Convert: Khóa luận tốt nghiệp được 9 điểm
Edit: Hanny
Beta: Diễm
***
Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây, nhàn hạ và rực rỡ.
Những tia nắng ban mai thoắt ẩn thoắt hiện rọi vào tấm màn cửa sổ, nhè nhẹ hắt lên bức tường trắng đối diện.
Ở Đông Thành, mùa đông đang đến gần, tiết trời không còn chói chang, có được ngày nắng như hôm nay chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Đáp lại sự quan tâm của ánh mặt trời, cô gái nằm ở trên giường bỗng thức giấc, đôi mắt chán nản như vừa mới tỉnh dậy, nhìn những tia nắng loang lổ trên mặt tường, cô cong môi mỉm cười.
Ánh mặt trời dịu nhẹ, rất thích hợp để ngủ.
Cô lười nhác rụt mình vào trong chăn, để lộ bên ngoài nửa khuôn mặt.
Vệt nắng chiếu rọi lên làn da non mịn màng khiến nó trở nên ửng hồng, khuôn mặt tinh xảo, độ cong cân đối, hai hàng lông mi dài, vẻ đẹp dịu dàng không kém phần sắc sảo.
Không lâu sau, mí mắt cô gái trên giường run rẩy, sau đó rơi vào mộng đẹp.
Người đàn ông mở cửa bước vào, thấy chăn bông phồng một khối, biết cô lại ngủ nướng rồi.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu khẽ cười, đi đến trước giường, cầm lấy đồng hồ báo thức đặt trên tủ, nhìn một cái.
07:32
Tối hôm qua anh đặt báo thức cho cô là 7 giờ, cô gái nhỏ này, chắc chắn là nửa đêm tỉnh dậy rồi tắt luôn đồng hồ báo thức, thật hết cách, vừa rồi anh xuống lầu nấu bữa sáng, hẳn là nên kiểm tra cô một lần nữa.
Rốt cuộc, cô vẫn phạm lỗi như thường.
Người đàn ông ngồi bên mép giường, vén vài sợi tóc vướng trên má cô gái ra sau tai, nhìn đôi mắt lộ một nửa ngoài chăn bông, khoé môi anh hơi cong lên.
Thật may mắn, đời này chỉ có anh mới được nhìn bộ dáng ngủ ngây thơ của cô.
Không đành lòng đánh thức cô nhưng anh vẫn cúi người, khuỷu tay chống lên giường, ngón tay nhẹ nhàng cọ má cô: “Vãn Vãn, nên rời giường rồi”.
Giọng nói người đàn ông trầm thấp khàn khàn, khi nói chuyện sẽ tạo nên tầng sóng âm lắng đọng trong không khí.
Đặc biệt, tâm can của người nào đó luôn ngứa ngáy mỗi lần anh cất giọng dịu dàng.
Lam Vãn Thanh đang nằm ngủ, theo thói quen giơ tay xoa xoa lỗ tai, dường như cô đang muốn trút bỏ cảm giác tê dại này.
Trong giấc mơ xinh đẹp, cô trở lại vào ngày hai người gặp nhau, anh vừa mở miệng, chân cô liền mềm nhũn, giống hệt với ký ức thuở nào.
Lúc đó cô ngồi đối diện anh, còn anh trầm mặc không nói chuyện với cô.
Cô chưa từng nghe âm thanh nào quyến rũ đến vậy, cũng chính vì điều đó mới thu hút được sự chú ý của cô.
Nhưng là…!
“Vãn Vãn.” Người đàn ông hạ gióng, ngón cái và ngón trỏ đặt trên má cô, véo nhẹ: “Muộn giờ làm rồi.”
Lam Vãn Thanh khó chịu cau mày, giấc mơ bị anh phá hỏng.
Cô mở mắt ra, chớp một cái, hoảng hốt nhìn người đàn ông, anh vẫn rất đẹp trai như ngày đầu gặp nhau, khuôn mặt thon gầy, mặt mày thâm thúy, sóng mũi cao thẳng.
Dời mắt xuống môi anh, đó là đôi môi đẹp nhất trong tiềm thức của cô.
Hơn nữa, cô biết…!
Theo tầm mắt cô gái đang nhìn anh, người đàn ông chợt cúi xuống hôn lên hàng mi cánh bướm, sau đó hôn lên chiếc mũi, kế tiếp là cánh môi đỏ mọng trên khuôn mặt tinh xảo.
Lăn qua lăn lại, Lam Vãn Thanh mơ mơ màng màng bừng tỉnh.
Hơn nữa, cô biết, môi anh có bao nhiêu mê hoặc, ít nhất từ trước đến nay cô không thể trốn thoát được.
Môi lưỡi cọ xát thật lâu, dựa vào chút kiềm chế cuối cùng, anh cưỡng ép bản thân buông tha đôi môi gợi cảm của cô, duỗi tay vào trong chăn, một tay ôm sau cổ, một tay tìm được đôi chân nâng lên.
