Ôn Tư Sâm nhăn mày, Lam Vãn Thanh cũng không dám tự mình đa tình, cho rằng anh đang ghen, từ trước đến nay anh đều phớt lờ nên cô đang hoài nghi thị lực của Sean đấy.
Sean không nhận ra sao? Lam Vãn Thanh không nghĩ vậy.
Mặc dù chàng trai nước ngoài ấm áp như ánh mặt trời, đối với ai cũng thể hiện sự nhiệt tình, nhưng Lam Vãn Thanh không phải là cô gái nhỏ chưa trải nghiệm cuộc sống, cô nhìn người chỉ để ý mặt ngoài.
Mối quan hệ giữa anh chàng nước ngoài và người đàn ông rất thân thiết, hai người là bạn tốt nhiều năm.
Tất nhiên, sự hiểu biết của anh ta với “đối tượng” của cô sẽ nhiều hơn cô rồi.
Ngày hôm qua, anh ta nói năng không hề tùy tiện, mà cố ý để lộ thông tin cho cô biết, người đàn ông này không chán ghét cô như vẻ bề ngoài ngoài.
Anh ta cố ý tác hợp hai người, đúng lúc việc này nằm trong mưu đồ của cô, nếu anh ta đã ném mồi câu, không có lý do gì không bắt lấy cả.
Lam Vãn Thanh nghĩ rằng muốn tìm hiểu chuyện riêng tư và công việc thì phải tốn chút thời gian, ngờ đâu anh bạn nước ngoài rất hiểu biết, chủ động nói ra.
Chẳng qua cô vừa đặt câu hỏi, sau đó bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.
Quả nhiên, người đàn ông kia gọi tên anh ta cảnh cáo, ngăn cản Sean chuẩn bị lên tiếng bằng giọng nói mất kiên nhẫn.
Đến cô còn nghe ra được, huống chi là người nước ngoài.
Lam Vãn Thanh tiếc nuối, nhìn Sean sắp mở miệng rồi đóng lại, anh ta bất lực nhún vai.
Cô không khỏi liếc mắt qua người đàn ông, ghét bỏ nhìn anh, lắc lắc đầu.
Anh keo kiệt thật đấy.
Ôn Tư Sâm phát hiện, anh nghẹn cổ họng, tự làm mình bị sặc ho vài tiếng.
Lam Vãn Thanh lẩm bẩm, cô bưng ly nước ở trước mặt, giấu miệng đằng sau ly, khóe môi khẽ nhếch lên, nói một câu đáng đời, rời mắt sang chỗ khác, thản nhiên uống cạn ly nước.
Ôn Tư Sâm: “……”
Anh lạnh lùng nhìn hai người bắt đầu trò chuyện sôi nổi với nhau, bỗng nhiên cảm thấy buồn bực trong lòng.
– —
Một tiếng sau, ba người thanh toán rồi đi từ 1947 ra bờ biển – nơi bọn họ đã thuê con tàu Doni, Sean hay nói nhiều, vừa hài hước vừa thú vị, đặc biệt con gái rất thích kiểu đàn ông dí dỏm như thế này.
Lam Vãn Thanh thường giao tiếp với đám thương nhân ăn thịt người không chịu nhả xương, đối với cô, loại cảm giác giống hệt hàng hóa được phân chia, trưng bày trong tủ kính của các trung tâm thương mại.
Một nhóm dành cho các phu nhân nhà giàu, nhóm còn lại dành cho những người bình thường.
Mọi người vui vẻ cười đùa, thản nhiên nói chuyện phiếm với người xa lạ, cô không nhớ ra được nữa rồi.
Chắc lâu lắm rồi nhỉ?
Lâu đến nỗi cô còn không nhớ lần cuối cô nói về vấn đề này là khi nào.
Ba người đi dọc theo dãy trúc trên bờ biển, Sean bước lên tàu Doni trước, sau đó xoay người nắm cổ tay Lam Vãn Thanh giúp cô.
Đợi cô đứng vững, anh ta mới xoay người đi vào trong khoang tàu, không biết nói gì với thuyền trưởng.
Lam Vãn Thanh quay đầu, thấy Ôn Tư Sâm đi theo phía sau cô.
Ánh mắt anh dừng trên người cô khoảng hai giây rồi bước sang bên kia boong tàu, anh đứng yên, đặt hai tay vào túi quần, ngắm gợn sóng lăn tăn phía xa.
Lam Vãn Thanh đưa tay giữ mũ che nắng, đi theo anh qua đó.
Cô đứng sau Ôn Tư Sâm, cách khoảng nửa bước chân, ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông, anh mặc áo phông trắng và quần tây đen đơn giản, làm nổi bật bờ vai rộng cùng với eo thon của anh, mạnh mẽ, rắn chắc.
“Nghe nói người thích môn thể thao dưới nước như các anh, luôn tỏ lòng kính trọng đối với biển cả.”
Nghe vậy, Ôn Tư Sâm híp mắt lại, biết cô đến chỗ anh, nghĩ cô sẽ đứng ở bên cạnh, nếu anh đoán không sai thì cô sẽ hỏi một số thông tin hữu ích, không ngờ cô lại nói một câu khác biệt.
Giọng cô nhàn rỗi, lười biếng, Ôn Tư Sâm đứng hình, quay sang nhìn cô.
Vành mũ lớn che khuất hơn nửa khuôn mặt, từ góc độ của anh chỉ thấy độ cong mềm mại của đôi môi hồng nhạt.
Người con gái thờ ơ, không quan tâm đến chuyện khác.
