Ái Thiếp Của Bối Lặc

Chương 10



“Linh Linh! Linh Linh! Con mau tỉnh lại đi!”

Tựa như nước xoáy cơn sóng triều dâng lên cuốn cô đi, cô chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, không biết mình đang ở phương nào. Cô cố hết sức men theo giọng nói hỗn loạn mà đi, cuối cùng đi tới nơi có ánh sáng, thấy rõ người trước mắt. . . . . .

“Nó tỉnh rồi! Mau đi kêu thầy thuốc!”

Cô mở mắt, nhìn thấy đều là mấy khuôn mặt quen thuộc đang vây ở trước giường nhìn cô chằm chằm.”Cha. . . . . . Mẹ?” Cô khẽ gọi.

“Linh Linh! Cuối cùng con đã trở về! Cám ơn trời đất!” Mẹ ôm ba, vui vẻ nói. “Nó mất tích hơn một tháng ở Nhật Bản, thật may là được vài học sinh đi bộ đường xa leo núi phát hiện ở trong rừng cây núi sâu, nếu không chúng ta còn không tìm nó về được!”

Y Linh đầu có mơ hồ dần dần rõ ràng. “Con đã trở về? Sao con lại ở đây?” Cô nhìn bốn phía, mới phát hiện nơi này là bệnh viện, mà ba mẹ cũng mặc quần áo bảo vệ, giống như thành viên hàng không vũ trụ vậy!

Ông trời, cô trở về từ Thanh triều?

Y cha ân cần hỏi: “Linh Linh, mấy ngày nay cuối cùng là con đi nơi nào? Sao con lại bị nhiễm bệnh đậu mùa?”

“Bệnh đậu mùa?” Cô nhớ tới, là vì cô sợ lây bệnh cho người của Đông vương phủ và Duy Kinh sắp trở về, mới rời khỏi Vương Phủ, tính tự sanh tự diệt! Nhưng rõ ràng cô từ vách núi nhảy xuống, sao lại trở về hiện đại?

“Y tiểu thư, cô tỉnh rồi? Có khỏe không?” Bác sĩ đi tới kiểm tra tình hình của cô. “Cô biết mình bị bệnh đậu mùa không? Điều này khiến cho chúng tôi rất bất ngờ, bởi vì bây giờ nhiều người đã có kháng thể bệnh đậu mùa, cho nên hơn hai mươi năm trước tổ chức thế giới đã tuyên bố bệnh đậu mùa được trừ tận gốc, sao cô lại bị nhiễm? Chẳng lẽ là đụng phải vũ khí sinh học sao?” Ông ta nói giỡn.

“Tôi. . . . . . Có phải sắp chết hay không?” Cô chán nản hỏi.

“Không có chuyện này, chúng tôi chẩn bệnh cho cô xong, cô đã sắp khỏi, bệnh sởi trên người cũng kết vảy rồi, mấy ngày sau sẽ tróc ra, khi đó cô có thể xuất viện về nhà rồi!”

Cô ngây người! Trở về hiện đại, kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến khiến cho này bệnh nan y của cổ đại, liền đơn giản như vậy mà khỏi hẳn! Nhưng cô lại vĩnh viễn không thể nói tạm biệt với người yêu nhất!

“Em. . . . . . em không muốn trở về. . . . . . Duy Kinh!” Nước mắt nàng tràn đầy hốc mắt.”Duy Kinh, em không có chết!”

“Linh Linh!” Nhận được tin cô tỉnh Nguyên Trừng Nhan vọt vào bên trong phòng, thấy cô đang khóc, liền lo lắng hỏi: “Em không thoải mái sao? Chuyện gì xảy ra?”

“Chị Trừng Nhan! Em không muốn trở về Đài Loan, em không muốn! Em muốn trở về, em muốn trở về bên cạnh Duy Kinh!” Cô không thể ngăn ý niệm trong lòng muốn trở về bên cạnh hắn! Cô không muốn rời khỏi hắn! Cô thương hắn, hắn là sinh mạng của nàng, cô không muốn không gặp được hắn nữa!

