Alpha Hắn Không Vui Vẻ

Chương 4



38.

Hai người vi diệu giằng co một lát, Đàm Dã đi tới chỗ Chương Hạo.

Chương Hạo không hiểu vì sao có chút khẩn trương.

Đàm Dã cách Chương Hạo một nắm tay liền dừng lại, lộ ra một nụ cười cứng ngắc có thể ngay lập tức đi đóng phim Train To Busan, nói: “Tiết tố của cậu thật dễ ngửi, tôi rất thích.”

*Train To Busan: Bộ phim kinh dị về đại dịch zoombie của Hàn Quốc

Chiêu thức nhất theo đuổi tổng tài: Hoa thức thổ lộ —— tôi thích cậu, thích toàn bộ của cậu.

Mà hiệu quả thổ lộ ——

Chương Hạo đen mặt.

39.

Chương Hạo dối trá nói: “Phải không? Tôi cũng cảm thấy tiết tố của anh rất tuyệt, ngọt giống như Omega đấy.”

Ánh mắt Đàm Dã sáng lên.

Nguyên lai anh cũng có thể tiếp cận tiêu chuẩn bạn trai của Chương Hạo sao?

Bộ đội đặc chủng Alpha bị dán tem “Ngọt” tươi cười mềm mại.

Chương Hạo: “?”

40.

Chương Hạo nhìn Đàm Dã ôm lấy Điềm Tâm, hoài nghi nói: “Anh thật sự có thể chăm sóc tốt cho nó sao?”

Đàm Dã: “Trong nhà tôi cũng nuôi chó, chăm sóc nó không thành vấn đề.”

Chương Hạo không dám gật bừa: “Điềm Tâm cùng chó nhà anh có thể giống nhau hả?”

Đàm Dã thành khẩn nói: “Vậy mỗi ngày cậu lại đây kiểm tra một chút, nếu tôi làm không tốt thì cậu đánh tôi là được.”

Chiêu thứ hai theo đuổi tổng tài: Bị đánh không đánh trả, bị mắng không cãi lại —— tôi là người đàn ông tốt sau lưng cậu.

Chương Hạo rất tự tin, nhưng loại tự tin này càng nhiều là trên phương diện tinh thần, cho nên hắn nhìn nhìn cơ thể to lớn của Đàm Dã, lại nhìn nhìn làn da trắng bóc của mình, trầm mặc.

Đàm Dã thấy hắn không nói lời nào, biết hắn không tin mình, trầm tư một lát, cầm bàn tay hắn quăng một cái tát lên mặt mình.

“Bốp!”

Cực kỳ dùng sức.

Chiêu thứ ba theo đuổi tổng tài: Dùng hành động chứng minh tình yêu của bản thân.

Nhưng mà ——

Một dấu vết cũng không lưu lại trên mặt Đàm Dã, lòng bàn tay Chương Hạo lại đỏ lên.

Chương Hạo nghiêm mặt chắp tay sau lưng, run rẩy nắm chặt tay: Cái tên bệnh thần kinh này!

Đàm Dã đăm chiêu: Sắc mặt của cậu ấy thật khó coi, đau lòng?

41.

Không quản nói như thế nào, Chương Hạo mỗi ngày tới thăm Điềm Tâm một chút đã được quyết định vậy đi.

Đàm Dã cao lớn thô kệch, tay chân vụng về, Chương Hạo luôn nhìn không được, nhưng thái độ của Đàm Dã rất tốt mà xin học hỏi. Chương Hạo tuy không thích tên tình địch này, nhưng vài ngày qua, Đàm Dã rất dụng tâm học tập chiếu cố vật nuôi, hắn thỉnh thoảng không nhịn được đen mặt, Đàm Dã cũng chưa bao giờ tức giận. Thái độ của Chương Hạo cũng dần dần mềm mỏng xuống.