Lam Vãn Thanh bất ngờ trước động tác của anh, cô la lên, khó khăn lắm mới che được những chỗ quan trọng trên cơ thể, sắc mặt ửng đỏ trừng mắt anh: “Ôn Tư Sâm! Em còn chưa mặc đồ đâu!”
Ôn Tư Sâm bế cô đến phòng tắm, nắm thật chặt tay mới buồn cười liếc cô một cái: “Trên người em có chỗ nào mà anh chưa thấy?”
Lam Vãn Thanh nghe vậy, mặt cô càng đỏ hơn, cô hừ nhẹ: “Thật muốn những học sinh của anh nhìn xem, đằng sau một thầy giáo nghiêm trang, thanh tâm quả dục ở trường học là bộ dáng gì.”
Ôn Tư Sâm nhếch môi, ý cười mặn nồng trong đôi mắt anh, anh để cô xuống, lấy áo tắm dài treo một bên mặc cho cô, lại cẩn thận lấy tóc cô ra khỏi áo, sau đó hôn lên cái miệng nhỏ: “Em bỏ được?”
Lam Vãn Thanh bị nói đến mức á khẩu, không trả lời.
Cô động đậy trong ngực anh, trừng mắt rồi liếc hình bóng người đàn ông phản chiếu trên tấm gương.
Cô không bỏ được.
Ôn Tư Sâm giúp cô giữ tóc, cô lẹ tay lẹ chân đánh răng rửa mặt, xoay người nhón chân ôm cổ anh, mười ngón tay đan chặt.
Rửa mặt xong xuôi, cô tỉnh táo hơn nhiều, ban nãy anh ôm cô sang đây nên không mang dép, chắc hẳn đang tìm cách trêu chọc anh đây mà.
Ôn Tư Sâm khẽ nhếch môi mỏng, bàn tay đặt trên má cô xoa nhẹ, vừa bế cô vừa học theo lời cô nói: “Thật muốn cho đám đàn ông trong công ty em mở rộng tầm mắt, đằng sau người mà trời có sập họ cũng muốn lấy làm vợ lại là một người thích ngủ, rửa mặt phải có người ôm mới chịu đi.”
Lam Vãn Thanh cũng học theo anh, nhìn vào mắt anh nhướng mày đáp trả: “Anh bỏ được?”
Ôn Tư Sâm thả cô xuống giường, ngồi bên cạnh, tay anh vòng lấy eo cô, hôn thêm một cái: “Ừ, không bỏ được.”
Cô khẽ hừ ra tiếng, mang dép lê vào, cúi đầu chui ra khỏi cánh tay anh, ngồi vào bàn lưu loát bắt đầu trang điểm.
Ôn Tư Sâm đứng ở phía sau cô, hai tay đút trong túi quần, ngước mắt nhìn cô gái đang bận rộn trong gương.
Bởi vì cô có thói quen trang điểm mỗi ngày, động tác tinh tế lại nhanh gọn, hơn nữa —— còn rất mê người.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, cô nhìn người đàn ông qua tấm gương, tầm mắt hai người va chạm vào nhau, cô chớp chớp mắt hạnh tinh nghịch, anh cười thật tình khen: “Rất đẹp.”
Lam Vãn Thanh rũ mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Hoa ngôn xảo ngữ.*
(*Là lời nói khéo léo nhưng không thật, những lời nói hay nhưng vô nghĩa)
Thanh âm rất nhỏ, Ôn Tư Sâm không nghe thấy đành tiến lên phía trước, thắc mắc: “Hả?”
“Không có gì.” Lam Vãn Thanh vẫn liếc anh, tay thoăn thoắt không ngừng lại, sẵn giọng hỏi: “Hôm nay anh không có tiết dạy đúng không, hạng mục xây dựng hợp tác giữa Lam thị và Ôn thị lúc 11 giờ, anh sẽ đến sao?”
Ôn Tư Sâm bước lên, đè bàn tay đang son môi của cô, một tay khác lấy thỏi son, đậy nắp lại rồi để trên bàn.
Anh kéo cô đi xuống lâu: “Thời gian còn đủ, ăn xong bữa sáng rồi đi.”
Anh nói lời này, khẳng định là không đi rồi.
Mặc dù hai công ty hợp tác xây dựng, nhưng chủ yếu là Ôn thị của anh đầu tư, anh chỉ đứng sau lãnh đạo, càng không thích lộ diện.
Cho nên từ trước tới nay, anh chưa bao giờ tham dự tiệc xã giao.
Hừ, không đi thì không đi, làm như cô muốn thấy anh lắm vậy.
Cô rụt tay trở về không cho anh nắm, Ôn Tư Sâm quay đầu lại, thấy sắc mặt cô vợ nhỏ anh mới cưới được một tháng không mấy tốt đẹp.
