“Cộp!” Rilderle gập mạnh cuốn sách, ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào Martley.
Động tác của Martley hơi khựng lại, cậu không biết tại sao đứa nhóc này lại tỏ ra tức giận như vậy.
– Tôi chỉ muốn cậu được ăn no mà thôi.
“Loảng xoảng…” đĩa khoai tây trên bàn bị hất tung rồi vỡ tan dưới mặt đất.
– Haha, ngươi nghĩ ta đáng thương đến mức phải ăn đồ của người làm ư?
Rilderle nổi giận, cậu cảm giác lòng tự trọng của mình bị chà đạp một cách tàn nhẫn.
Nhưng lúc này Martley không có tâm trạng lắng nghe cậu nhóc muốn nói gì.
Rilderle đang đợi Martley nổi giận rồi bỏ đi, tên người hầu đó sẽ không phí sức giả vờ quan tâm cậu nữa nhưng…!
Hướng nhìn của Rilderle bỗng chao đảo, Martley đẩy mạnh Rilderle xuống sô-pha.
Đầu Rilderle nhói lên vì đau, hắn định phản kháng tuy nhiên ngay lập tức khựng lại.
Ánh mắt đang nhìn hắn chứa đầy sự giận dữ, cổ áo thì bị tóm lấy.
Chỉ còn một bước nữa để khiến tên này nổi điên rồi đánhhắn.
Như thế thì hắn sẽ có cớ đuổi tên phiền phức này đi.
Ngoài ý muốn của Rilderle, tên đó chẳng làm thêm động tác nào.
– Cậu nghĩ việc làm nhục kẻ khác sẽ khiến bản thân tốt hơn ư? Người làm thì có vấn đề gì chứ? Chính cậu hay gia đình này đều được chăm sóc bởi họ.
Cái lòng tự trọng của cậu có thể khiến cậu no bụng sao? Đôi lúc, nếu muốn sống cậu phải hạ mình xuống và nhận sự giúp đỡ từ kẻ khác dù họ có là ai.
Chứ không phải vứt lòng tốt của họ sang một bên và tự chịu đau đớn một mình.
Đôi mắt của Rilderle mở lớn, những lời mà tên người hầu nói đều chọc thật sâu vào vết thương của hắn.
Nhưng hắn không thấy tức giận, có lẽ hắn đã luôn mong một ai đó nói những điều này trước mặt mình.
“Ọc..c…ọc…” Tiếng bụng réo lên vì đói phát ra từ cả hai.
Không khí rơi vào tĩnh lặng, Martley bỏ cổ áo của Rilderle ra, cậu ngồi xuống chia bánh mì ra làm hai phần rồi đưa một phần cho hắn.
– Nếu cậu sợ tôi đầu độc thì để tôi ăn trước…!
– Ta sẽ ăn!
Martley hài lòng khi thấy cậu chủ nhỏ của mình cuối cùng cũng thông não.
Rilderle đón lấy phần bánh của mình, cậu nhóc bắt đầu ăn chúng kèm với thịt cừu.
Hơn một tháng nay, chẳng có bữa ăn nào tử tế, Rilderle ngấu nghiến ăn mặc kệ lễ nghi.
– Mà tại sao ngươi nghĩ ta sợ bị đầu độc vậy?
– Thì..tôi nghĩ với tính cách của phu nhân, chuyện đó sẽ xảy ra.
– Phụt…!
Lần đầu tiên Rilderle bật cười khi đang ăn.
– Bà ta không thể làm vậy đâu, nhất là lúc cha còn đang vắng mặt ở nhà.
Nụ cười trên mặt cậu nhóc trở nên trào phúng, Rilderle cảm thán:
– Không biết chừng, bà ta thực sự muốn làm thế…!
– Vậy thì cậu phải sống thật khỏe mạnh để trả thù bà ấy.
