Chỗ trà sữa Tiểu Hi hẹn cô ra là gần trường trung học phổ thông Tam Á, cô ấy bị cuồng trường học hay sao, lúc về rồi còn muốn đi tới chỗ này để uống.
Chỗ này không chỉ là quán trà sữa, nó là quán ăn vặt kiểu như mô hình cafe sống ảo.
Lúc bước vào cô mới hiểu vì sao Tiểu Hi chọn chỗ này, vì đám người của Từ Phó đang đánh bài ở đây.
“Giang Thuần ở bên này nè.”
Tiểu Hi vẫy tay với cô, gọi to tên cô khiến không ít người chú ý.
“Bạn học Giang buổi tối cũng đoàn kết tiến lên hả?”
Nam sinh trong đám của hắn trêu cô.
“Không đâu, buổi tối thì ăn hoài không béo nhé.”
“Con m* nó bạn học Giang cậu thật thú vị.”
“Mày có đánh không, thích tán gái thì cút ra cho thằng Khôi vào.”
Hứa Cường mắng nam sinh nọ, hung dữ vô cùng.
Bị chửi như vậy cậu ta liền tập trung vào mấy lá bài hơn.
Tiểu Hi đã gọi sẵn một bàn thức ăn vặt, hình như có ý muốn đãi cô.
Giang Thuần cầm cốc trà sữa lên, vẫy tay với Tiểu Hi muốn chụp ảnh chung.
Hai cô gái selfie mất một buổi, Tiêu Hi thật sự rất dễ thương cực kì ăn ảnh.
“Tớ sẽ gửi ảnh cho Tiểu Hi nhé.”
Tiểu Hi gật đầu, bọn cô bắt đầu ăn vặt.
Giang Thuần từ nhỏ đã không thích ăn vặt, nên ăn một chút thì ngưng lại.
Tiểu Hi rủ cô đi uống trà sữa chỉ để ngắm Hứa Cường thôi, ánh mắt say mê không rời dán lên người anh.
Giang Thuần thì lại mở điện thoại chat với đám bạn thân quỷ yêu.
Thuần Mỹ Nhân:Trà sữa cũng ngon nhưng mà không ngon bằng rượu tây nha, khoai tây chiên dĩ nhiên không bằng thuốc lá.
Ân Trái Đào:Bọn này đang ở quán bar, thích cái gì tao gọi xong call cho nhìn.
Thuần Mỹ Nhân:Khốn khiếp, cút đi trái đào thối tha.
“Lúc chiều Doãn Như Hà tìm cậu?”
Giang Thuần giật bắn mình, Hứa Cường ngồi đây từ lúc nào thế, anh không một tiếng đông rồi tự nhiên nói vào tai cô làm cho cô có cảm giác ba hồn, bảy vía sắp đi lên mây luôn rồi.
Cô cố tiêu hoá chậm rãi câu hỏi vừa rồi của anh, xong gật đầu cái rụp kể lại:
“Chị ta còn xách cổ áo của tớ, chị ấy là bạn gái của cậu sao? Hung dữ như bà chằng lửa vậy.”
“Giang Thuần lần sau có bị bắt nạt thì chạy tới quán net trước cửa trường học.
Tôi nợ cậu một lần này.” Hứa Cường thong thả nói.
“Cậu trả nợ kiểu gì đấy, đã mắc nợ còn bắt tớ chạy đi tìm cậu hả.
Tớ nói rồi dây thần kinh vận động của tớ đứt mà, không chạy nổi 100 mét đâu.” Cô ôm ly trà sữa trách móc anh.
Hứa Cường nheo mắt nhìn Giang Thuần, cô thật sự có thể không e thẹn, hay là đại loại là cảm giác lúng túng trước vẻ đẹp trai của anh.
Nữ sinh thấy anh liền nháo nhào, lúc đứng trước mặt thì cuối đầu không dám nói.
Chỉ có Giang Thuần là dám nhìn thẳng anh, còn giám phản bác lại anh.
“Vậy cậu phải cố gắng một chút rồi.” Anh xoa xoa đầu cô, tự nhiên lại thấy cô rất đáng yêu.
“Hay là bây giờ cậu trả nợ luôn đi, tránh việc tớ phải dùng sức để kiếm cậu.
Mua cho tớ…!một cái kẹp tóc đó đi.”
Cô chỉ cái kẹp nơ trong quầy bán hàng, Hứa Cường nhìn thấy liền đi mua cho cô.
Anh thất sự cảm thấy có chút áy náy vì mình mà Giang Thuần bị bắt nat, mọi chuyện không liên quan gì tới cô, với lại cô còn là học sinh mới chuyển trường đến.
Trông cũng là một học sinh ngoan hiền nữa.
“Tiểu Hi quà gặp mặt của cậu nè.”
