Ám Hương

Chương 43



Bốn giờ sáng, Giang Triết Hàn ngồi ngã người ra ghế sofa đơn cạnh bên giường, lặng nhìn Trạch Lam vẫn còn đang mê man trong con sốt vừa mới hạ nhiệt được đôi chút.

Hắn thay cho cô một chiếc áo sơmi trắng, mà khi chiếc áo này là của hắn nên hiển nhiên đối với dáng người nhỏ bé của cô, nó dài đến gần chạm gối.

Lúc này, hắn vừa mới thay một chiếc khăn lạnh khác chườm lên trán của cô. Ngồi tì cằm lên tay, hắn không thể ngăn bản thân không được suy nghĩ về tất cả mọi chuyện. Về quá khứ, về hiện tại, về hai thế hệ con người khác nhau nhưng bị hắn quy chụp chung về làm một chỉ bởi hận thù.

Bầu không gian buổi đêm tĩnh lặng đến cả tiếng kim đồng hồ treo tường tích tắc xoay cũng hoàn toàn có thể nghe thấy. Giang Triết Hàn lấy mảnh khăn khỏi trán Trạch Lam, tiện tay đặt lên để xem xét thân nhiệt của cô hiện tại.

Cảm thấy cơn sốt của Trạch Lam đã giảm đi đôi chút, hắn chỉ muốn nhanh chóng đứng dậy mà rời khỏi. Bất thình lình, khi hắn còn chưa kịp nhấc mông khỏi ghế thì đột nhiên toàn thân Trạch Lam khẽ run lên bần bật mặc dù đang được đắp chăn bông mà hệ thống sưởi đều đã được bật.

“Trạch Lam!” Giang Triết Hàn gọi khẽ một tiếng. Không đáp lời hắn, cô vẫn trong trạng thái mê man chưa dứt. Những cơn ớn lạnh từ bên trong cơ thể khiến cô run lên một cách không kiểm soát. Vừa run, cánh môi khô tróc lại vừa lẩm bẩm một cách tội nghiệp: “Phù Dung!”

Lúc nay, trong đầu Giang Triết Hàn chợt vụt qua một suy nghĩ, mà dòng suy nghĩ chớp nhoáng này không hiểu cố tình hay vô ý lại đẩy đến một hành động mà đến hắn cũng không dám ngờ đến – đó là hắn nhấc cơ thể nhỏ gọn của Trạch Lam nằm lùi vào trong một khoảng, còn bản thân hắn lại trèo lên giường nằm sát bên cạnh cô.

Giang Triết Hàn mang thân ngọc vẫn còn nóng sốt gói gọn trong lồng ngực. Hắn như thể đang muốn dùng hơi ấm của thân thể tráng kiện của mình để hong ấm cho Trạch Lam, làm vơi bớt đi cơn rét run đang hoành hành trên người cô.

Mái tóc đen ánh còn ẩm ướt của Trạch Lam cận kề ngay dưới tầm mắt hắn. Cơ thể cô mềm mại như một mảnh lụa đào, lại mỏng manh gợi cảm đến khó lường. Trong sự mềm yếu lại như pha chút quật cường, ương ngạnh. Nhưng cũng trong sự quật cường, ương ngạnh ấy cũng điểm xuyến lên một vài đường nét của sự đau thương, thống khổ.

Bầu không gian bị lắng đọng bởi hơi thở của Trạch Lam đang từng nhịp nhả ra. Mà khi cô đang lên cơn sốt cao, thì hơi thở của cô càng trở nên nóng rực đến kì lạ.

Giang Triết Hàn vô thức siết chặt vòng tay, hắn mang Trạch Lam nép sát vào khoảng ngực vạm vỡ. Khứu giác dù không cố ý nhưng vẫn không tài nào tránh khỏi mùi hương tản ra từ da thịt của cô. Trong một lúc, chẳng hiểu là hữu ý hay vô tình mà hắn lại đặt cánh môi nam tính bạc lãnh của mình lên nước tóc của cô…một cái chạm thật nhẹ tựa như một nụ hôn cho nhân tình.

Bất chợt, Giang Triết Hàn bừng tỉnh. Hắn mở trân mắt, căng mày nhìn cô gái mê man trong tay hắn. Nhãn khí ảm đạm của hắn như tối tăm mù mịt hẳn đi. Hắn nhìn cô, lại tự hỏi như mất trí: “Mình…mình đang làm cái quái gì thế này?!”