Rilderle nhìn cái người vẫn đang cắm cúi ăn phần của mình, chẳng biết câu nói đó là vô thức bật ra hay muốn nói như vậy.
– Ngươi kì lạ thật đấy.
Giọng nói của Rilderle đã mềm mỏng hơn trước, Martley ngẩng đầu lên.
Điểm thiện cảm là con số 0 tròn trịa, cậu cúi xuống không đáp lời.
***.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
– Ngươi là Martley?
Một người phụ nữ lớn tuổi ăn mặc giản dị, đi cùng với bà là một nhóm nữ hầu.
– Vâng, là tôi.
– Phu nhân muốn gặp cậu, mau đi theo ta.
– Thật là mới ngày đầu tiên đã vướng vào một đống rắc rối.
– Martley than thở với hệ thống.
[Hệ thống: Cậu muốn từ bỏ?]
– Đương nhiên là không rồi.
Martley đi đến sảnh chính và được dẫn lên tầng hai.
Có vẻ như phòng của gia đình Edric đều ở tầng này.
Một sự phân chia rạch ròi về địa vị của họ với Rilderle.
Thật nực cười.
Ngay cả phòng ngủ của họ cũng lớn hơn.
Cánh cửa vừa mở, đập vào mắt Martley chính là mùi tiền.
Căn phòng được trang trí bằng những món đồ xa xỉ đến mức cậu nghĩ nếu ở trong tối thì căn phòng này vẫn sẽ tỏa sáng.
– Thưa phu nhân, người đã mang đến rồi ạ.
– Đem vào đi.
Martley được dẫn đến trước mặt phu nhân Edric, bên cạnh còn có tên nhóc đáng ghét Radham đang nhìn cậu với vẻ mặt đầy thích thú.
– Thật vinh dự khi được gặp lại người, phu nhân.
Martley cúi đầu chào người phụ nữ quyền quý trước mặt.
– Ngươi là Martley…nhỉ?
– Vâng.
– Trước đây ta sẽ chẳng thể nhớ được tên của mấy kẻ thấp kém như ngươi.
Có vẻ như tên nhóc nhà ngươi sẽ thành một ngoại lệ đấy.
Phu nhân Edric thưởng thức tách trà, tiếng tách trà đặt xuống mặt bàn không hề nhẹ nhàng chút nào.
– Mới ngày đầu tiên mà ngươi đã làm được nhiều việc quá nhỉ?
– Thật là vinh hạnh cho tôi.
– Ta cần một lời giải thích cho tất cả việc này.
Tiếng hệ thống lập tức vang lên:
[Hệ thống: Nhiệm vụ mới: Làm nguôi giận phu nhân và cậu chủ Edric
Phần thưởng: Tự do hoạt động
Hình phạt: Chết.]
– Đm, nhiệm vụ kiểu gì thế?
[Hệ thống: Tuy không tính thời gian nhưng độ thiện cảm của họ với cậu đang giảm dần.]
Lời nhắc nhở lạnh lùng của hệ thống khiến Martley cắn răng nhịn xuống cơn tức giận.
Mình sẽ làm được…sẽ ổn thôi…!
Martley quỳ xuống, cậu không ngẩng đầu lên để trông giống như đã biết lỗi lầm cậu mắc phải nghiêm trọng đến nhường nào.
– Thật xin lỗi thưa phu nhân! Tôi thật ngu ngốc khi không hiểu được ý của người khi nói phải chăm sóc cho cậu chủ.
Tôi đã tự ý tiếp cận cậu Rilderle để có thể tìm ra điểm yếu của cậu ta.
Vì vậy, trước khi nhận được sự cho phép của người, tôi…!Thật là một hành động ngu dốt.
– Vậy, tất cả mọi việc bao gồm xúc phạm Radham cũng là muốn tiếp cận tên nhãi kia?
– Vâng thưa phu nhân.
Bầu không khí im lặng, im lặng đến đáng sợ.