Cô cảm nhận được ánh mắt của anh, Lam Vãn Thanh nâng vành mũ, ngước mắt đáp trả anh.
Hôm nay cô không trang điểm, đường nét thanh tú, con ngươi đen láy, trong sáng và sạch sẽ.
Nếu không biết được thân phận của cô, chắc hẳn ai cũng cho rằng một cô gái ngây thơ chưa hiểu sự đời vĩnh viễn không liên quan đến lợi ích thương trường.
Ôn Tư Sâm không vui, anh che giấu sự nghi ngờ và hoang mang, không hay biết cảm xúc đã cồn cào trong lòng từ bao giờ.
Có lẽ anh nhìn chằm chằm cô hơi lâu, Lam Vãn Thanh chớp mắt, giơ tay trước mặt anh búng một cái, ranh mãnh trêu chọc: “Vấn đề này của tôi khó trả lời đến thế sao?”
Ôn Tư Sâm xem như không có chuyện gì xảy ra, anh tiếp tục nhìn bãi đá ngầm, mở miệng: “Ừ, rất khó.”
Anh cố tình không trả lời cô, đúng chứ.
Hằng ngày, ngoại trừ tập thể hình và lướt sóng là môn thể thao anh kiên trì trong nhiều năm, nên anh đều dành thời gian đến các điểm lướt sóng trên toàn thế giới để chơi một lần, dường như đã trở thành thói quen.
Nói anh thích biển? Cũng có phần đúng.
Biển cả rộng lớn, mênh mông, sự tự do thoải mái khiến người ta yêu thích.
Còn sự tôn trọng? Anh nghĩ anh có, chỉ là anh không đủ tư cách mà thôi.
Khi còn đi học, anh tình cờ được gặp gỡ, tiếp xúc với một số lãng nhân chân chính (1), bọn họ đến từ nhiều nơi trên thế giới, nói những loại ngôn ngữ khác nhau, hoàn cảnh sinh sống khác nhau, có người là tình nguyện viên ở cô nhi viện đi, có người là giáo viên, tổ chức bảo vệ biển cả, hoặc những thanh niên chỉ mới hơn 20 tuổi có một giá trị sống và cách nhìn thế giới khác hoàn toàn.
(1) Từ gốc “Ronin”: nghĩa là “con người trôi dạt” (lãng nhân) – như một ngọn sóng tự do trên biển cả.
Tuy còn trẻ tuổi nhưng họ đều có câu chuyện của riêng mình, mỗi câu chuyện là một hành trình đầy thú vị.
Anh nghĩ đến việc mình từng trải, không có gì để nói cho bọn họ nghe, ngoài việc từ nhỏ đến lớn liên tục nhận giải thưởng ở trường.
Những thứ đó đều vô nghĩa với anh.
Vì theo đuổi đam mê của mình, bọn họ có thể bỏ qua các yêu cầu về mặt vật chất, tận hưởng những niềm vui bất ngờ mà thiên nhiên mang đến.
Bọn họ vui vẻ khi là chính mình, có khách sạn thì ở khách sạn, không có khách sạn thì ở nhà trọ, không có nhà trọ thì ngủ trong lều trại.
Đối với bọn họ mà nói, sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên là cách trải nghiệm tuyệt vời nhất.
Thái độ sống nghiêm túc của bọn họ với thiên nhiên, với biển cả làm anh vừa ngưỡng mộ vừa cảm động.
Nói anh có lòng tôn trọng với biển cả? Anh không đủ tư cách.
Những xung đột văn hóa kịch liệt giúp anh có cơ hội bình tĩnh suy nghĩ và xác định lại phương hướng của bản thân, nếu không nhờ bọn họ, có khả năng anh cũng sẽ đi theo con đường đã được sắp xếp từ lâu, học tài chính, học quản lý sau đó bước vào công ty, trở thành một thương nhân.
Có rất nhiều con đường để phát triển, bạn không thích nó, không có nghĩa là người khác cũng không thích nó.
Từ nhỏ, anh trai của anh – Ôn Tư Cảnh đã có ham muốn chinh phục thương trường.
Đúng lúc đăng ký chuyên ngành, anh không ngần ngại chọn ngay ngành sinh vật học mình luôn hứng thú, ở trong phòng thí nghiệm, tập trung nghiên cứu trong không gian yên tĩnh đó.
Đầu tư có thể thu lại được khoản lợi nhuận khổng lồ, nhưng không mang lại cho anh cảm giác đạt được thành tựu khi thực hiện thành công một thí nghiệm.
Nói cho cô biết những điều này, cô hiểu được sao?
Chưa từng trải nghiệm nó, làm sao cô có thể chứ?
Đột nhiên, Lam Vãn Thanh tức giận vì ba chữ đơn giản của anh, người muốn kết thúc đề tài nói chuyện là anh, đúng không?
“Này.” Cô bước lên phía trước, đứng cạnh anh: “Tôi nói anh là người như thế nào…”
Chưa kịp dứt lời, con tàu bắt đầu khởi động.
Động cơ nổ máy, một con sóng khác ập tới, Lam Vãn Thanh mất thăng bằng, lảo đảo rơi xuống nước.
Lời của cô bị gió cuốn đi, cô vung hai tay A một tiếng, hét lớn: “Tôi không biết bơi!”
Ôn Tư Sâm hoảng sợ, theo bản năng duỗi tay ra, một tay của anh nắm bàn tay cô, tay còn lại bắt lấy eo cô, kéo vào lòng.
Một giây sau, Lam Vãn Thanh bị anh ôm chặt trong ngực.
.