Hắn buông Trạch Lam rời khỏi vòng tay, bản thân lùi về sát mép giường. Càng nhìn cô, tâm trí hắn như càng bị đảo lộn hết cả lên. Những toan tính, âm mưu ngày trước hắn đã vạch sẵn ra cho cô, bây giờ, ngay giờ phút này chẳng khác nào đang bị bóp đến méo mó.

“Rốt cuộc cô mang trên người cái thứ chết tiệt gì? Lưu gia các người…tại sao cứ ám ảnh tôi như âm hồn bất tán kia chứ?” một câu nói đanh giọng của Giang Triết Hàn cất lên. Vầng trán nơi hắn đã bắt đầu hình thành những làn khói phẫn nộ.

Hắn quay phắt người ra sau, sơ ý va phải chậu nước đặt ngay trên bàn. Chiếc chậu bằng đồng rơi xuống sàn nhà, loang ra tấm thảm lót sang trọng một mảng ướt sũng.

Giang Triết Hàn thoạt đầu cơ hồ ngồi nhìn đăm đăm, sau lại cau mày ra chiều mâu thuẫn. Hắn hậm hực đứng bật khỏi giường, đưa chân đá văng chiếc chậu bay vào một góc kêu lên từng tiếng “loảng xoảng”.

Nhìn Trạch Lam, trong lòng hắn càng thêm cuộn trào những dòng suy tư khó đoán đang thay nhau dằn xéo tâm trí hắn. Giang Triết Hàn đưa đôi mắt thâm sâu tăm tối nhìn Trạch Lam chẳng rời nửa giây, trong đáy mắt hắn là hỗn độn những sự mâu thuẫn đang tranh nhau hằn lên trong đôi nhãn khí quyền lực.

Khi thay cho Trạch Lam một bộ đồ khác, hắn vô tình trông thấy đuoc những vết tích rải rác đầy khắp cơ thể của cô. Nổi bật trên làn da trắng như tuyết là những vệt đỏ ngang dọc ở nơi cổ tay, eo hay đùi, đâu đâu cũng có.

Giang Triết Hàn giây phút nhìn thấy đuoc những dấu tích đó, hắn quả thực có phần khó chịu. Mà khi chính hắn là người đã nhẫn tâm tạo ra chúng, thì sự khó chịu không yên trong lòng càng được đẩy cao gấp bội phần.

“Mẹ kiếp! Tại sao tôi phải chăm sóc cô kia chứ! Đúng là mất trí….” Giang Triết Hàn nổi cáu đạp mạnh lên chiếc ghế sofa rồi nhanh chân rời khỏi phòng. Hắn vừa bước xuống hành lang lầu một, liền cất tiếng dõng dạc gọi to: “Dư quản gia! Dư quản gia…”

Phía dưới tầng trệt, bóng dáng người đàn ông già cỗi trong bộ đồ ngủ màu xám nhạt đang hối hã chạy lên. Tiến về phía nam nhân đang sải bước hằn hộc trên hành lang, Dư quản gia thận trọng cúi đầu: “Tứ thiếu, ngài gọi tôi!?”

Không nhìn người đứng trước mặt mình, Giang Triết Hàn chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Cho người lên sân thượng trông chừng cô ta cho tôi!”

“Vâng!” Dư quản gia vẫn khép nép cúi gập người trước bóng dáng nam tính cao ráo vừa mới lướt qua ông. Đến khi ông quay lưng chuẩn bị làm theo lời mà Giang Triết Hàn vừa nói thì hắn lại bất ngơ lên tiếng: “Cho người chăm sóc cô ta! Tốt nhất nên gọi một nữ y tá đến để túc trực đi.”

Dư quản gia mặc dù khó hiểu nhưng tuyệt nhiên lại không dám hé môi thắc mắc nửa lời. Ông nheo mắt nhìn lấy bóng lưng lạnh lẽo đang xa dần, chỉ biết lần nữa cúi đầu rồi làm theo mệnh lệnh được giao.

Giang Triết Hàn trở về phòng riêng của mình, hắn buông thả bản thân ngồi mạnh xuống ghế sofa, một tay day lấy tâm trán nhằm muốn đầu óc được giãn ra đôi chút.

Chợt, bên ngoài truyền vào vài tiếng gõ cửa.

“Ai!?” Giang Triết Hàn cáu gắt lên giọng.

“Tứ thiếu! Là tôi.” âm sắc trầm ấm của Tôn Nghị cất lên. Giang Triết Hàn chỉ nói ngắn gọn: “Vào đi.”

“Tứ thiếu….” Tôn Nghị bước đến gần, nhìn biểu diện cùng thần sắc, bộ dạng mệt mỏi của Giang Triết Hàn thực sự khiến anh có phần lo lắng.