Trái tim Martley loạn nhịp trong lồng ngực, cậu cảm thấy may mắn vì không ngẩng đầu lên.
Xung quanh cậu, có vô số ánh mắt dõi theo, những đôi mắt lạnh lẽo vô cảm.
Cậu hồi hộp chờ đợi sự phán quyết từ người phụ nữ trước mặt.
Một lời nói có thể quyết định mạng sống của một người.
– Ta đoán đó là một cách làm hay.
Những kẻ trước đây chưa từng thử làm điều này.
Chà..thú vị đấy.
Phu nhân Edric sau khi nhâm nhi một tách trà, bà mở lời.
Giọng nói không hề tức giận, ngược lại còn mang theo chút khen ngợi.
[Hệ thống: Nhiệm vụ không thể xác định rõ kết quả.]
Tiếng thông báo từ hệ thống khiến Martley đông cứng.
– Vậy là sao? Không thể xác định…?
Ngay sau đó, thắc mắc của Martley đã có lời giải đáp.
– Nếu ngươi muốn tiếp cận tên nhãi kia để nó không nghi ngờ.
Từ bây giờ, mọi việc liên quan đến nó ngươi phải trực tiếp đảm nhận.
– Mẹ, còn con thì sao? Tên này đã xúc phạm con.
Radham lên tiếng, nó nũng nịu dụi vào lòng phu nhân.
– Làm sao ta có thể quên được, Martley ngươi nợ Radham một lời xin lỗi đấy.
Cũng may là không mất mạng.
Martley đi đến, cậu quỳ xuống dưới chân tên nhóc kém mình cả chục tuổi nếu cậu còn ở thế giới thực.
– Tôi thành thật xin lỗi cậu Radham, vì đã nói ra những lời ngu ngốc trước mặt cậu.
Radham có vẻ không hài lòng lắm, nó dùng mũi giày nâng cằm cậu lên.
– Mẹ ta đã dạy rằng, kẻ thấp kém dám xúc phạm quý tộc đều sẽ chết.
Nhưng chúng ta phải biết nhân từ với chúng.
Cái miệng này của ngươi đã nói những lời dối trá và bẩn thỉu và ngươi sẽ chết nhưng ta sẽ chỉ dạy bảo lại ngươi thôi.
Martley lập tức bị hai vệ binh giữ lấy.
Trong thoáng chốc, một cú tát giáng xuống bên má phải của cậu.
Đầu Martley bắt đầu quay cuồng, tai cậu ù đi.
“Chát!” lại thêm một cú tát nữa vào bên trái.
“Chát! Chát! Chát!…” Tiếng bàn tay tát vào má cậu không ngừng vang lên, đến mức cậu cảm thấy hai bên má đã chẳng cảm nhận được đau đớn nữa.
Vị máu tanh nồng lan tỏa trong miệng nhiều đến mức trào ra bên ngoài.
– Đủ rồi, các ngươi dừng lại đi.
Radham nói bằng giọng chán ghét.
Nó quay sang mẹ mình.
– Mẹ à, con đói rồi.
Chúng ta cùng dùng bữa tối được không?
– Được thôi con trai.
Hai người đó thản nhiên nói chuyện trong khi chứng kiến người khác phải chịu phạt.
Martley gần như phải chống tay xuống đất để không bị ngã nhào trên đó.
Trong lúc cậu tưởng hình phạt đã kết thúc rồi thì phu nhân Edric dừng lại, bà ta nhìn về phía cậu:
– Mang tên đó đến nơi nhận phạt thực sự đi.
Xúc phạm người nhà Edric thì sao có thể dễ dàng dừng ở mức này được.
Phải không, Martley?
Martley nhận ra người phụ nữ này vốn không có ý định tha cho mình.
Cậu siết chặt tay.
– Tất cả đều nghe theo phu nhân.
Sau đó, Martley bị xách lên rồi kéo đến phòng trừng phạt.
#BúnMỡhành.