“Linh Linh bình tĩnh một chút! Từ từ nói với chị Trừng Nhan!” Nguyên Trừng Nhan dùng ánh mắt ý bảo cha mẹ Y đang hốt hoảng rời đi trước, tiếp theo nói nhỏ: “Bây giờ chỉ còn lại chị, nói cho chị biết, mấy ngày này đến tột cùng em đã xảy ra chuyện gì? Duy Kinh là ai?”

Y Linh vừa khóc vừa mang chuyệ cô xuyên thời không đến Thanh triều, cùng tiến trình gặp Duy Kinh rồi yêu nhau, toàn bộ nói cho Nguyên Trừng Nhan biết.

Nguyên Trừng Nhan nghe xong cũng sợ hết hồn, cảm thấy rất khó tin, nhưng mà cô tin tưởng đây đều là sự thật! Mà trái tim của Y Linh, đã rơi xuống trên người con trai ở Thanh triều rất xưa, cũng không thu lại được nữa!

“Linh Linh, em đã trưởng thành, cũng cảm nhận được trước kia chị đã nói qua với em『 khi một cô gái yêu say đắm một người đàn ông, thì vĩnh viễn cũng không quên được hắn 』? Chị biết em thật sự rất yêu hắn, đáng tiếc. . . . . . Các em là người của hai thế giới khác nhau.”

“Em biết! Nhưng mà em thật sự muốn trở về. . . . . .” Cô chôn ở trong đầu gối lên tiếng khóc. “Duy Kinh. . . . . . Em muốn trở về. . . . . .”

Nguyên Trừng Nhan vỗ nhẹ lưng của cô. Ông trời ơi, tại sao ngài muốn dùng loại phương thức này để cho bọn họ gặp nhau rồi lại tách ra chứ?

Linh nhi. . . . . .

Phảng phất đến từ vực sâu xa xôi, một tiếng thở dài thật thấp nghe như lướt qua bên tai người. Giọnh này. . . . . . Là Duy Kinh!

Y Linh từ trong mộng giật mình tỉnh lại, thở hổn hển mà hít sâu.

Bệnh đậu mùa của cô đã hết sau khi trở lại hơn một tuần lễ, nhưng vì muốn cô được ổn định và quan sát xem bệnh tình có chuyển biến hay không, cô vẫn bị cha mẹ và Viện Phương an bài ở lại bệnh viện một tháng.

Một tháng nay, gần như mỗi đêm cô đều nghe hắn kêu gọi cô, cô thấy bộ dáng hắn nổi giận nóng nảy, ăn ngủ không yên; thì ra không chỉ cô nhớ hắn, hắn cũng đang nhớ cô, chờ cô trở về!

Linh nhi. . . . . .nếu nàng không trở về, ta không biết mình sẽ biến thành bộ dáng gì. . . . . .

Nghe câu này giống như lới nói tố cáo ở bên tai cô, nước mắt Y Linh rơi như mưa, đột nhiên giống như phát điên , nhổ hết cái ống trên tay, vội vã thay quần áo, vọt ra khỏi cửa lớn bệnh viện.

Cô từ trung tâm thành phố phồn hoa ở Tokyo, đi thẳng đến khu dân cư yên tĩnh, mức yên tĩnh kia gần như giống ban đêm ở cổ đại. Cô biết mình rất ngốc, biết rõ cho dù chạy đến cũng không thể trở về bên cạnh Duy Kinh, nhưng nàng cũng không nhịn được đau lòng!

“Duy Kinh. . . . . . Ta cũng vậy rất nhớ chàng. . . . . . Ô. . . . . .” Nàng giống như đứa trẻ lạc đường, quỳ trên mặt đất che mặt mà khóc, rất lâu không thể ngừng.

“Linh Linh!” Nhận được thông báo của bệnh viện không thấy cô cha mẹ và Nguyên Trừng Nhan, lập tức ra ngoài tìm cô, cuối cùng phát hiện cô ở chỗ này, lập tức chạy lên.

“Ba mẹ, con muốn trở về, con muốn trở về bên cạnh Duy Kinh!” Y Linh vùi vào trong ngực cha mẹ, bi thương kêu.

Đã từ trong miệng Nguyên Trừng Nhan biết được con gái trải qua lúc mất tích, mặc dù không tin, nhưng vẫn tin tưởng toàn bộ lời của con gái, vì vậy bọn họ đều biết, Duy Kinh – là người đàn ông mà Linh Linh yêu.