Giang Triết Hàn một tay tì trán, quay mặt về một góc. Bộ mặt mâu thuẫn tột cùng này của hắn, hắn có chết cũng không muốn để bất kì một ai trông thấy nó.

“Chuyện gì?” hắn cất giọng khàn đặc mà hỏi. Tôn Nghị nhíu mắt cơ hồ suy nghĩ, anh cẩn trọng đáp: “Tứ thiếu, lúc nãy tôi nghe giọng anh gọi Dư quản gia rất to. Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Không!” Giang Triết Hàn lạnh lùng đáp một cách dứt khoát. Tuy nhiên, hắn vẫn không một lần muốn đối diện với ai trong lúc này. Nhãn khí chậm rãi khép lại, hắn buộc miệng thở ra một tiếng thật dài.

Nhận thấy hắn tâm trạng khá tệ, Tôn Nghị cũng không thể liều mình hỏi thêm. Anh hơi cúi đầu: “Làm phiền anh nghỉ ngơi rồi! Tôi xin phép!”

“Khoan đã!” Giang Triết Hàn bất ngờ gọi. Tôn Nghị dừng bước, hắn lại hỏi: “Con bé kia, nó thế nào?”

“Nó có vẻ ngoan ngoãn hơn cô chị của mình rất nhiều. Tuy nhiên, nó cũng chẳng khác gì Lưu Trạch Lam, luôn miệng muốn gặp cô ta.” Tôn Nghị đáp lời.

“Lui ra đi! Căn dặn anh em họ Liêu trông chừng cô ta cho cẩn thận.” Giang Triết Hàn lẳng lặng phủi tay, âm sắc hạ xuống phần nào, lại đượm chút mệt mỏi vô cùng.

Tôn Nghị theo lời hắn, anh lui khỏi phòng. Khép lại cánh cửa, anh đứng đó bất động một vài giây khi trong đầu đang bận nghĩ suy một số việc.

“Gương mặt thất thần như đang cố gắng gượng đó của anh là sao kia chứ Triết Hàn?” Tôn Nghị mơ hồ lẩm bẩm. Nhìn lên cánh cửa trước mặt mình một lần nữa, anh nhanh chóng quay đi tìm gặp Dư quản gia để dò hỏi một số chuyện.

***

“Xong rồi! Xong rồi! Gọi hết tất cả số điện thoại trong cuốn sổ này rồi vẫn chẳng tìm đuoc chút thông tin nào hết…” Giang Triết Mỹ tay đập đập lên bàn, vừa đập cô lại vừa kêu ca với người kế bên.

Tố Dĩ Dĩ chống cằm suy tư, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại lầm bầm: “Tại sao một chút manh mối nhỏ cũng không hề có như vậy chứ?”

“Chị…chị à!” Giang Triết Mỹ lay nhẹ bả vai của Tố Dĩ Dĩ, nhưng dường như cô nàng kia đang tập trung tư tưởng cho một việc gì đó nên chẳng để tâm nghe thấy.

“Dĩ Dĩ!” giọng hét của Giang Triết Mỹ chui tọt vào tai khiến Tố Dĩ Dĩ hơi giật mình. Cô ngây mặt nhìn sang: “Chuyện gì sao?”

“Câu này em hỏi chị mới đúng mà. Nhìn chị xem, như người mất hồn!” Giang Triết Mỹ thoáng lo lắng. Tố Dĩ Dĩ chỉ cười xoà rồi bảo: “Không có gì đâu. Chẳng qua chị cũng đang nghĩ về việc của Trạch Lam thôi! Mà Mỹ Mỹ này…”

Nắm lấy bàn tay của Giang Triết Mỹ, trong đôi mắt to tròn của Tố Dĩ Dĩ hiện hữu một sự cầu khẩn rõ rệt: “Dù gì em cũng là em gái của Tứ thiếu, em tới lui dinh thự cũng sẽ dễ hơn bất kì ai, có đúng không?”

“Chuyện này…cũng không hẳn!” ánh mắt Giang Triết Mỹ trĩu xuống vài phần. Tỏ vẻ ái ngại, cô lại tiếp: “Anh hai của em cho người canh giữ nơi đó rất gắt gao. Việc anh hai em sống cách ly với gia đình đã không còn là chuyện ngày một ngày hai nữa rồi. Em muốn vào bên trong dinh thự…thực sự cũng là một vấn đề.”

Dường như câu nói của Giang Triết Mỹ càng làm cho tâm trạng của Tố Dĩ Dĩ càng trở nên bất ổn và nặng nề. Một lần thở dài trút ra khỏi cửa miệng, Tố Dĩ Dĩ tay nâng tách cà phê nhấp nhẹ một ngụm, im lặng và không nói lời nào.