Ngày cuối cùng Đào Xuyên đi công tác sắp trở về, Chương Hạo nói: “Ngày mai tôi không lại đây, anh mang Điềm Tâm về nhà đi.”

Đàm Dã: “!”

Chương Hạo hừ một tiếng, thẳng lưng, kiêu căng nói: “Tôi thừa nhận anh xứng đáng để Đào Xuyên thích, tôi nhận thua. Đây là lần thứ nhất tôi chịu thua trong cuộc đời mình. Nếu sau đó anh không đối xử tốt với Đào Xuyên, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

Đàm Dã chần chờ: “Cậu còn thích Đào Xuyên?”

Chương Hạo không trả lời.

Đàm Dã giận tái mặt: “Cậu thích cậu ấy ở điểm nào?” Tôi học được không?

“Nhiều lắm, ôn nhu, thiện lương, xinh đẹp, hào phóng.” Chương Hạo nghĩ nghĩ, “Vậy anh thích cậu ấy ở chỗ nào?”

Đàm Dã: “Tôi? Tôi không thích cậu ấy. Người tôi thích không thích tôi.”

Chương Hạo nén tức giận: “Anh thích người khác? Vậy anh đem Đào Xuyên làm cái gì?”

Đàm Dã: “Tôi cùng Đào Xuyên không quan hệ, chúng tôi là chiến hữu.”

Chương Hạo sửng sốt: “Anh không phải là bộ đội đặc chủng sao?”

Đàm Dã: “Phải.”

Chương Hạo không thể tiếp thụ: “Đào Xuyên cũng là bộ đội đặc chủng?”

Đàm Dã: “Đúng, thành tích của cậu ấy trong bộ đội rất tốt, chỉ kém chút so với tôi.”

Chương Hạo gian nan nói: “Không thể nào, cậu ấy là Omega.”

Đàm Dã lắc đầu, lấy di động cho Chương Hạo xem video Đào Xuyên tay không phá đại bác, nói cho hắn biết: “Có rất nhiều nhiệm vụ đặc thù tất yếu phải do Omega thực hiện, có thể hạ thấp tính cảnh giác của địch, cho nên bộ đội đặc chủng vẫn có vài Omega.”

Chương Hạo hồn vía lên mây mà xem xong video, hình tượng nữ thần trong lòng tan nát.

Đàm Dã bình tĩnh nói: “Kỳ thực Omega không nhất định phải ôn nhu, Alpha cũng không nhất định phải tàn bạo. Nói thí dụ như ——”

Chương Hạo: “Anh?”

Đàm Dã gật đầu.

Chương Hạo: “Anh vòng vo một vòng tròn lớn như vậy, sẽ không phải muốn nói người anh thích là tôi đi?”

Đàm Dã: “Đúng.”

Hô hấp Chương Hạo cứng lại, theo bản năng lui về phía sau, bảo trì cự ly với Đàm Dã.

Đàm Dã: “Tuy rằng da tôi đen, không phù hợp thẩm mỹ của cậu, nhưng tôi có thể đi tắm trắng.”

Trong đầu Chương Hạo hiện ra bộ dạng đi làm đẹp của Đàm Dã, không rét mà run run.

Đàm Dã tiếp tục thổ lộ: “Nếu cậu thích mặt chữ V, tôi cũng có thể đi gọt cằm.”

Chương Hạo: “…”

Đàm Dã: “Về phần chiều cao… Cậu thích thấp, tôi có thể cõng cậu mỗi ngày, sớm muộn cũng sẽ có một ngày thấp đi.”

Chương Hạo: “…”

Đàm Dã: “Cho nên có thể cho tôi một cơ hội không? Tôi thích cậu, không chỉ là muốn đè cậu.”

Chương Hạo: “!”

Anh ta thật sự muốn đè mình!

Chương Hạo hoảng sợ đào tẩu.

42.

Chương Hạo vốn cho rằng Đàm Dã nói muốn đè hắn chỉ là trêu chọc ác ý giữa tình địch với nhau, chưa từng nghĩ tới rằng, người này là thật lòng muốn đè hắn.