Anh kéo cô gái lại gần, ôm chặt eo cô: “Tuần sau chúng ta đi hưởng tuần trăng mật một tháng, việc ở công ty và trường học cần xử lý một chút.”
Người đàn ông hôn phớt lên miệng nhỏ: “Lát nữa anh đưa em đến công ty”.
Lam Vãn Thanh nghiêng đầu lẩm bẩm: “Em còn chưa nói gì”.
Ôn Tư Sâm giơ tay xoa xoa vành tai cô, anh mỉm cười trêu chọc, “Ừ, em chỉ thích làm mặt xấu với anh.”
Lam Vãn Thanh véo eo anh.
A, cứng quá.
Ôn Tư Sâm không để ý tới chỗ bị cô véo, tiếp tục dẫn cô đến trước bàn ăn.
Hai người ăn xong bữa sáng, Lam Vãn Thanh đứng dậy dọn dẹp, Ôn Tư Sâm ngăn cô vợ nhỏ lại, ý bảo cô lên lầu thay quần áo.
Lam Vãn Thanh đồng ý, cô không muốn làm ra vẻ trước mặt anh.
Chuẩn bị đầy đủ, cô tới cửa đổi giày, nhìn chiếc Land Rover đã dừng sẵn dưới cầu thang.
Cô thong thả đi xuống, mở cửa lên xe.
Xe từ từ di chuyển, chạy bon bon trên đường nhựa đến trung tâm thành phố.
Xe dừng trước cửa tập đoàn Lam thị, còn 10 phút là đến 9 giờ.
Lam Vãn Thanh tháo dây an toàn xuống xe, lại nghe thấy tiếng tháo dây an toàn giống hệt mình, cô ngẩng đầu, đập vào mắt cô là gương mặt đẹp trai của người đàn ông.
Lam Vãn Thanh lui về phía sau, nâng ngón trỏ để lên môi anh, buồn cười: “Không được, sẽ hỏng lớp trang điểm mất.”
Nếu bây giờ để anh được như ý nguyện, cô sẽ không còn thời gian chải chuốt đàng hoàng.
Ôn Tư Sâm hiểu rõ vợ anh, xoa xoa lòng bàn tay cô gái.
Lam Vãn Thanh bước xuống xe, đi được hai bước, giơ tay ngăn trợ lý theo sau cô, xoay người gõ kính xe.
Vốn dĩ muốn nhìn cô đi vào công ty, Ôn Tư Sâm vội ấn kính xe xuống: “Em quên gì à?”
Lam Vãn Thanh lắc đầu, chớp chớp mắt kể chuyện: “Quay lại nói cho anh biết, sáng nay em nằm mơ thấy lần đầu tiên em gặp anh ở Maldives.”
Ôn Tư Sâm nghe vậy, hơi giật mình.
Anh bất đắc dĩ: “Đã lâu như vậy mà em còn nhớ sao?”
Chẳng lẽ ban ngày cô nghĩ gì, ban đêm cô sẽ mơ thấy cái đó chăng
“Thế nên” Lam Vãn Thanh cười đắc ý: “Tuần sau chúng ta hưởng tuần trăng mật, nhớ kỹ lời hứa của anh đấy.”
“Vãn Vãn.” Ôn Tư Sâm nhíu mày: “Em, cô nhóc này…”
Anh chưa nói xong, Lam Vãn Thanh đã cười duyên phất tay: “Như vậy đi, tạm biệt anh.”
Ôn Tư Sâm: “……”
Ngắm nhìn cô gái nhỏ cười với anh rồi đi vào công ty.
Gió thổi một góc áo khoác nâu, cô từ chối thư ký đang muốn xách túi hộ mình, đổi tay cầm túi xách, dùng tay còn lại đè vạt áo.
Lam Vãn Thanh đi vào sảnh lớn, tiện thể nghe thư ký báo cáo công việc hôm nay.
Cho dù anh không nhìn thấy nét mặt hiện tại của cô, nhưng Ôn Tư Sâm có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ấy.
Một cô gái xinh đẹp, môi mím chặt, ánh mắt sắc bén, lưng cô rất thẳng, người cao 1m67 mang thêm giày cao gót gần 10cm, khí thế mạnh mẽ nổi bật giữa đám người.
Cô là nữ cường nhân tài giỏi trong giới kinh doanh, ai nghe đến tên cô đều sợ vỡ mật.
Xuyên qua cửa kính thấy Lam Vãn Thanh bước vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, Ôn Tư Sâm mới thu hồi tầm mắt.
Anh ung dung khởi động xe, cong cong môi hướng về phía trước.
Thân hình mềm mại, chỉ cho anh nhìn.
Khi đó, cô là vợ anh.
Ôn Tư Sâm lái xe rời khỏi, chán nản nghĩ ngợi, nếu lúc trước anh không nói câu đó thì tốt rồi.
***
Tác giả có lời muốn nói: Nhận một chương trước nha..