Nó đã trở về bên cạnh bọn họ, nó cũng không vui vẻ. Cả ngày nó lấy nước mắt rửa mặt, cơm nước, khí sắc càng ngày càng kém hơn; cho dù rất vất vả mới có một ngày tâm tình tương đối khá, nó vẫn đối với chuyện bên ngoài không có chút phản ứng,

Cả ngày lẫn đêm chỉ nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, trong miệng lẩm bẩm tên người đàn ông kia.

Nhìn thấy con gái như vậy, lòng của bọn họ so với lúc nó không có ở bên cạnh bọn họ thì còn đau hơn. Con gái đã trưởng thành, bọn họ làm cha mẹ, vẫn là đánh không lại người đàn ông đã cướp đi trái tim của Linh Linh?

Y cha nghiêm túc nói: “Nơi đó là Thanh triều, một nơi so với chúng ta ở lạc hậu rất nhiều, một khi con trở về, có thể vĩnh viễn sẽ không thể trở về. Như vậy con cũng không hối hận sao?”

“Không hối hận! Bởi vì nơi đó có một người đàn ông yêu con, hơn nữa con cũng yêu hắn!” Nếu như không có hắn, cô sẽ không lựa chọn ở lại thời đại kia!

“Vì hắn ta, ngay cả ba mẹ con cũng có thể không cần sao?” Y mẹ hỏi, nhưng trong mắt không có ý trách cứ.

Nước mắt của Y Linh càng thêm mãnh liệt. Cô làm sao chịu rời khỏi cha mẹ? Nhưng mà cô cũng không thể không có Duy Kinh, hơn nữa hắn cũng đang đợi cô trở về! Nếu không phải là chọn không được, cô sẽ chọn Duy Kinh!

“Mẹ hỏi như vậy cũng không phải là gây khó khăn cho con, mà là muốn biết con có thật sự thương hắn hay không. Nếu con đã vậy, vậy thì trở về đi!” Y mẹ cười rơi nước mắt, bây giờ thật sự luyến tiếc con gái.

“Nếu đã quyết định, vậy thì mau bắt đầu đi!” Giọng nam trầm thấp ở sau lưng Y Linh vang lên, cô quay đầu nhìn lại, phát hiện nói chuyện chính là một người mặc ki-mô-nô, hòa thượng cao lớn vẻ mặt thản nhiên, mà người con trai đứng sau lưng, xem ra là một tiểu hòa thượng hơi trẻ tuổi.

“Sư phụ, cô ấy chính là cô gái hai tháng trước bị nổ mà xuyên qua thời không?” Tiểu hòa thượng tò mò quan sát Y Linh, nhìn cô ấy không phải là có bản lãnh lớn gì.” Ở trong đường hầm thời gian qua lại hai lần lại đầy đủ không sứt mẻ, thật là quá thần kỳ!”

“Cô ấy có 『 khí 』 hộ thân, không có gì đáng ngại.” Người đàn ông mỉm cười đi về phía Y Linh. “Là cha mẹ cô mời tôi tới giúp cô trở về Thanh triều.”

“Ba mẹ!” Y Linh kinh ngạc nhìn cha mẹ. Cô biết, ba mẹ tha thứ cho cô!

“Chúng ta biết tâm ý của con từ lâu, cho nên mời pháp sư tới nơi này, chỉ là đứa nhỏ này, lại không thể chờ đợi liền trộm trốn đi!” Y cha cười nói.

Pháp sư mở miệng: “Xem ra cô lại không tự chủ được mà đi vào trận pháp lời chú chữ số 9, đây là thiên ý rồi! Nhưng mà lần này trở về, không thể trở về nữa. Thật sự quyết định rồi chứ?”

“Tôi không sợ, tôi muốn vĩnh viễn ở lại nơi đó cùng với hắn!” Nửa tháng nay cô đã cùng người nhà gặp nhau, đã giải quyết xong tâm nguyện của cô! Cô đã không còn tiếc nuối, thật sự có thể vứt bỏ hết thảy, an tâm ở thời đại đó!

