Ai Động Hũ Tro Cốt Của Ta

Chương 7: Chương 7



Căn nhà mà Khương Hi Sơ thuê cách nhà Trần Mạn không xa, hai nơi cũng chỉ cách nhau hai km, chỗ của họ đều cách công ty một km, nếu như nhìn từ bản đồ thì có thể thấy một hình tam giác cân.
Khương Hi Sơ dự định chuyển đi trước, sau đó sẽ đi nói với chủ nhà về chuyện không thuê nữa.

Sáng sớm, Trần Mạn lái xe đi đến nhà Khương Hi Sơ, hai người cùng nhau đóng gói bốn chiếc vali mới đóng gói hết những món đồ nhỏ của Khương Hi Sơ.

Những món đồ lớn còn lại như thiết bị điện, vật dụng trong nhà, dụng cụ tập thể dục vân vân, những thứ này ở chỗ Trần Mạn đều có, không vội chuyển, đến lúc đó có thể tìm công ty chuyển nhà, chuyển một lần là được.
Sau khi vận chuyển mọi thứ về nhà Trần Mạn, Khương Hi Sơ nghỉ ngơi một hai phút, nàng siết chặt nắp chai nước khoáng, trong miệng còn ngậm một ngụm nước lớn, nuốt nước xuống, nàng lại đứng lên, “Cậu nghỉ ngơi đi, mình đi sắp xếp đồ vật lại.”
Mặt Trần Mạn đỏ ửng, mệt mỏi đến mức thở hổn hển, không biết còn tưởng rằng cô vừa trải qua một trận vận động không thể tả nào đó.
Thấy Khương Hi Sơ giống như một người không có chuyện gì, còn muốn đi dọn dẹp, cô níu cánh tay Khương Hi Sơ lại, kéo nàng lảo đảo, “Cậu cũng nghỉ một lát đi! Gấp làm gì, không sợ mệt à!”
Khương Hi Sơ cũng mệt, nhưng không mệt như Trần Mạn, không phải chỉ một cái vali, cộng thêm hai cái túi dệt sao, Trần Mạn là người yếu ớt, cơ thể tiểu thư, mệnh tiểu thư, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc kiếm sống, cho nên dùng một chút sức đã không chịu nổi.
Đột nhiên cảm xúc chạm vào tim, nhớ những lời mà Trần Mạn nói trước khi chết, Khương Hi Sơ lập tức quay đầu đi, trong chớp mắt biểu cảm cũng trở nên khó chịu.

Trần Mạn đang nằm như xác chết, không thấy cảnh này.
Khương Hi Sơ đi đến bên cạnh cô, nghe lời gật đầu, “Vậy mình cũng nghỉ một lát, ăn trái cây không, mình gọt cho cậu?”
Hả???
Mặt trời mọc từ phía tây sao?
Trần Mạn ngạc nhiên nhìn qua, “Sao cậu không châm chọc mình?”
Khương Hi Sơ: “…!Mình châm chọc cậu làm gì?”
Trần Mạn vui vẻ, “Lần nào cậu không châm chọc mình mấy câu.” Nói, Trần Mạn ngồi dậy, cô chống nạnh, bắt chước rất giống Khương Hi Sơ, “Có chuyện vậy mà làm không được, vậy làm gì ăn, bảo cậu rèn luyện thì cậu không chịu, Trần Mạn, cậu nói thử, cậu có thể có tiền đồ hơn được không?”
Trần Mạn bắt chước theo rất vui vẻ, khi cô cười đủ rồi, nhìn Khương Hi Sơ lần nữa, người này mặt mày u ám, ánh mắt bắn tia tử vong rơi trên người cô.
Trần Mạn: “…”
Cô ngồi ngay ngắn, bình tĩnh dùng giọng nói bình thường nói rằng: “Mình muốn ăn táo, gọt giùm mình một trái là được rồi, cảm ơn.”
Khương Hi Sơ liếc cô một cái, sau đó đi.

Một phút sau, nàng đi ra với quả táo đã được gọt.
Cầm một dĩa sứ trắng, bên trong chỉ có một đống vỏ táo hoàn chỉnh, nhìn thứ trong tay, Trần Mạn lặng lẽ nuốt nước bọt.

Khương Hi Sơ thích mềm không thích cứng, cô biết điều đó từ lâu, nhưng đôi khi cô không kìm nén được muốn chống đối với Khương Hi Sơ.

