Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 7



Tiêu Niên cúp điện thoại của Lục Tri Chu xong liền ngẩng đầu, vị soái ca tên Phùng Xuyên mà Tề Nghệ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm kia, cùng với một đám bạn của cậu ta, đang tiến vào tầm mắt của Tiêu Niên. 

Bất quá, bên kia là một nhóm người đang đi tới, Tiêu Niên không xác định được là ai với ai. 

Vì thế, cậu hỏi: “Ai là Phùng Xuyên?” 

Tề Nghệ nghe xong, lập tức nhìn Tiêu Niên giống như đang nhìn đồ ngốc: “Cậu không nhận ra được?” 

Tiêu Niên nghi hoặc: “Tớ, nên nhận ra được à?” 

Mấy người đang từ đối diện bước tới kia, thoạt nhìn đâu có khác gì nhau a. 

Tề Nghệ bèn nói cho Tiêu Niên, là đồng phục số 11. 

“Thế nào?”

Tiêu Niên ‘chậc’ một tiếng: “Thì, còn tạm đi, soái ca bình thường.” 

Tề Nghệ kinh ngạc: “Này mà còn soái ca bình thường?” 

Tiêu Niên cũng kinh ngạc: “Này là rất đẹp trai rồi hả?” 

Tề Nghệ: “Này nếu mà là hồi trước, cậu khen còn ghê hơn cả tớ nữa ấy chứ.” 

Tiêu Niên kinh ngạc: “Phải không?” 

Tề Nghệ: “Chứ gì nữa, không phải cậu đặc biệt thích kiểu này sao? Tiểu chó săn đầu đinh nè!” 

Tiêu Niên: “A?” 

Còn có chuyện này?

Bây giờ cậu kén ăn rồi?

“Có lên không?” Tề Nghệ lại hỏi Tiêu Niên.

Tiêu Niên sửng sốt: “Lên cái gì?”

Tề Nghệ: “Thêm WeChat a.”

Tiêu Niên ‘ờ ờ’, đột nhiên nhớ tới hai người bọn họ cá cược.

“Lên a!”

Tiêu Niên hăng hái.

Nhưng hăng hái được nửa ngày, Tiêu Niên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Ha ha ha ha ha ha.” Tề Nghệ vô tình cười nhạo: “Biết ngay mà.” 

Tiêu Niên cũng chỉ biết nói mồm thôi. 

Tề Nghệ: “Có lên hay không đây, cậu mà không lên là tớ lên đó, tớ là thấy hắn hợp gu của cậu nên mới để lại cho cậu, đừng có nét mực* nha.” *nét mực (墨迹), là phương ngữ vùng Đông Bắc ý nói một người quá dài dòng và thận trọng.

Tiêu Niên chỉ vào Tề Nghệ: “Chờ!” 

Đi thì đi. 

Tiêu Niên ở trong lòng cổ vũ cho chính mình một lát liền đi qua. 

Phùng Xuyên đang làm khởi động, đúng là thời gian thích hợp để bắt chuyện. 

“Chào bạn.”

Tới trước mặt rồi, Tiêu Niên gọi một tiếng.

Cậu gọi đến vô cùng ngoan ngoãn, nếu không phải nhìn thấy một đầu tóc xanh bụi đời, thì giờ phút này cậu ngây thơ vô tội như thế, có đi làm sinh viên cũng chẳng có vấn đề gì. 

Sau đó, Tiêu Niên bắt đầu trò chuyện với cái cậu Phùng Xuyên đây, nói qua nói lại vài câu, nhưng trong lòng cậu nhớ tới nhiệm vụ, nên chưa nói được bao lâu đã lấy điện thoại ra, hỏi có thể thêm WeChat hay không. 

Không nghĩ tới, cậu Phùng Xuyên này lại sảng khoái như vậy, còn chủ động quét Tiêu Niên. 

Tiêu Niên càng cảm thấy tẻ nhạt vô vị. 

“Cảm ơn nha.” Tiêu Niên hai mắt cong cong nhìn Phùng Xuyên cười cười: “Cậu chơi bóng đi, tôi không quấy rầy nữa.” 

Phùng Xuyên: “Được, liên hệ WeChat sau.”

Tiêu Niên bắt được WeChat liền cảm thấy mỹ mãn, sau đó cậu thu điện thoại về. 

Nhưng vừa xoay người lại. 

