Sau khi Tiêu Trường Phong thấy mình sắp luyện được ” mông sắt thần công” rồi thì cuối cùng cũng tới được biên cương Tây Bắc trong truyền thuyết.
Nhìn tòa biên thành hùng vĩ , cô độc trong thảo nguyên mênh mông rợn ngợp mà y cười không nổi. Trời đất ơi, nửa đời còn lại của y phải chôn chặt ở cái thành nát, vắng tanh như chùa bà Đanh, chó ăn đá gà ăn sỏi, chim không thèm ị này á?????
Lão già Tiêu Sơ Lâu quá ác, sao không chọn Nam hải ấm áp, giàu có chứ… y thấy biển khơi rất tốt mà, rảnh tới đau trym thì có thể ra biển treo cờ hải tặc lên, đeo bịt mắt, hay nhất là có bàn tay móc sắt nữa thế là thành Vua hải tặc rồi. Thế mà hết lần này tới lần khác kéo y đi thảo nguyên ăn cát… Hợ hợ, quan trọng nhất là Ở ĐÂY KHÔNG CÓ DÂN CHÚNG, toàn đám quân nhân xấu xí thối hoắc, nghĩ đến cảnh chấy rận bò lổm ngổm trong râu , trong tóc mấy tên đó đã rợn hết tóc gáy. Bẩn đến thế là cùng….
Muốn thấy sinh vật có vú giống cái thì phải đi về phía tây trăm dặm, đúng, có thấy mấy người đen thùi lùi, lùn tè, tóc như rễ tre , toàn thân thối mù , đang ôm dê lăn lộn kia không, mục dương nữ ấy , đến mà tán. Tiêu Trường Phong thấy mình ở quân doanh lâu ngày có khi nào thích nam nhân không? Hic, y cảm thấy tương lai mình đáng lo.
Không đợi Tiêu giáo úy thương xuân bi thu, cảm thán vì cái số lam nhan bạc phận của mình, Tiêu soái đã gõ trống điểm tướng.
Lần đầu thấy cảnh hoành tráng thế này cơ hồ làm Tiêu Trường Phong không thở nổi, nhiết huyết sôi trào, tim đập vang như trống, quá CMN kích thích.
Là nam nhân , ai chả có ý nghĩ xông pha chiến trường, dùng xương máu của mình tạo dựng một phen công danh sự nghiệp chứ. Tiếc là y sinh ra trong thời bình, Thế chiến 2 đã kết thúc từ lâu, còn Thế chiến 3 mong hoài chả tới, không được chém giết oanh liệt như thế hệ cha ông làm y uất lắm, oán hận Thái hậu nhà y sao sinh y muộn thế. Kết quả bị đập cho một trận tả tơi rơi rụng, nguyên văn của Thái hậu là, lúc đó bà đây còn chưa ra đời, sinh con bằng niềm đau à? Lại ăn nói linh tinh, tật này phải sửa. Nên bạn nhỏ Tô Diễm gặp tai họa.
————
– Ngươi lấy đâu ra thứ này? – Mắt Tiêu Sơ Lâu như móc câu nhìn chằm chằm vào Tiêu Trường Phong, hắn hoài nghi có kẻ giả mạo nhi tử ngốc nhà mình, dù sao thì lão Hoàng đế cũng chả phải đậu vừa rang, chiêu trò gì mà chả nghĩ ra được. Nếu lão ta dám kiếm người mạo danh thằng nhi tử ngốc kia thật thì Tiêu soái cảm thấy mình nên đáp lễ một chút mới phải đạo quân thần chứ, giả heo ăn thịt hổ tuy tốt nhưng quá lâu người ta sẽ cho rằng ngươi là con heo béo thật.
– Một lão gia đưa cho thuộc hạ. Nghe đâu hắn họ Cố.- Tiêu Trường Phong chịu đựng tầm mắt ngập sát khí của Tiêu soái đại nhân ung dung đáp lại. Xời, y sớm suy nghĩ từ lâu rồi, nghe đâu mấy chục năm trước có vị thiên tài quân sự họ Cố mai danh ẩn tích, không màng thế sự, vị này là tri âm tri kỉ của Tiêu soái , ông nội y . Chả hiểu sao lại thoái ẩn giang hồ, chắc giết người nhiều quá đâm chán, bỏ của chạy lấy người. Đem vị này ra làm lá chắn, chắc hẳn qua mặt được lão hồ ly Tiêu Sơ Lâu này. Mất công xuyên từ hiện đại về, không tạo dựng một đội quân đặc chủng tinh nhuệ sao được thế có mà phí của giời, là một trạch nam thuần túy, việc y biết mấy cái này là bình thường, chả có gì mà ngạc nhiên.
– Sao cơ, họ Cố? Tiểu tử thối, sao không nói sớm!!!!!- Tiêu soái đại nhân điên rồi, thần tượng từ bé vụt qua trước mắt, ai mà chả điên.
Mà Tiêu soái lên cơn ấy à….
Sau đó trong soái trướng truyền ra tiếng la xé tim xé phổi của y và tiềng gầm gừ của Tiêu soái dọa binh sĩ sợ tím mặt.
– Đại soái sẽ không đánh chết Tiêu giáo úy chứ? – Binh sĩ A không khỏi lo lắng.
– Ngươi yên tâm, hổ dữ không ăn thịt con, chỉ đánh cho liệt giường mấy tuần thôi- Binh sĩ B tỏ vẻ đã khá quen với việc này, mày không thèm nhấc, rất có dáng vẻ của cao nhân , nhàn nhạt nói
– Quen rồi sẽ tốt, lo mà canh gác đi, cẩn thận Đại soái giận chó đánh mèo- Binh sĩ C cầm giáo đi ngang qua không khỏi nhắc nhở.
Ngày nào quân doanh chả xảy ra việc này. Một người muốn ăn đòn, một người coi đánh người là phương thức biểu đạt tình cảm. Haiz… đúng là cặp phụ tử kì quặc.