Giống như khi cô có thể kiềm chế như bây giờ, cô có thể đưa ra biện pháp đối phó một cách hợp lí, đạt được lợi ích tối đa cho bản thân.
Khương Hi Sơ hung hăng cắn một miếng táo giòn đã được gọt vỏ, sau đó nhìn Trần Mạn ở bên cạnh như thị uy, nhưng bất thình lình đụng vào đôi mắt vừa tủi thân vừa tội nghiệp của đối phương, cơ thể Khương Hi Sơ cứng đơ, nhai nuốt cũng chậm nửa nhịp.
Hai người nhìn nhau mấy giây, cuối cùng Khương Hi Sơ vẫn lấy đi vỏ táo trong tay cô, quay trở lại nhà bếp.
Một phút sau, cầm cùng một loại táo, Trần Mạn cảm thấy tuyệt đến mức bong bóng bay bay trong lòng.
Thư kí Khương nhà cô nói năng chua ngoa tâm đậu hũ, dịu dàng như nước trôi, mềm lòng với mọi người, đặc biệt là mềm lòng với cô nhất, chỉ cần cô dùng một liều thuốc yếu mềm, giả vờ tội nghiệp, dù cho cô muốn sao trên trời, Khương Hi Sơ cũng sẽ tìm cách lấy cho cô.
Trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua chát.

Khương Hi Sơ thực sự rất tốt với cô, tốt đến mức cô dễ dàng thích Khương Hi Sơ, hơn nữa thích tăng thêm mỗi ngày, chưa bao giờ giảm đi.

Có đôi khi cô nghĩ, cuộc sống bây giờ đã không thể tốt hơn nữa, vì ở bên cạnh Khương Hi Sơ, cô là người có thể nhận được sự quan tâm và chú ý nhiều nhất từ Khương Hi Sơ, nhưng…
Cho dù Khương Hi Sơ tốt với cô thế nào, quan hệ giữa hai người họ, trước sau cũng không tách rời hai chữ bạn bè.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc tiến thêm một bước, nhưng cô nhát gan, không đánh cược được.

Khương Hi Sơ nhìn Trần Mạn, thực sự không biết các dây thần kinh não Trần Mạn phát triển thế nào, làm sao mà ăn một trái táo cũng có thể xuân đau thu buồn?
Ném lõi trái táo vào thùng rác, Khương Hi Sơ rửa tay, sau đó xách vali đi thu xếp đồ đạc.

Phòng của nàng nằm đối diện phòng Trần Mạn, phòng của hai người một là phòng ngủ chính, một là phòng ngủ phụ.

Vốn đã có rất nhiều đồ đạc của Khương Hi Sơ ở đây, bây giờ mang tất cả hành lý đến thì ở đây không khác gì nhà của Khương Hi Sơ.
Khương Hi Sơ treo quần áo của mình lên, ném các con thú nhồi bông lên giường, bỏ những thứ linh tinh vào ngăn kéo.

Trần Mạn thoát ra khỏi những cảm xúc buồn phiền, cô chầm chậm đến cửa, nhìn Khương Hi Sơ liên tục đi tới đi lui trong phòng như một con quay.
Khương Hi Sơ là kiểu người phụ nữ hiền thê lương mẫu, ngoại hình của nàng rất dịu dàng, rất giống một người mẹ và một người vợ tốt.

Lúc này nàng đang cúi mắt xuống, hí hoáy quần áo trong tay, nàng cẩn thận gấp quần áo, sau đó dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt bọn nó, cuối cùng mới cất bọn nó vào tủ quần áo.

Trần Mạn nhìn cảnh này, ý tưởng mà cô đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần lại xuất hiện.

—— nếu Khương Hi Sơ có thể mãi mãi là của tôi, thì tốt biết bao.
Trần Mạn mất mát gục đầu xuống, sau cả buổi cô mới sắp xếp lại cảm xúc của mình, làm ra vẻ không có gì cả, ngẩng đầu với một nụ cười.

Cô vừa định đi vào phụ nhưng lại cứng tại chỗ.
Cô sợ hãi nhìn tay Khương Hi Sơ, Khương Hi Sơ đang nghiêm túc nghịch nội y, có màu đỏ, màu xanh nhạt, còn có màu đen cấm dục…
Vóc dáng Khương Hi Sơ đẹp hơn Trần Mạn, nàng là ngực tấn công mông phòng thủ, so với Khương Hi Sơ Trần Mạn gầy và cao hơn một chút.

Nếu mà c ởi quần áo, Khương Hi Sơ càng điện nước đầy đủ hơn.
Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ ơi…
Khương Hi Sơ vẫn luôn quan sát Trần Mạn, thấy Trần Mạn nấn ná ở cửa, muốn vào lại không dám vào, muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì, nàng cười cười bí ẩn, sau đó nàng cầm nguyên bộ áo ngực qu@n lót ren đỏ tươi.
Nàng nắm lấy hai bên qu@n lót, dùng sức kéo kéo.

Tay Khương Hi Sơ trắng nõn tao nhã, qu@n lót xinh xắn mỏng nhỏ, cả hai kết hợp tác động tuyệt đối vào thị giác.