“Lời chú chữ số 9 là câu thần chú dùng để mở cửa đi thông thời không, thích hợp cho người từ nơi xa xôi chọn ở chỗ này kêu gọi, mà thiên thời địa lợi lại phối hợp, người nọ sẽ xuyên qua thời không các địa tầng đứt gãy, được đưa đến một chỗ khác. Tin tưởng tôi, từ xa xôi kêu gọi sẽ hướng dẫn đường cho cô, nên đi sẽ đi.”

“Nhưng ta nên làm như thế nào?” Cô cũng không thể chờ ở đây?

“Chắp tay trước ngực, sau đó hãy nói lời từ biệt với người nhà đi!” Trong miệng pháp sư bắt đầu nói thì thào.

“Cám ơn công ơn nuôi dưỡng của cha, mẹ,! Cả đời con cũng sẽ không quên, hơn nữa con sẽ thường xuyên cầu nguyện cho hai người! Chị Trừng Nhan, hãy bảo trọng!” Trong nước mắt của cô có nụ cười, phất tay từ biệt với người nhà.

“Linh Linh, nhất định con phải hạnh phúc nha!” Cha mẹ khóc chúc phúc cho cô, giống như nhìn cô xuất giá vậy.

“Đã đến giờ rồi, tiểu thư xin bảo trọng.” Người đàn ông và tiểu hòa thượng chạy đi xa.

Một trận lửa đột nhiên bốc lên vây cô, Y Linh vừa lui về phía sau, ngã xuống đất thoáng chốc rơi vào trong bóng tối. . . . . .

Đêm dần khuya, ở trong Ánh Nhật các, nam tử tiều tụy nhìn Y Linh trong bức hoạ tự tay mình vẽ, một mình đối ẩm không nói.

Tất cả nô bộc cũng không dám quấy rầy giờ phút này của chủ tử, bởi vì đó là thời gian quan trọng “Chữa thương” của hắn mỗi ngày, chỉ có lúc này, hắn vốn là nghiêm khắc lạnh lùng sẽ lấy mặt nạ xuống, ở trong phòng hoài niệm cô nương kia.

Nàng mất tích nửa năm rồi! Nếu nàng không có rời đi, bọn họ đã sớm thành hôn, thậm chí đã có tiểu oa nhi rồi! Nhưng mà, nàng đã không còn ở bên cạnh hắn. . . . . .

Hắn mới vừa hồi kinh, trận kia thật sự sắp điên rồi! Hắn không tin nàng cứ như vậy biến mất vô ảnh vô tung, hắn lật khắp thành Bắc Kinh, thậm chí là huyện phủ gần bên, đáng tiếc là không thu hoạch được gì.

Vì dời đi sự chú ý của hắn, hoàng thượng lại phái hắn đi bình loạn, hắn cũng vùi mình ở bên trong công vụ, dùng phương thức liều mạng nhanh chóng thu thập loạn đảng, nhận được sự tán tụng của vua và dân; Hoàng ama cũng chính thức truyền tước vị cho hắn, hắn thành Đông vương gia đương nhiệm.

Những thứ này đều là thưở trước hắn cực lực tranh thủ, bât giờ cũng đạt thành rồi, nhưng mà hắn một chút cũng không vui, ngay cả cười hắn cũng cười không nổi, bởi vì nữ nhân mà hắn yêu, bởi vì yêu hắn, bảo vệ hắn mà ra đi, rời khỏi hắn thật là xa, hắn tìm cũng không tìm được!

Cho đến đối với Tế Thuận có nghiên cứu kỳ môn độn giáp, thuật âm dương nói cho hắn biết, Linh nhi cũng chưa chết, chỉ là trở về nhà xa xôi thôi, hơn nữa có thể sẽ trở về, hắn mới hơi an tâm. Nhưng mà nửa năm rồi, hắn càng chờ càng nản chí, nhớ nàng đến nỗi muốn nổi điên, nàng vẫn không có xuất hiện. Hắn hoài nghi nàng sẽ không trở về nữa rồi?

Duy Kinh mặc cho bi thương ăn mòn, đau đớn kia chưa bao giờ yếu đi, ngược lại càng ngày càng đau hơn!