Giang Triết Mỹ lặng người nhìn cô bạn đồng nghiệp của mình, rồi lại di chuyển ánh mắt đượm chút buồn bã sang phía đường lộ đông đúc bên ngoài cửa kính. Chiếc đồng hồ trên tay đã điểm chín giờ sáng, cái nắng hanh hanh vàng nhạt nhẹ nhàng phủ xuống thành phố hoa lệ một màu đằm thắm.

“Nếu cả mình cũng không giúp được chị ấy, thì liệu trên đời này còn ai có thể đây?” trong đầu Giang Triết Mỹ thoáng vang lên câu nói. Bàn tay vô thức siết lại, cô quay sang nhìn Tố Dĩ Dĩ thật lâu rồi quyết đoán: “Em hứa với chị, em sẽ đến dinh thự để xem xét tình hình của hai chị em Trạch Lam. Em cũng sẽ tìm hiểu lí do vì sao Trạch Lam, chị ấy lại có mối quan hệ với anh hai của em!”

Tố Dĩ Dĩ hai mắt như sắp ướt, nhìn Giang Triết Mỹ, cô chỉ biết gật nhẹ đầu thay một lời biết ơn. Đối với cô, Trạch Lam không chỉ là bạn…mà còn là một tri kỷ.

“Được rồi! Mình đi uống cà phê hơi lâu thì phải, trở về văn phòng thôi.” Tố Dĩ Dĩ đứng dậy, chỉnh trang lại chiếc chân váy ôm bị đùn đẩy, nhăn nhúm. Giang Triết Mỹ lại vô tư, chỉ cười đáp: “Chị lo gì kia chứ! Chẳng phải…cái danh tiểu thư Giang gia của em đã bị lan truyền khắp công ty còn gì! Có em bảo kê cho chị, ngay cả phó tổng cũng không dám nói động đến chị…”

Thấy cô bạn kia đang như đắc ý, Tố Dĩ Dĩ bèn nhướng mắt mà hạ giọng: “Biết rồi! Tam tiểu thư, mình đi được chưa? Tôi còn một xấp giấy tờ và một bản báo cáo còn chưa hoàn thành xong!”

Hai cô gái rời khỏi vị trí vừa ngồi, sải bước tiến về phía cửa chính. Vừa ra khỏi nhà hàng, Tố Dĩ Dĩ là người đi trước còn Giang Triết Mỹ lon ton theo sau. Đột nhiên, Giang Triết Mỹ giật thót cả người khi bất thình lình một bàn tay đưa ra chộp lấy cửa miệng của cô, lại thêm một lực kéo ghì cả người cô nép vào vách tường gần đó.

Nhìn bóng lưng của Tố Dĩ Dĩ xa dần, cô đưa tay muốn níu lấy nhưng đành bất lực.

“Ưm!!” âm thanh đầy hốt hoảng phát ra trong cổ họng, kẻ trước mặt cô là một người đàn ông, dáng người rất cao to, đầu đội nón lưỡi trai màu đen, phần mũi nón đuoc kéo thấp che khuất đi một nửa diện mạo.

“Ưm…hmm!” Giang Triết Mỹ thực sự cả kinh trước sự liều lĩnh của kẻ lạ mặt, khi mà hiện giờ đang là ban ngày, đường xá đông người thế kia mà lại dám ngang nhiên giở trò.

“Suỵtttt!” người đàn ông bí ẩn kia đưa tay lên môi khẽ kêu, đến khi Giang Triết Mỹ vừa muốn vùng vẫy hét lên thì kẻ đó đã lộ mặt. Chiếc nón lưỡi trai được gỡ bỏ, gương mặt nâng cao đối diện. Mái tóc đỏ rượu nổi bần bật dưới cái nắng vàng nhạt nhẽo, vài cơn gió nhẹ đã lần lượt kéo nhau lay động nơi màu tóc lạ lẫm.

Lập tức, Giang Triết Mỹ hai mắt căng đến suýt chút cũng muốn nổ tung. Sau đó lại cảm nhận được khoé mắt mình nóng đến khó chịu, rồi nặng dần. Vài ba giọt lệ ngập ngừng trào ra, cánh môi nhỏ nhắn chỉ biết run rẫy khẽ gọi: “Anh cả!”

Giang Cẩn Quỳ nhếch môi cười rất hàm ý, giọng nói thâm trầm, ấm áp thì thầm: “Mỹ nhỏ đáng yêu! Lâu rồi không gặp!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.