Trần Mạn cảm thấy mình không thể ở đây thêm nữa, Khương Hi Sơ không có ý tứ gì với cô, nàng làm như vậy chỉ vì nghĩ rằng đều là con gái với nhau, không có gì phải tránh.

Nhưng cô thì không, nếu cô tiếp tục ở đây thì sẽ có sự rình mò bỉ ổi.
Cô xoay người, vừa định đi thì thấy Khương Hi Sơ nghiêng đầu qua, trông như một người phiền não hỏi cô, “Hình như đồ lót của mình không vừa lắm, nếu không, cậu cho mình mượn hai cái, tới cuối tuần, mình đến trung tâm thương mại mua?”
Trần Mạn: “…” Cái con khỉ.
Cô nhìn chằm chằm vào Khương Hi Sơ, “Đùa gì thế, thứ này có thể mượn sao!”
Khương Hi Sơ nhìn cô với vẻ ngây thơ, “Không phải cậu có rất nhiều quần áo chưa từng mặc sao, cho mình hai cái mới thì có gì sai?”
Nói xong, Khương Hi Sơ lại nghiêng đầu, “Mình nói không đúng à, cậu đỏ mặt gì vậy?”
Trần Mạn thật thà trả lời: “Nóng.”
Nghe vậy, Khương Hi Sơ nhíu mày, “À, thật à, đúng là rất nóng, thấy tai cậu cũng đỏ hết.”
Ba giây sau, Trần Mạn chạy trối chết, như thể đằng sau có một con quái thú lớn đang rượt theo cô.
Khương Hi Sơ nhìn về hướng cô đi, một lúc lâu, nàng quay lại với một tâm trạng rất tốt, tiếp tục gấp quần áo.

Nàng vừa gấp vừa suy nghĩ trong lòng, ha ha con nhóc, đấu với chị.

Tin tức thư kí Khương đến ở nhà Trần tổng, chưa đầy một ngày, toàn bộ văn phòng thư kí đã biết điều này.

Ngoại trừ thư kí Tiểu Chu hết sức kinh ngạc, hai người còn lại không có cảm giác gì.

Dù sao trước đây thư kí Khương cũng thường đến nhà Trần tổng, hơn nữa thường ở lại qua đêm, bây giờ đổi thành ở lâu dài, dường như cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Các cô quan tâm về một chuyện khác hơn.
Sáng sớm hôm nay, thư kí Dương và thư kí Lý thì thầm với nhau trước chỗ làm việc.

Hai người giống như băng đảng ngầm liên hệ với nhau, nói toàn là ám hiệu.
“Ba ngày rồi nhỉ.”

“Ừ, tính luôn hôm nay, là ngày thứ tư rồi.”
“Cô nhìn thấy không?”
“Không, còn cô?”
“Cũng không.”
“Xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Chắc chắc xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Xảy ra chuyện lớn gì?”
Giọng nói của người thứ ba đột nhiên chen vào, thư kí Dương và thư kí Lý bị hù giật mình, họ quay đầu lại, Trần Mạn đang khoanh tay nhìn họ.

Hầu hết thời gian, điệu bộ của Trần Mạn vẫn rất phù hợp với khí thế của một tổng giám đốc.

Chẳng hạn như bây giờ, cô đã thành công trong việc hù hai cô thư kí không nói nên lời.
Trần Mạn im lặng giây lát, “Không nói trừ lương.”
Không có gì quan trọng bằng tiền, nghe lời đe dọa như thế, họ lập tức nói sự thật.

Nghe họ cô một câu tôi một câu, cuối cùng Trần Mạn cũng hiểu họ đang nói gì.
Hóa ra mấy ngày nay họ luôn thấy Khương Hi Sơ vui vẻ hòa nhã, ngay cả khi Trần Mạn mắc lỗi cũng không có lớn tiếng hét Trần Mạn câu nào, cảm thấy khác lạ, cho nên mới trao đổi tình báo với nhau.

Họ chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với thư kí Khương.
Hai cô thư kí thành thật khai báo xong, họ nhìn Trần Mạn một cách buồn bã.

Không biết Trần Mạn có giận hay không, nhưng Trần Mạn vẫn im lặng khoanh tay không nói gì.
Sau cả buổi, họ mới thấy Trần Mạn nhụt chí sụp vai xuống.
Cô thở dài một tiếng, kéo một cái ghế qua, trở thành người thứ ba gia nhập vào băng đảng ngầm, “Tôi cũng thấy đã xảy ra chuyện lớn rồi, các cô nhanh giúp tôi phân tích, có phải Khương Hi Sơ đang ém tuyệt chiêu không?”
Hai cô thư kí còn lại: “…”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.