Tui đệt.

Người đứng cách đó không xa kia.

Là Lục Tri Chu?

Tiêu Niên không bác bỏ được, trái tim còn đập mạnh vài cái, giống như chính mình làm chuyện gì tày trời bị Lục Tri Chu bắt tại trận vậy. 

Cậu nuốt nước miếng, theo bản năng mà đi về phía Lục Tri Chu kia. 

“Ê, cậu đi đâu vậy?” Đi được nửa đường, Tề Nghệ ngồi dưới đất vẫy tay với Tiêu Niên. 

Tiêu Niên bởi vậy lại ngẩn người ra. 

Sau đó, cậu đột nhiên tỉnh táo lại. 

Đúng vậy.

Tiêu Niên mày sợ cái gì chứ?

Đôi chân này của mày có vấn đề đấy à?

Bất quá, cậu vẫn là nhìn Tề Nghệ phất tay một cái, rồi đi về phía Lục Tri Chu. 

“Sao anh lại đến đây?” Đi đến trước mặt Lục Tri Chu, Tiêu Niên hỏi: “Không phải nói có lớp sao?” 

“Đúng vậy, cậu không phải cần lên lớp sao?” Một người đàn ông từ phía sau Lục Tri Chu bước ra, cũng hỏi Lục Tri Chu như vậy. 

Tiêu Niên quay đầu nhìn, lập tức nhận ra là người sáng hôm đó tới nhà Lục Tri Chu, Tiêu Niên hỏi xin WeChat nhưng Lục Tri Chu không cho. 

Hai người mắt chạm mắt, đều cười một chút.

“Xin chào, tôi là Lâm Nhạc Phàm.”

Lâm Nhạc Phàm nói xong lại bắt tay với Tiêu Niên, cùng lúc đó, vị giáo sư Lục đang đứng bên cạnh hắn đột nhiên quay đầu nhìn hắn một cái. 

Tiêu Niên nhìn hắn cười cười: “Chào anh, tôi là Tiêu Niên.” 

Lâm Nhạc Phàm: “Tôi biết cậu.” 

Tiêu Niên cũng nói: “Tôi cũng biết anh.” 

Lâm Nhạc Phàm đang định nói chuyện với Tiêu Niên, Lục Tri Chu lại cắt ngang lời hắn. 

Còn bước lên nửa bước chặn lại Lâm Nhạc Phàm. 

“Có khỏe không?” Lục Tri Chu hỏi Tiêu Niên. 

Tiêu Niên chắp tay sau lưng, trông vô cùng ngoan ngoãn: “Rất ổn ạ, thuốc mà thầy Lục mua cho em đặc biệt hữu hiệu, anh thấy em giống như đang bị bệnh sao?” 

Lục Tri Chu không biết là tin hay không, hắn vươn tay, đặt lên trán Tiêu Niên. 

Tiêu Niên lập tức sửng sốt, tay cũng không dám buông. 

Không chỉ có Tiêu Niên, mà Lâm Nhạc đứng đằng sau Phàm Lục Tri Chu cũng ngây ngẩn cả người. 

Hắn thấy hơi kinh ngạc mà nhìn Lục Tri Chu. 

Lục Tri Chu cậu đang làm gì? 

Trước mặt công chúng, cậu không biết cậu làm vậy nó mờ ám lắm sao? 

Mà nói. 

Dưới trời nắng to thế này, cậu nima mò đâu ra người nào bị sốt nhẹ chớ! 

Cậu rành rành là một vị giáo sư…… 

Lục Tri Chu cũng chỉ là quan tâm bình thường, thu tay về rồi cũng không nói gì nữa, mà là hỏi Tiêu Niên: “Đến đây làm gì?” 

Tiêu Niên còn chưa kịp trả lời, sau lưng đột nhiên bị một người đụng phải. 

“Bạn hả?” Tề Nghệ hỏi Tiêu Niên.

Tề Nghệ là đứng ở phía sau Tiêu Niên, cậu ta lùn hơn Tiêu Niên một chút, lúc nói chuyện giống như đang gác cằm lên vai Tiêu Niên vậy. 

Lục Tri Chu nhìn Tề Nghệ, cũng nhìn cánh tay của cậu ta đang khoác lên vai Tiêu Niên.

Tiêu Niên nói: “Không phải bạn.”