Bọn họ đều là Alpha!

Đào Xuyên khuyên Chương Hạo: “Giới tính không là vấn đề, cậu thật sự không có cảm giác sao với anh ấy sao?”

Chương Hạo có điều không thể nhìn thẳng Đào Xuyên: “Mấu chốt là anh ta muốn đè tôi đó!”

Đào Xuyên lý trí phân tích: “Cho nên cậu đối với anh ấy là có cảm giác.”

Chương Hạo kinh sợ: “Như thế nào có khả năng?!”

Đào Xuyên phụ trách truyền lời: “Cậu ấy cũng thích anh.” Đào Xuyên giải thích như vậy cùng Đàm Dã, “Chẳng qua cậu ta hi vọng anh nằm dưới.”

Đàm Dã không cần nghĩ ngợi: “Được.”

Chương Hạo: “…”

43.

Chương Hạo bắt đầu né tránh Đàm Dã, Đàm Dã lại không ngừng xuất hiện để xoát cảm giác tồn tại, người trong công ty đều biết anh.

Có thể Chương Hạo không thích mỗi ngày đều nhận được cơm trưa tình yêu của Alpha.

Vì khiến cho Đàm Dã hết hi vọng, sau vài ngày suy tư, Chương Hạo bắt đầu khẩn cấp đi xem mắt.

Sau ngày thứ nhất đi xem mắt, Đàm Dã không xuất hiện.

Chương Hạo nhẹ nhàng thở ra.

44.

Đàm Dã rốt cuộc không xuất hiện.

45.

Gần đây, mỗi người trong công ty cảm thấy bất an, bởi vì tính tình của Chương tổng trở nên rất tệ, không có việc gì liền gọi người vào văn phòng mắng một trận.

Nhưng mọi người có thể lý giải Chương tổng. Chung quy là do cãi nhau với bạn trai.

Chương tổng mấy ngày nay không gặp bạn trai, không phải cãi nhau là gì.

Mọi người thở dài.

46.

Đào Xuyên hỏi Chương Hạo: “Cậu có phải nhớ Đàm Dã hay không?”

Chương Hạo lạnh lùng nói: “Như thế nào sẽ? Tôi vội đi xem mắt, không rảnh nhớ anh ta.”

Đào Xuyên thở dài: “Ừm, vậy tôi đây không nói cho cậu biết anh ấy bị thương.”

Chương Hạo: “!”

Đào Xuyên: “Tuy là chỉ gãy một cánh tay, nhưng dù sao vẫn còn sống.”

Chương Hạo: “……”

Đào Xuyên: “Cậu muốn biết anh ấy đang nằm tại bệnh viện nào sao?”

Chương Hạo biết không thể nói muốn, nhưng hắn… Quả thực muốn.

Sắc mặt Chương Hạo bị nghẹn đến mức vô cùng kỳ quái.

Đào Xuyên: “Ai, xem ra cậu thực sự không thích anh ấy, vậy cậu khẳng định sẽ không đến bệnh viện xx thăm anh ấy đâu.”

Chương Hạo vui vẻ trong lòng, Đào Xuyên tự nói ra tên bệnh viện nha!

Chương Hạo lạnh lùng nói: “Dĩ nhiên.”

47.

Chương Hạo về nhà nấu canh xương, sau đó mang theo canh, đeo khẩu trang, lén lút đi đến bệnh viện xx.

Hắn dùng tiền mua chuộc y tá tiểu thư ở quầy phục vụ, tìm đến phòng bệnh của Đàm Dã.

Chương Hạo cảnh giác nhìn chung quanh, không có ai. Lại nhìn vào trong phòng bệnh, Đàm Dã đã ngủ.

Chương Hạo vào cửa, lặng lẽ đặt canh ở bên cạnh, mắt nhìn Đàm Dã, ngẩn ngơ.

