túc, tôi đang định tháo dây an toàn để bước xuống thì một bàn tay ấm nóng bất ngờ đặt lên mắt.
Tôi đơ người, không biết nên phản ứng thế nào.
Một lúc sau mới lấy lại ý thức, “Thầy Cố.”
Thấy tôi cất tiếng gọi, Cố Sâm khẽ giật mình, “Xin lỗi, tôi xem em như em bé mất rồi.”
Lúc anh bỏ tay ra, tôi nhìn thấy ở trong đôi mắt đó như có một dải ngân hà, trong dải ngân hà đó còn có cả bóng hình của tôi.
Nhưng
Tôi vừa khen bản thân mình xong cơ mà
???
Nói điều gì đó đi, nhanh lên, nói gì đi.
“Thầy ơi?”
“Ơi.”
“Thầy đeo lens ạ?”
Trời đất quỷ thần, trứng hột vịt lộn ơi
Tôi thầm coi khinh chính bản thân mình.
Ngại ngùng quay đầu sang bên cạnh thì liền nhìn thấy một đôi tình nhân hôn nhau đến quấn quýt không rời trước kí túc.
Thì ra, Cố Sâm xem tôi như là một bạn nhỏ, nên mới không cho tôi nhìn thấy cảnh tượng này ư?
Khiết Du ơi là Khiết Du, lại nói gì đi.
Tôi không ngừng cổ vũ bản thân phải tiếp tục nói điều gì đó để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này và cũng còn để cứu vãn lại chút hình tượng nữa.
Tôi gượng cười quay đầu lại, nói tiếp, “Nếu không làm sao mắt thầy có thể đẹp như thế chứ.”
Tuyệt, 10 điểm, về chỗ.
Đôi mắt đẹp của Cố Sâm cong lên, anh vừa cười vừa đáp, “Tôi sẽ xem đây là một lời khen nhé.”
Nói lời chào tạm biệt xong, tôi trở về phòng.
Tiểu An đang xem gameshow, cười khoái trí.
“Tiểu An.”
Tôi giả bộ bình tĩnh hỏi con bé.
“Há?”
“Mày xem, nếu như tao làm chị dâu mày, thì sao?”
Tiểu An hét lên, bộ dạng trông còn phấn khích hơn cả khi nãy nữa.
“Tiểu Du, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi.”
“Tao sẽ giúp mày mở đường.”
10.
Mãi mới đến kì nghỉ, tôi và Cố An cùng hẹn nhau đến KTV để xả hơi.
Tôi đang mải mê hát thì Cố An đột nhiên ghé sát vào tai nói điều gì đó.
Tôi không rõ lắm, tưởng nó bảo đi vệ sinh một chút, liền xua xua tay ý bảo đã biết rồi, cứ đi đi.
Đang đến đoạn cao trào thì Cố An trở lại, nó nhìn tôi rồi đá lông nheo mấy cái.
???
Cố Sâm, cao hơn Cố An một cái đầu, đi sát ngay phía sau.
Tôi lúc này mới hiểu hết và hiểu đúng ý tứ trong lời nói của con bé.
Đường tắt của tôi tới rồi…
Đây là đường tắt ư? Rõ ràng là ngõ cụt thì có…
Tôi vừa vỡ giọng vừa lệch tông
Không chịu nổi nỗi nhuk này tôi với tay tắt luôn nhạc, đến chào hỏi anh thầy một tiếng.
“Em chào thầy.”
Cố Sâm không có biểu cảm đặc sắc nào sau khi chứng kiến màn h,ủy d,iệt nốt cao vừa rồi của tôi, chỉ nhẹ nhàng hỏi, “Có làm cản trở hai em không?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy còn Cố An thì nhanh nhẹn đi chọn bài mới.
Một bài hát tình nhơn, ngụ ý của nó rất rõ ràng, chính là tạo điều kiện để chúng tôi song ca.
Tôi hơi lo lắng, không biết Cố Sâm có đỡ nổi ca này không, hay anh cũng là một giọng ca tông điếc nữa thì …
Nhưng sự thật chứng minh là tôi đã lo xa quá rồi.
Cố Sâm không chỉ không phải là tông điếc, mà còn sở hữu một giọng hát trời ban nữa.
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, sự yêu thích lại tăng thêm nhiều chút rồi.
Cố Sâm dừng lại, chỉ còn tiếng nhạc du dương.
“Khiết Du.”
Nghe thấy tiếng anh gọi, tôi như người mất hồn đáp, “Sao vậy chồng?”
Mấy giây sau tôi mới ý thức được mình vừa phát biểu điều gì.
Vốn dĩ đã định gọi là “thầy” rồi không biết sao lại gọi thành “ch…” mới chếc chứ …
*ở bên Trung “chồng” gọi là “laogong”, “thầy” gọi là “laoshi” nên có thể trong một giây phút nào đó khi mà con tim quá bối rối chị Du đã:(*
Khiết Du ơi là Khiết Du.
Cuối cùng dã tâm của mày cũng bị bại lộ rồi
Tôi nhìn anh, hy vọng rằng ban nãy tiếng nhạc đã át đi tất cả, át đi cả nước đi ngu ngok của tôi nữa.
May mà anh không nói gì cả, chỉ cười thôi…
11.
Hát hò chán chê, Cố Sâm đưa hai chúng tôi về kí túc.
Đi đến nơi hai đứa cứ đùn đẩy mãi.
“Tiểu Du, lên ghế phụ đi.”
“Đừng làm thế chứ, lộ liễu quá.”
Nội tâm tôi mâu thuẫn sâu sắc, một mặt rất hy vọng mình có thể ngồi vào vị trí ấy nhưng mặt khác tôi lại nghĩ em gái anh ấy cũng ở đây, con bé không ngồi, tôi lại đi ngồi, cảm giác không ổn cho lắm.
Cố Sâm đợi mãi không thấy chúng tôi lên xe, liền hỏi, “Cố An, sao còn chưa lên xe?”
Nói rồi anh liền mở cửa ghế sau.
Cố An nhanh nhẹn chui vào.
Tôi cũng định bước vào theo nhưng Cố Sâm bất ngờ đóng cửa lại.
Anh đi đến cánh cửa gần ghế phụ, mở ra rồi nói, “Lên đi.”
Cánh tay chặn trên thành xe, tránh sang một bên để tôi bước vào.
Tôi như bay lên tận chín tầng mây, có chắc yêu là đây…