Tề Nghệ nghi hoặc: “Vậy anh này là?”

Tề Nghệ hỏi xong, lại không có ai nói tiếp.

Giống như mọi người đều đang đợi Tiêu Niên trả lời, không phải bạn thì là gì.

Vì thế, Tiêu Niên khẽ cười.

“Hắn a.” Nét mặt của Tiêu Niên giống như là thẹn thùng lắm: “Lão công của tớ.” 

Lâm Nhạc Phàm ‘phụt’ một tiếng bật cười, nhưng vẫn là nhanh tay bưng kín miệng lại, khụ hai cái. 

Lục Tri Chu thì lại rất bình tĩnh, kiểu thấy nhiều không trách, nhưng cũng không giải thích. 

Mà đứng phía sau Tiêu Niên, Tề Nghệ lại tặc lưỡi: “Ai mà chẳng là lão công của cậu.”

Tề Nghệ nói rất nhỏ, mà cậu ta cũng chỉ muốn trêu đùa Tiêu Niên, lúc nói ra cũng chỉ muốn để Tiêu Niên nghe thấy, nhưng trùng hợp là mấy sinh viên trong sân bóng nghỉ xả hơi, bên này liền an tĩnh trở lại. 

Cho nên, Lục Tri Chu có nghe thấy, Lâm Nhạc Phàm cũng nghe thấy rồi. 

“À thì,” Lâm Nhạc Phàm nhìn đồng hồ, khô khan cười: “Thầy Lục, phải lên lớp thôi.” 

Lục Tri Chu cũng nhìn đồng hồ. 

“Cũng không có làm gì.” Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu cười cười: “Anh mau đi dạy đi, lát nữa có muốn về em sẽ liên lạc với anh, nếu trùng giờ thì sẽ nhắn anh đến đón em, còn nếu không tiện thì em sẽ tự mình về.” 

Lục Tri Chu nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng.

Tiêu Niên cũng cười nhìn Lâm Nhạc Phàm: “Vậy hai người vội đi, tạm biệt.” 

Tiêu Niên cùng Tề Nghệ nhìn theo hai vị thầy giáo rời đi. 

Thấy bọn họ sắp lên xe, Tiêu Niên vốn định rời đi, nhưng Lục Tri Chu lại đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua. 

Tiêu Niên lập tức đứng im, giữ nguyên nụ cười, giơ tay chào tạm biệt. 

Chờ xe của hai người hoàn toàn rời đi, Tề Nghệ dùng sức vỗ cánh tay Tiêu Niên: “Trâu bò a, giáo sư A đại mà cũng quen được, còn soái như vậy.” 

Tiêu Niên nhún vai.

Tề Nghệ: “Nếu không phải là người cậu quen, lúc nãy tớ đã tiến lên xin WeChat rồi.” 

Tiêu Niên hỏi: “Cậu muốn thêm ai?” 

Tề Nghệ ‘hắc’ một tiếng, giọng điệu lập tức hoa si: “Đương nhiên đều muốn, đặc biệt là người mà cậu gọi lão công lúc nãy í.” Cậu ta vừa nói vừa choàng vai Tiêu Niên: “Nhưng mà hai ngươi là quan hệ gì thế? Nhìn quen nhưng lại không thân lắm.” 

Tiêu Niên giơ ngón tay cái lên: “Sâu sắc.” 

Tề Nghệ: “Cho nên hắn là ai vậy?” 

Tiêu Niên: “Lão công của tớ a.” 

Tề Nghệ: “…… Thôi dẹp đi.” 

Tiêu Niên cười: “Đừng có mà không tin, chính là quan hệ ở trên giường gọi lão công đó.” 

Tề Nghệ: “Thích thì nói không thì thôi.”

Tiêu Niên: “Ha ha ha ha ha ha.”

Hai người tiếp tục ngồi dưới đất xem đám sinh viên chơi bóng.

Tiêu Niên chẳng mấy hứng thú với bóng rổ, trừ phi họ chơi đặc biệt giỏi.

Cho nên, chưa được vài phút, cậu lại thấy chán.

Đặc biệt là cái cậu Phùng Xuyên kia, làm sao vậy nhỉ, lúc đầu còn chơi đàng hoàng, sau lại đột nhiên chạm phải ánh mắt của Tiêu Niên xong, liền bắt đầu chơi kỹ xảo. 