Đàm Dã bị thương nghiêm trọng hơn nhiều so với lời kể của Đào Xuyên.

Nửa người anh đều bị bọc kín, rất giống cái xác ướp rồi.

Trong lòng Chương Hạo cảm thấy trống rỗng, chờ hắn lấy lại tinh thần, hắn đã không tự chủ được vươn tay, xoa khuôn mặt của Đàm Dã.

Chương Hạo cả kinh, vội vàng thu tay, lại bị một bàn tay băng vải nắm lấy.

Đàm Dã không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào.

Chương Hạo thấy may mắn là mình đeo khẩu trang, đè nặng cổ họng nói: “Tôi được Đào Xuyên mời đến làm hộ sĩ, mua đồ ăn bên ngoài cho anh rồi, anh nhanh ăn đi.”

Đàm Dã liếc mắt nhìn canh bên cạnh giường, buông tay ra nói: “Vậy, cậu nói với Chương Hạo giúp tôi một tiếng, tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ, vốn muốn gọt cằm, kết quả chỉnh hỏng rồi, có thể bị hủy dung.”

Tâm Chương Hạo co thắt lại, cứng rắn nói: “Tôi không quen biết Chương Hạo!”

Đàm Dã: “À.”

Đàm Dã: “Cũng tốt, cứ như vậy biến mất trong cuộc sống của cậu ấy là được rồi.”

Chương Hạo sững sờ: “Anh không đi tìm cậu ấy?”

Đàm Dã: “Vốn không phù hợp thẩm mỹ của cậu ấy, bây giờ còn bị hủy dung… Nghe nói cậu ấy đi xem mắt, hi vọng cậu ấy có thể tìm được người mình thích.”

Chương Hạo: “Anh nói như vậy, cậu ta sẽ không biết.”

Đàm Dã: “Hết cách rồi, thích cậu ấy đến mức muốn chết, lúc xảy ra chuyện, nghĩ đến cậu ấy mới cố sống trở về, hiện tại chỉ muốn tìm người nghe tôi nói thôi.”

Chương Hạo trầm mặc.

Đàm Dã thâm tình nhìn Chương Hạo.

Chương Hạo nghi ngờ: “Kỳ thực anh đã sớm biết tôi là ai?”

Đàm Dã: “Em là ai chính em quyết định. Em là hộ sĩ thì anh coi em là hộ sĩ, quyền chủ động vĩnh viễn ở trên tay em.”

Chương Hạo không nói thành lời.

Hắn chạy trối chết trong ánh nhìn chăm chú của Đàm Dã.

48.

Chương Hạo càng nghĩ, chuyện này chỉ có thể thương lượng cùng Đồng Tiểu Đồng.

Hắn nói như vầy: “Có một người bạn kia hỏi tôi chuyện này, có một Alpha thích cậu ta, cậu ta không biết phải làm sao đây.”

Chương Hạo sợ nói với Đào Xuyên, Đào Xuyên sẽ phát hiện ra hắn chính là “người bạn kia”.

Đồng Tiểu Đồng giả vờ không biết “người bạn kia” là ai, lý trí phân tích: “Kỳ thật không biết phải làm sao đây nghĩa là bạn anh đã thích phải Alpha kia rồi.”

Chương Hạo hoài nghi hỏi: “Phải không? Nhưng người bạn kia của tôi cũng là Alpha.”

Đồng Tiểu Đồng: “Trước mặt chân ái, giới tính không là vấn đề.”

Chương Hạo: “Cậu ta thích vẫn là Omega.”

Đồng Tiểu Đồng nghĩ nghĩ: “Bạn anh từng thích Omega nào sao?”

Chương Hạo: “Có, cậu ta thích từ lâu rồi.”

Đồng Tiểu Đồng: “Vì cái gì anh ta không tỏ tình với Omega đó?”

Chương Hạo: “Không có cơ hội.”