Nguyệt yểm tiêu cung thán biệt li, Thương hoài thủy giác dạ trùng bi. Lệ thiêm vũ điểm thiên hành hạ, Tình cát thu quang bách lự tùy. Nhạn đoạn hành dương thanh dĩ tuyệt, Ngư trầm thương hải tín nan kì. Phồn ưu mạc giải trung tràng mộng, 

Trù trướng tiêu hồn ức tích thì.

(Trăng rọi Tiêu cung, sầu li biệt; buồn thương thức giấc biết đêm dài; mưa lệ lòng đau quặn tâm trí; chiều thu dứt bóng, người bước đi; chim thôi hót, cá biển thôi bơi; thương nhớ ôm mộng nằm chiêm bao; đêm dài man mác, nhớ người xưa) 

Hắn bi thương ngâm bài thơ mà năm đó Khang Hi gia thương tiếc Hiếu Ý hoàng hậu, cho tới bây giờ mới lĩnh hội thâm sâu cái đoạn hồi ức đó bất đắc dĩ yêu và đau đớn.

Chẳng lẽ bọn họ đời đời kiếp kiếp không được gặp nhau sao?

“Gia! Gia! Vui mừng rồi!” A Thái Qua chạy như điên tới, vui mừng kêu to.

“Chuyện gì?” Hắn không ngẩng đầu, chỉ là vuốt ngọc bội phỉ thúy gần như nóng lên ở trên tay.

“Tìm được Y cô nương rồi! Là thị vệ ở cổng Đông Trực phát hiện! Bây giờ đã đưa về Vương Phủ, an bài trong Tây Sương Noãn các!”

Duy Kinh đầu tiên là khiếp sợ, ngay sau đó cặp mắt mở lớn, tiếp theo chính là khó tin mà từ trên ghế nhảy dựng lên, chạy thẳng tới Tây sương noãn các!

Là thật sao? Nàng đã trở lại? Chờ đợi đã mấy ngày đêm rồi, cuối cùng trời cao đã trả nàng lại cho hắn sao?

“Vương gia!” Châu nhi canh giữ ở cửa phòng bị nam nhân cao lớn như gió lốc tới làm giật mình!

“Đi ra ngoài!”

Duy Kinh mặt không có chút máu chạy vội tới bên giường, nhìn thấy thật sự là Y Linh, run rẩy nói không nên lời!

Hắn nhảy tới trước một bước, đưa tay đang run ra, cẩn thận xoa nhẹ lên khuôn mặt của nàng, cảm xúc kia là chân thật, thế nhưng khiến cho hốc mắt của hắn đỏ lên không thể kềm chế!

Hắn nâng tay của nàng lên, chăm chú nhìn nàng, giọng khàn khàn kêu: “Linh nhi! Linh nhi của ta, thật sự là nàng! Mau tỉnh lại đi. . . . . .”

Y Linh nằm ở trên giường lớn mềm mại, tựa như mơ tựa như tỉnh thì cảm giác tay mình bị nắm đau nhói, muốn mở mí mắt nặng trĩu ra, ánh mắt nhấp nháy mấy lần, mới nhìn rõ trước mắt là khuôn mặt nam tử mà nàng ngày nhớ đêm mong!

“Duy Kinh?” Cuối cùng nàng đã trở lại?

“Linh nhi!” Hắn kích động kêu, ngay sau đó ôm nàng vào trong ngực thật chặc.”Nàng đã trở lại! Ta vẫn chờ nàng, nửa năm rồi! Tại sao lâu như vậy nàng mới bằng lòng trở lại?”

Y Linh ngẩng đầu tựa vào trước ngực hắn, nơi cổ họng nghẹn ngào khiến cho nàng không thể mở miệng. Chính là vì cái ôm trong ngực, khiến cho nàng cam nguyện bỏ qua người nhà và bạn bè, quyết tâm vĩnh viễn ở lại chỗ này!

“Đừng rời khỏi ta, vĩnh viễn cũng đừng đi!” Hắn khàn khàn mà kêu. “Ta không thể trải qua loại chờ đợi giết chết trái tim này nữa . . . . . .”

Giọng ở cần cổ kia khẽ thút thít, khiến cho nàng hiểu đại nam nhân đỉnh thiên lập địa này đang khóc!