Hứa Cường nhìn cô mang cái kẹp tóc tặng người khác có chút khó chịu, rõ ràng anh vừa mới tặng cho cô xong…
“Không được cau mày, cậu trả nợ cho tớ thì nó là của tớ rồi.” Giang Thuần rào trước không cho anh nói.
“Giang Thuần cái này của Hứa Cường tặng cho cậu, tớ không thể nhận.”
“Không nhận thì không làm bạn.”
Tiểu Hi im bặt nhận lấy cái kẹp rồi cất vào túi xách, cô biết cô ấy đang sướng đến phát điên luôn đấy chứ.
Chỉ là không dám biểu hiện ra mặt quá lộ liễu thôi, coi như là Giang Thuần vừa làm được chuyện tốt đi.
Hứa Cường trở lại bàn cùng đồng bọn không có thèm nói chuyện với cô nữa, Giang Thuần cũng không rảnh rỗi.
Ngồi tới 9 giờ, Giang Thuần đề nghị đi về diện lý do là buồn ngủ.
Quán trà sữa đối với cô không có sức hút, về nhà facetime với đám quỷ yêu có khi còn sướng hơn.
“Các bạn học ăn hoài không béo nhé!?”
Cô mua nước mời bọn họ, cũng là cố ý trả lại cho Hứa Cường tiền cái kẹp tóc lúc nảy.
Cuộc đời này, Giang Thuần không hề muốn mắc nợ ai cả.
Sau đó liền vui vẻ trở về nhà, đối với bạn mới thế này Giang Thuần cảm thấy mình rất giống tiên nữ hạ phàm, vừa xinh đẹp vừa lương thiện, dễ thương.
Giang Thuần ghét môn ngoại khoá cực kì, môn này toàn là đài ải người ta chứ không có ích lợi gì cả.
Lúc trước cô và bọn Đào Ân toàn bùng tiết đi chơi.
“Bạn học Giang em chạy cự li ngắn hay là tập dưỡng sinh thế hả? Tốc độ thật sự không khác gì một con rùa đang bò đâu, nhanh cái chân lên cho tôi” Thầy thể dục quát lên, làm cho bọn học sinh dựng cả lông tơ.
Vì thầy thể dục nổi tiếng là khó tính, lại nghiêm khắt cho nên ai cũng sợ.
Giang Thuần ngồi dưới đất thở hì hục, cô mệt chết mất.
Cái gì mà chạy cự li ngắn dưới một phút, ba mươi giây cô cũng không chạy nổi.
“Thầy Lê ơi em nói thật mà dây thần kinh vận động của em bị đứt rồi, em chỉ đi bộ cũng thấy cực kì mệt mỏi luôn.”
Thầy Lê tức đến đỏ mặt, học trò Giang Thuần này thể lực quá yếu lần nào thành tích cũng hai, ba phút, đúng là sỉ nhục môn ngoại khoá của Tam Á.
“Được, bạn học Giang em về nói phụ huynh dẫn em đi kiểm tra thể trạng sức khoẻ, nếu em thật sự có vấn đề nhà trường sẽ miễn cho em.” Thầy Lê nghiêm giọng hồi đáp.
“Thầy ơi em dây thần kinh vận động của em nó đứt cái pặc luôn á, cái đó là tâm bệnh không khám ra được đâu.”
Nghe Giang Thuần cãi lý, cả đám lại một trận cười bò.
“Bạn học Giang bá đạo quá.”
“Cậu ta tưởng đang đóng phim hài hay gì?”
Thầy Lê nghiêm mặt, giữa cái thời tiết nắng gắt này ông lại gặp một cô nữ sinh chọc cho ông tức đến độ muốn đánh người.
Đám học trò này càng ngày càng xem thường giáo viên, chúng nó tưởng chúng nó ngang hàng với thầy cô, không có phép tắc.
“Thầy Lê ơi, em chạy lại lần cuối thôi nhé.
Nếu không được nữa thầy cho em nghỉ, em không nổi nữa đâu.” Cô thấy mặt thầy Lê đen như đáy nồi, sắp nổi trận lôi đình cho nên không dám trêu nữa.
“Đứng lên chạy lại lần cuối, em lại trượt tôi sẽ chấm rớt em chứ không có vụ thi lại nữa đâu.”
Giang Thuần cảm thấy bản thân không khoẻ, nắng quá, cô thấy cực kì chóng mặt.
Giữa cái nắng gây gắt, Giang Thuần chạy được mấy bước đã lảo đảo sau đó trời đất quay cuồng rồi biến thành một màu đen thui.
Bạn học Giang…
Ngất rồi…
Chắc là say nắng…
Mặt bạn học Giang đã đỏ lên cả rồi, thầy Lê cũng thật là…