Đồng Tiểu Đồng: “Vậy Alpha kia cũng quá kinh rồi. Anh xem chồng tôi…”

Chương Hạo ngăn cậu lại, mẹ nó lại muốn tú ân ái, rốt cuộc ai mới là nhân vật chính vậy.

Chương Hạo: “Không thể nói như thế, bạn tôi chỉ là tương đối cẩn thận với ổn trọng.”

Đồng Tiểu Đồng: “Vậy thì tại sao bây giờ anh ta lại không vững vàng thế?”

Chương Hạo vắt óc: “Alpha theo đuổi cậu ta quá chặt, cậu ta cũng không có cách nào.”

Đồng Tiểu Đồng: “Cho nên anh ta chẳng những không phản cảm, mà còn rối rắm đến mức tối ngủ không yên?”

Chương Hạo: “Không có ngủ không yên!”

Đồng Tiểu Đồng: “Vậy quầng mắt thâm của anh là như thế nào?”

Chương Hạo: “…”

Chương Hạo: “Tôi nói đây là chuyện của bạn tôi!”

Đồng Tiểu Đồng: “Ờ ờ, chúng ta tiếp tục nói chuyện bạn của anh.”

Chương Hạo vững vàng: “Bạn tôi gần đây hơi bị mất ngủ, buổi tối gọi điện cho tôi, làm tôi cũng ngủ không ngon theo.”

Đồng Tiểu Đồng bừng tỉnh đại ngộ: “Trách không được mắt anh có quầng thâm.”

Chương Hạo gật đầu, nghĩ rằng cuối cùng cũng vòng trở về mà không bị phát hiện.

Đồng Tiểu Đồng chân thành đề nghị: “Kỳ thật muốn biết bạn anh có thích Alpha kia không rất đơn giản.”

Chương Hạo dựng lỗ tai lên: “Làm như thế nào?”

Đồng Tiểu Đồng: “Bạn anh ngủ với Alpha kia đi, ngủ rồi cảm thụ một chút, nếu không thích, khẳng định là sẽ không ngủ được.”

Chương Hạo: “…”

Chương Hạo: “Ngủ này là trạng thái hay động tác?”

Đồng Tiểu Đồng ý vị thâm trường nói: “Anh cảm thấy thế nào?”

49.

Chương Hạo nghe nói Đàm Dã đã xuất viện, lặng lẽ liếc mắt nhìn, Đàm Dã còn bó bột treo cánh tay.

Rất tốt.

Chương Hạo cảm thấy đây là cơ hội tốt để nghiệm chứng xem coi mình có thích Đàm Dã hay không, bởi vì nếu đổi thành thời điểm Đàm Dã hoàn hảo, không bị thương, hắn có khả năng sẽ từ công thành thụ.

Chương Hạo gọi điện hẹn Đàm Dã gặp mặt ở khách sạn.

Lý do là muốn tìm vệ sĩ, muốn anh đề cử ứng cử viên.

50.

Đồng Tiểu Đồng: Cái cớ này nghe ngu ghê.

51.

Đàm Dã đổi quần lót tam giác khêu gợi đi hẹn hò.

52.

Chương Hạo bắt đầu tiến hành kế hoạch, thế nhưng không tìm được cửa mà vào*.

*不得其门而: không tìm được cách thích hợp để thực hiện kế hoạch.

53.

Nửa giờ sau, Đàm Dã từ giả vờ mê man tỉnh lại. Anh đã kiên trì thật lâu, nín nửa giờ đã rất lợi hại rồi.

Chương Hạo cởi hết đồ của hai người, nhìn thấy anh mở to mắt, sợ đến mức cứng ngắc: “Anh làm sao tỉnh sớm thế?”

Đàm Dã: “Em bỏ thuốc quá nhẹ rồi.”

Tay chân Chương Hạo bò ra ngoài, Đàm Dã giữ chặt lấy hắn: “Em giống như không rành đi, để anh dạy em.”