Còn chơi soái.

Còn vén vạt áo lên lau mồ hôi……

Làm, làm gì vậy?

“Ê, sao tớ cứ cảm thấy cái cậu Phùng Xuyên này nhìn cậu quái quái.” Tề Nghệ cũng đã nhận ra. 

Tiêu Niên: “…… Không thể nào?” 

Tề Nghệ lập tức cười rộ lên: “Thao! Cậu được lắm.” 

Tiêu Niên oan uổng: “Tớ thật sự không có làm gì.”

Tề Nghệ: “Không phải cậu đi bắt chuyện sao? Không phải cậu chủ động xin WeChat à?” 

Tiêu Niên: “……”

Tề Nghệ: “Cũng được nha, tớ cảm thấy có thể phát triển một chút.”

Tiêu Niên lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không được không được không được.” 

Tề Nghệ lắc đầu: “Ai……” 

Kiểu này là không ngồi ở sân thể dục nổi nữa, sau lại Phùng Xuyên soái có hơi quá, trực tiếp thành dầu mỡ, Tiêu Niên nhanh tay lôi kéo Tề Nghệ bỏ chạy. 

Sau khi ra ngoài, Tề Nghệ cười nhạo rất nhiều, đề nghị: “Nếu không, cậu đi xem anh bạn thầy giáo kia của cậu lên lớp đi.” 

Tiêu Niên kinh ngạc quay đầu. 

Tề Nghệ cười rộ lên: “A? Làm sao vậy?”

Tiêu Niên giơ ngón tay cái lên: “Ý kiến hay!”

Hai giây sau.

Tề Nghệ nghi hoặc mà nhìn Tiêu Niên: “Hỏi đi, cứ đứng đó làm gì?” 

Tiêu Niên cầm di động ‘a’ một tiếng: “Hay thôi đi, chắc là hắn sẽ không nói cho tớ đâu, tớ cũng không muốn quấy rầy hắn.” 

Tề Nghệ lập tức cười rộ lên: “Không phải là lão công của cậu sao? A?” 

Tiêu Niên: “Cũng không có lão công tới vậy đâu.” 

Nếu nói Tề Nghệ lợi hại, thì cậu ta chính là lợi hại ở chỗ này.

Nhân mạch sao lại rộng như vậy nhỉ, thế mà lại tìm được mấy diễn đàn hỏi một câu, liền biết được Lục Tri Chu hiện giờ đang có khoá ở đâu. 

Mười phút sau, hai người tới cửa sau phòng học của Lục Tri Chu. 

Lục Tri Chu hôm nay đến để giảng bài, là kiểu vài ban gộp chung một lớp, bởi vì phải mở máy chiếu, nên đã kéo màn lại. 

Cho nên, nếu bọn họ trộm đi vào, ngồi ở hàng phía sau, cũng sẽ không có người nhìn thấy. 

Hơn nữa, Tề Nghệ đã hỏi thăm, hôm nay cũng có hai ba người không phải khoa này vào đây nghe giảng bài. 

Hai người ở phía sau quan sát một hồi, nhân lúc Lục Tri Chu đang cúi đầu mở văn kiện trong máy tính, lập tức chuồn vào. 

Hàng cuối vừa lúc còn chỗ trống, bọn họ đi vào cũng không gây ồn ào, không quấy rầy đến sinh viên khác.

Vừa mới ngồi xuống, Lục Tri Chu cũng ngẩng đầu lên.

PPT trên máy chiếu cũng được mở ra.

Tiêu Niên hình như thấy Lục Tri Chu đưa mắt nhìn về phía cậu.

Một giây trước Tiêu Niên còn suy nghĩ, tối như vậy chắc là Lục Tri Chu không phát hiện được đâu. 

Nhưng giây tiếp theo, điện thoại của cậu đã được một tinh nhắn. 

Lục Tri Chu: “Sao lại đến đây?”

Tim của Tiêu Niên lập tức đập bịch bịch.

Cậu ngẩng đầu, Lục Tri Chu vừa lúc thu điện thoại về.

Cậu trả lời: “Tới xem thầy Lục đáng kính dễ gần của chúng ta giảng bài nha.” 

Lục Tri Chu không có trả lời cậu. 

Nhưng mới ngồi được vài phút, Tiêu Niên đã héo. 

