Ôn Thuật Tần gõ cửa nhiều lần nhưng bên trong vẫn không trả lời khiến anh bắt đầu trở nên sốt sắng.
Anh mở tung cửa, vội vàng chạy vào bên trong, miệng không ngừng gọi tên cô.
– “Khả Song.”
Anh nhìn về phía giường thấy cô nằm bất động, sắc mặt bỗng sa sầm lại.
Thì ra cô đang lên cơn sốt, trên trán mồ hôi nhiễu nhại.
Ôn Thuật Tần đưa tay đặt lên trán cô, quả thực rất nóng.
Có lẽ cô đã bị sốt rồi.
Ôn Thuật Tần không biết phải làm gì để chăm sóc người bị sốt liền cuống cuồng chạy xuống tìm má Phùng cầu cứu.
Do là sáng sớm cho nên việc gọi bác sĩ đến mất khá nhiều thời gian.
Với kinh nghiệm của mình, má Phùng nhanh chóng lấy khăn tẩm nước ấm lau sơ người cô sau đó mang đến viên thuốc hạ sốt tạm thời.
Ôn Thuật Tần ngồi bên cạnh đợi cô tỉnh dậy, hai tay anh không ngừng đan chéo vào nhau, miệng lẩm bẩm:
– “Tôi xin lỗi vì đã cư xử không tốt với cô.”
Đột nhiên, Khả Song nắm chặt lấy tay anh, lông mi khẽ nhíu lại, miệng không ngừng gọi tên một người.
– “Hạn Quân…!Hạn Quân….cứu em.”
Ngay khi nghe cô gọi cái tên ấy, vẻ lo lắng hiện tại dần thay thế bằng sự trầm tư hiện rõ lên gương mặt của Ôn Thuật Tần.
Anh đỡ lấy người cô, sau đó nhẹ nhàng đặt viên thuốc vào bên trong miệng cô, trầm giọng nói:
– “Mau uống thuốc đi.
Đợi khi cô hồi phục trí nhớ, cô sẽ được trở về nhà.”
…***…
Tập đoàn Phương Thành….
Hôm nay Thái Oanh cố tình đến công ty vì muốn gặp mặt Ôn Thuật Tần nhưng không ngờ hôm nay anh lại không đến.
Thay vào đó chính là Phương Thế Hào.
Vừa nhìn thấy cô, hai mắt Phương Thế Hào sáng rực.
Anh nhanh chóng tiến về phía cô, vui vẻ nói:
– “Không ngờ hôm nay cậu lại đến thăm mình.”
Thái Oanh tỏ ra vô cùng khó xử.
Thật ra người mà cô muốn gặp là Ôn Thuật Tần chứ không phải là anh cho nên chỉ biết cười trừ để giảm bầu không khí ngượng ngùng.
Cô giả vờ hỏi về Ôn Thuật Tần:
– “Anh Thuật Tần hôm nay không đến công ty sao?”
– “À, hôm nay anh ấy không đến.
Cậu có việc gì muốn gặp anh ấy sao?”
– “Không có.”
Cô phủ nhận liền sau đó đưa về phía anh một phần thức ăn sáng mà cô đã làm sẵn ở nhà.
– “Cho cậu nè.”
Phương Thế Hào đưa tay nhận lấy, miệng không ngừng mĩm cười vì hạnh phúc.
Có lẽ, Thái Oanh cũng có tình cảm với anh cho nên mới đích thân mang bữa sáng đến tận công ty.
Về phía Khả Song, sau khi uống thuốc hạ sốt cô cảm thấy khỏe hơn liền sau đó mở mắt thì đã thấy người đàn ông với gương mặt lạnh lùng đang nằm gục cạnh giường.
Trông anh có vẻ rất mệt mỏi.
Cô đưa mắt nhìn về phía chậu nước đặt trên bàn.
Hóa ra từ sáng tới giờ là anh thường xuyên thay nước ấm chườm lên người cô.
Má Phùng cũng đã ngăn nhưng anh vẫn một mực đòi làm cho bằng được.
Khả Song nhìn chằm chằm về phía Ôn Thuật Tần.
Hiện tại, anh đã ngủ say.
Trong lúc ngủ, gương mặt của anh có chút gì đó đáng yêu, không giống với vẻ mặt thường nhật khó gần mỗi khi đối diện với cô.
Đôi chân mày đen láy cùng với khuôn mặt góc cạnh.
Bất giác, khiến bàn tay nhỏ nhắn của cô không tự chủ mà chạm nhẹ vào mặt anh.
– “Cô đang làm gì đó.”
Anh đột nhiên cất giọng khiến cô giật mình mà nhanh chóng thu tay lại, lắp bắp nói:
– “À, có thứ gì đó dính trên mặt anh cho nên tôi…”
Cô chưa nói dứt câu đã cảm nhận được sự ấm áp truyền lên trên trán mình.
Ôn Thuật Tần khẽ đưa tay của mình lên trán cô mà cảm nhận, lạnh nhạt nói:
– “Hạ sốt rồi.”
Không ngờ người đàn ông này lại có lúc ấm áp đến lạ nhưng cách thể hiện của anh lại khiến cho người đối diện cảm thấy sợ hãi mà thụt lùi ra xa.
…NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!….