Da đầu Chương Hạo run lên: “Nhưng tôi chỉ ở trên.”

Đàm Dã sảng khoái nói: “Không thành vấn đề.”

Chương Hạo: “Thật sự?”

Đàm Dã: “Ừ, thử xem?”

Chương Hạo: “Vậy thì thử xem.”

Mười phút sau

Chương Hạo: “Tôi không thử!”

Đàm Dã: “Không thích ở trên?” Nói xong đổi tư thế.

54.

Một đêm, trong phòng nhiều thêm bảy cái áo mưa đã dùng qua, Chương Hạo nằm bẹp trên giường ngủ say.

Đàm Dã thích đến không buông tay mà vuốt ve lưng hắn, ôn nhu cười cười.

Chương Hạo khóc thút thít trong mộng: “Tui biết anh chỉ muốn đè tui mà thôi.”

Thanh âm rất đáng thương, một chút cũng không tổng tài.

Đàm Dã hôn nhẹ lưng của hắn: “Anh muốn đè em cả một đời.”

Chương Hạo run run.

Đàm Dã ôm hắn thật chặt vào trong lòng.

Quả nhiên, ngủ xong liền xác định, hắn thật sự rất thích anh.

55.

Đồng Tiểu Đồng hỏi Chương Hạo: “Thế nào? Anh xác định sao?

Chương Hạo nổi giận: “Tôi cũng không phải là người ngủ kia, làm sao tôi biết được?”

Đồng Tiểu Đồng kéo dài âm thanh: “À  ——”

Chương Hạo bận rộn bổ sung: “Ý của tôi là bạn tôi mới là cái người ngủ kia, chứ không phải nói tôi là người bị ngủ.”

Đồng Tiểu Đồng  gật đầu như gà mổ thóc.

Chương Hạo: “…” Thật khó chịu.

56.

Chương Hạo và hai vợ chồng Đồng Tiểu Đồng Địch Quần cùng nhau chờ người.

Một lát sau Đào Xuyên đến đây, lại một lát sau nữa Đàm Dã cũng đến đây.

Mọi người cùng nhau nâng ly.

“Chúc mừng Đàm Dã xuất viện, dô!”

Không chút nào chần chờ, Chương Hạo uống thật nhiều.

57.

Sau khi cùng mọi người chào tạm biệt, Đàm Dã cõng Chương Hạo về nhà. Chương Hạo say đến mức bất tỉnh nhân sự, trong miệng gọi đi gọi lại tên của Đàm Dã.

Đàm Dã trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.

Rượu vào nói lời thật lòng, chính là như vậy.

Chương Hạo say khướt nói: “Khà khà, lần này em muốn ép lùn anh… Em về sau không cần mang độn giày cũng có thể cao hơn anh, ngược lại để anh mang độn giày.”

Nguyên lai Chương tổng lén lút mang độn giày nha.

Đàm Dã: “Ừm.”

Chương Hạo: “Là chính anh muốn ở bên em đó, hối hận hở?”

Đàm Dã: “Không.”

Chương Hạo căn bản không nghe thấy tiếng anh trả lời, chỉ lo lầm bầm lầu bầu: “Nếu anh hối hận, em sẽ, sẽ…”

Đàm Dã: “Em sẽ như thế nào?”

Chương Hạo: “Em sẽ nói cho toàn thế giới biết anh thích em đến mức muốn chết ha ha ha.”

Đàm Dã sửng sốt, dừng chân, quay đầu nhìn xem Chương Hạo trên lưng anh.

Chương Hạo đắc ý: “Sợ rồi sao?”

Đàm Dã nói: “Ừ.”

Chương Hạo hôn hôn anh: “Ngoan, nghe lời em sẽ hông nói ra.”

Đàm Dã thấp giọng nói: “Vậy em thích anh sao?”

Chương Hạo cảnh giác hỏi: “Anh là ai? Người tui thích gọi là Đàm Dã, ảnh là Alpha, là bộ đội đặc chủng đó.”