Lục Tri Chu giảng bài thật nhàm chán, giọng trầm đến đặc biệt làm người ta muốn buồn ngủ, phòng học này còn tối như vậy. 

Quan trọng nhất chính là, cậu thật sự nghe không hiểu.

Giảng cái gì vậy nhỉ.

“Ê, tớ xong rồi.”

Tề Nghệ đột nhiên nói chuyện.

Tiêu Niên nhỏ giọng: “Cái gì xong?”

Tề Nghệ: “Thống kê xong soái ca trong phòng học này.” 

Tiêu Niên kinh ngạc mở to hai mắt, cho Tề Nghệ một ngón tay cái. 

“Trâu bò.”

Tề Nghệ cười: “Chứ nãy giờ cậu đang làm gì? Còn nghiêm túc như vậy.” 

Tiêu Niên: “……”

Nếu tớ nói tớ đang nghiêm túc nghe giảng bài, cậu dám tin sao? 

“Tổng cộng bốn người, đủ để chia đôi.” Tề Nghệ còn vô cùng chuyên nghiệp mà vẽ bản đồ, không hổ là máy thu thập soái ca: “Có điều, tớ chỉ nhì bóng rồi đoán thôi, chính diện thì không dám bảo đảm, cậu chọn hai người đi.” 

Tiêu Niên: “Hào phóng quá.” 

Tề Nghệ: “Chớ sao, đều là anh em mà, nhưng người ta có thêm hay không thì phải xem cậu đấy.” 

Tiêu Niên: “Thêm là cái chắc.”

Tiêu Niên chọn đại hai người gần nhất.

Vừa chọn xong, Tề Nghệ liền xuất kích.

Tiêu Niên lại kinh ngạc.

Thằng nhóc này……

Vì 500 khối, giây tiếp theo, Tiêu Niên cũng xuất kích.

Cậu thừa dịp Lục Tri Chu cúi đầu lật sách, khom lưng đi lên hai hàng ghế trước, vị trí ở góc trong cùng.

Ngồi bên cạnh chính là một soái ca mà Tề Nghệ đánh dấu, Tiêu Niên trước liếc mắt nhìn một cái, đúng là lớn lên không tồi. 

Cậu đến gần thêm chút nữa, nhỏ giọng nói: “Bạn này.”

Trên bục giảng, Lục Tri Chu vừa lật đến chỗ muốn xem xong liền ngẩng đầu, theo bản năng mà nhìn về hướng nào đó.

Nhưng mà.

Người đâu?

Nhưng cũng nhanh, hắn tìm được người ở hàng thứ ba đếm lên rồi.

Tiêu Niên ghé lên bàn, gác cằm lên tay, nghiêng đầu, mi mắt cong cong mà nhìn cậu sinh viên ngồi cạnh mỉm cười. 

Còn lấy ra di động.

Phòng học càng lúc càng an tĩnh.

Càng lúc càng an tĩnh.

Mãi đến khi Tiêu Niên phát giác phòng học giống như an tĩnh quá mức thì, cậu ngẩng đầu, phát hiện tất cả sinh viên ở hàng phía trước đều đang quay đầu  nhìn cậu. 

Lục Tri Chu cũng đang nhìn cậu. 

Tiêu Niên hoảng sợ, lập tức cầm lấy cuốn sách của anh chàng mà cậu đang định quét mã WeChat, che lại mặt của mình.

Cậu sinh viên này cũng phát hiện, cậu ta cũng không dám động, im lặng đem điện thoại giấu ở dưới bàn, làm bộ như đang nghiêm túc đọc sách. 

Bất quá, bầu không khí quỷ dị này cũng chỉ giằng co vài giây, sau đó Lục Tri Chu liền cầm lấy phấn viết, viết lên bảng đen. 

Phòng học cũng trở lại như cũ.

Tiêu Niên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm điện thoại đưa qua một chút, thầm thì: “Đây nè bạn.”

Cậu sinh viên kia lại lần nữa trộm lấy điện thoại ra, cũng ngẩng đầu nhìn thầy Lục ở trên bục giảng. 

Thầy đã bắt đầu vẽ, chắc là không sao.

Cậu sinh viên cầm điện thoại nhắm ngay WeChat của Tiêu Niên.

Di động quét trúng mã QR, ‘tích’ một tiếng.

Cùng lúc đó, phấn viết trong tay thầy Lục bị gãy đôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.