“Yên tâm, ta muốn trở về cũng không được!” Nàng nhớ pháp sư từng nói qua. Như vậy cũng tốt, nàng cũng không muốn lại trải qua đau khổ cách xa nhau mấy trăm năm với Duy Kinh lần nữa!

“Ta sẽ không để cho nàng có cơ hội rời khỏi ta nữa! Ta không cho phép nàng làm tiếp chuyện như vậy! Có nghe thấy không?” Hắn dùng sức hôn đôi môi hơi run của nàng, nàng cũng nhiệt liệt hưởng ứng, bày tỏ yêu thương say đắm lẫn nhau nửa năm qua.

Hồi lâu, bọn họ mới lưu luyến không rời mà kết thúc nụ hôn nóng bỏng, lại vẫn si ngốc đưa mắt nhìn lẫn nhau.

Nhìn hắn tiều tụy không chịu nổi, mặt tái nhợt hiện ra lõm xuống rõ rệt, tim của Y Linh cũng đau. “Chàng xem chàng biến mình thành cái dạng gì đây? Tại sao gầy như vậy?”

“Nàng có tốt hơn ta đâu.” Hốc mắt hắn đỏ lên, vẫn vẻ mặt kinh hồn chưa yên. “Nàng tiểu nha đầu này, thiếu chút nữa hù chết ta!”

“Không phải là ta đã trở lại sao? Ta không sao.”

“Là ta không tốt, lúc nàng ngã bệnh không có ở bên cạnh nàng, hại nàng chịu khổ!” Nói đến bệnh thiên hoa của nàng, khuôn mặt hắn có vẻ xấu hổ.

“Không sao, ta tự nguyện.” Nàng mỉm cười dịu dàng, biết hắn cưng chìu nàng. “Bây giờ ta đã khỏi! Chàng xem, một chút vết sẹo cũng không có lưu lại, kỹ thuật tương lai thật sự rất lợi hại đó!”

“Mặc dù ta không thích nàng nhắc tới chuyên sự vật ở tương lai, nhưng mà. . . . . .” Hắn cỡi giày lên giường, giữ lấy đặt nàng ở dưới thân thể, vùi sâu vào trong tóc của nàng, hít sâu hương thơm thuộc về nàng. “Nó cứu nàng, lần này coi như xong đi!”

“Duy Kinh. . . . . . Ta vừa mới trở lại. . . . . .” Nhìn thấy đáy mắt hắn cuồng nhiệt mãnh liệt, nàng cũng biết hắn muốn cái gì.

“Trải qua mấy ngày nay, trời ạ ngày đêm tưởng nhớ nàng, nhớ nàng muốn điên rồi. . . . . .” Hắn vuốt ve thân thể của nàng từng chút một, lại tham lam muốn vuốt ve linh hồn của nàng. “Thân thể có khỏe không? Có thể chịu đựng không?”

“Ừ. . . . . .” Tim nàng đập thình thịch, dịu dàng gật đầu. Có thể trở lại bên cạnh hắn, nàng đã rất thỏa mãn!

“Ta chưa bao giờ yêu bất kỳ nữ nhân nào, cũng chỉ có nàng dễ dàng bắt được tim của ta, khiến cho ta quan tâm một cái nhăn mày một nụ cười của nàng như thế, yêu nàng này cô nương kỳ lạ này sâu đậm như vậy. . . . . .”

Nghĩ nàng bỏ qua nhà ở xa, lựa chọn trở lại bên cạnh mình, hắn hoàn toàn cảm tạ trời cao, thề phải dùng cả đời yêu thương nàng.

Nàng cảm động đỏ vành mắt, đưa tay ôm cổ của hắn.

“Duy Kinh, ta yêu chàng!”

Ánh mắt hắn tràn đầy yêu thương.”Ta cũng yêu nàng. . . . . . Nàng vĩnh viễn là ái thiếp ta yêu nhất!”

Ánh sáng nhu hoà đêm trăng tròn, chiếu vào trướng phù dung không che lại xuân sắc kiều diễm, bầu trời đêm chỉ đành phải cách vạn dặm không mây, xa xa chúc phúc người có tình vì yêu mà đoàn viên . . . . . .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.