Đàm Dã cơ hồ khống chế không được, muốn kéo hắn vào trong lòng hôn, bình tĩnh một hồi, mới miễn cưỡng nói: “Anh chính là Đàm Dã.”

Chương Hạo cười: “Em đây thích anh.”

Đàm Dã thả hắn xuống, cởi áo khoác, thật cẩn thận bọc hắn lại, ôm hắn vào trong lòng, giống như ôm toàn bộ thế giới.

Chương Hạo mờ mịt ngẩng đầu lên, Đàm Dã hôn hôn hắn, nói: “Chúng ta về nhà.”

Chương Hạo ngoan ngoãn gật đầu.

58.

Chương Hạo mở mắt ra.

Từng chuyện sau khi say rượu cư nhiên không quên!

Này không khoa học!

Hai mắt Chương Hạo đờ đẫn, nghe được tiếng bước chân, lập tức nằm xuống giả vờ đang ngủ.

Đàm Dã khom lưng hôn hắn một cái, thổ lộ hằng ngày: “Hạo Hạo, anh thích em.”

Chương Hạo biến thành phấn hồng tổng tài.

Đàm Dã khẽ cười.

Chương Hạo giả vờ mới tỉnh, mở to mắt, ngáp một cái, lạnh lùng nói: “Hôm qua cám ơn anh, phí tá túc muốn bao nhiêu?”

Đàm Dã: “Không cần, em đã trả tiền rồi.”

Chương Hạo sửng sốt: “Lúc nào?”

Đàm Dã: “Đêm qua, em nói em đem tâm của em giao cho anh.”

Chương Hạo phẫn nộ nói: “Không có! Tôi chỉ nói thích anh mà thôi.”

Đàm Dã nhíu lông mày.

Chương Hạo: “…”

59.

Đàm Dã cố gắng ngao cháo bưng đến, muốn đút Chương Hạo ăn.

Chương Hạo nhìn thoáng qua, ghét bỏ quay đầu.

Đàm Dã: “Nếu không đặt đồ ăn ngoài cho em?”

Chương Hạo hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Nhà bếp ở đâu?”

Đàm Dã dẫn hắn đến nhà bếp.

Chương Hạo thay tạp dề, rửa tay làm canh thang, Đàm Dã tựa vào cạnh cửa nhìn hắn nấu cơm.

Chương Hạo từ phấn hồng tổng tài biến thành đỏ bừng tổng tài.

60.

Đàm Dã lại thổ lộ hằng ngày một lần nữa: “Bà xã, em làm đồ ăn ăn thật ngon, anh thật yêu em.”

Chương Hạo lạnh lùng nói: “Ăn anh ấy.”

Chương Hạo phát hiện trọng điểm của bản thân không đúng là chuyện của vài giây sau.

“Anh gọi ai là bà xã?!”

Đàm Dã: “Bà xã, anh phải đi làm nhiệm vụ, em hôn anh một cái rồi anh lại đi.”

Trọng điểm của Chương Hạo quả nhiên bị lệch: “Lại có nhiệm vụ?”

Đàm Dã gật đầu: “Ừm, có khả năng sẽ bị thương.”

Chương Hạo sửng sốt.

Đàm Dã đứng lên thu dọn bát đũa. Chương Hạo do dự thật lâu, đi đến bên người anh, hôn nhẹ lên mặt anh, hung dữ nói: “Không cho phép bị thương.”

Đàm Dã hôn hắn: “Bà xã, anh yêu em.”

Chương Hạo không nói chuyện.

Hắn chỉ lặng lẽ hôn lại anh mà thôi.

Hết.

Editor lảm nhảm: Hết rồi hết rồi ^ o ^ /

Truyện về Đồng Tiểu Đồng ngốc nghếch và Địch Quần bá đạo xin mời các bạn tìm đọc  nha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.