– Là anh sao? À………… Cô kéo dài giọng của mình và lên gối nơi hiểm yếu của người đó. Bị đá, cơn đau ập đến bất ngờ làm người đó choáng váng mặt mày
– Ui, ách…., người đó ôm chỗ nào đó nhảy tưng tưng, la oai oái
– Anh nghĩ mình là ai mà đụng vào tôi chứ, tránh xa một chút. Người gì âm nhu như kẻ bán xà bông vậy., cô nhìn người đó đau đớn mà thấy lòng vui sướng nói.
Cảm thấy đã nhìn đủ, cô quay lưng kéo vali bỏ đi. Chưa đi được một bước liền bị kéo lại, cánh tay bị siết chặt trong bàn tay của người đó làm cô đau nhói
– Nghĩ mình có thể dễ dàng đi như vậy sao, hử.,khuôn mặt kề sát vào tai cô thổi hơi nóng, giọng nói âm nhu từ tính làm cả người cô ớn lạnh từng cơn
– Buông., khuôn mặt cô đổi sắc nhanh chóng, lạnh giá vây quanh người, cô không phản kháng cất giọng
– Chậc chậc. Cô bé, em nghĩ thoát khỏi tôi dễ như vậy sao? Haha., người đó giương nụ cười nham hiểm, choàng tay ôm cô, vòng tay dần siết chặt
Cô quay lại đối diện với người đó, nhìn chằm chằm không bỏ sót điều gì, đôi tay đưa lên cổ người đó vuốt ve
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, cứ ngỡ cô bị mình mê hoặc, trong lòng vui sướng không thôi, trong phút chốc lơ là cảnh giác
Cảm giác sảng khoái khi chinh phục được một người xuất hiện chưa bao lâu liền thấy trời đất quay cuồng, ôm cổ, té xỉu xuống đất
Cô rút trong túi chiếc khăn tiệt trùng lau tay thật kĩ rồi dùng khăn đó rút cây kim trên cổ người đó ra cho vào trong túi kín
“Thật ghê tởm. Mình quên đem theo thuốc diệt khuẩn rồi, thật xui xẻo. May cho ngươi hôm nay tâm trạng ta bình thường chứ không, không phải là một cây kim tẩm thuốc mê đâu mà là thuốc độc đó”, tặc lưỡi cho qua. Cô kéo vali đi đến nhà nó
Cô vừa đi không bao lâu, người nằm dưới đất liền mở mắt ngồi dậy
“Mục tiêu đã tiếp cận rồi. Tiếp theo sẽ có kịch hay cho các người đó, haha”
Đứng dậy phủi sạch quần áo, đi tới chiếc xe đã đỗ gần nơi đó
__________________15 phút sau_____________________
Kính coong….. kính coong….. kính coong….
Cô đứng trước căn biệt thự nhà nó bấm chuông
– Xin chào, cô là ai?,một cô giúp việc ra mở cửa lễ phép hỏi
– Đây có phải là nhà của Ái Mi không ạ?, cô cũng lễ phép hỏi lại
– Dạ phải ạ. Cô là tiểu thư Bảo Nhi phải không ạ
– Dạ phải, là tôi ạ
– Cô chủ hồi nãy đã dặn tôi đón cô. Mời cô đi theo tôi ạ., cô giúp việc búng tay gọi bảo vệ xách đồ cho cô còn mình thì dẫn đường cho cô
– Thưa cô, đây là phòng của cô. Cô chủ đã ra ngoài một lát sẽ về, bảo tôi nói với cô là hãy nghĩ ngơi khi nào cô chủ về sẽ tìm cô ạ. Có việc gì xin cô hãy gọi tôi., người giúp việc dẫn cô đến trước căn phòng rộng lớn
– Được rồi, hiện tại tôi chưa cần, khi nào cần tôi sẽ gọi. Cô có thể đi làm việc của mình rồi, hành lý đem vào phòng cho tôi., cô quay người đi vào căn phòng rồi đóng cửa
Cô thấy thích thú với kiểu bày trí đơn giản nhưng sang trọng này, nó gợi cho cô về những tháng ngày ở cùng bame. Cô kéo vali đến tủ đồ sắp hết đồ đạc vào trong đó
Sắp xếp xong cô lấy chiếc váy ngủ đi vào phòng tắm. Mệt mỏi quá nên cô đã chợp mặt mắt một lát, khi tỉnh dậy đã thấy qua nữa tiếng nên mặc đồ đi ra khỏi phòng tắm
Bụng đói cồn cào, cô lết thân xuống phòng ăn
– Cô ơi, có gì để ăn không ạ., cô mệt mỏi hỏi người giúp việc
– Dạ có, cô đợi một lát ạ
– Nhanh lên nha cô, con đói quá nè., cô ngồi vào bàn ăn hối thúc
– Cô là ai, sao cô vào được đây?, Shou đi từ bên ngoài vào nghe tiếng người lạ, đi vào trong nhà nhìn thấy cô liền hỏi
– Anh là ai, sao vào được đây?, cô thắc mắc hỏi lại
– Tôi là chủ căn nhà này, cô là ai?
– Ủa chứ chủ căn nhà này không phải là Hyo sao?, cô ngơ ngác hỏi
– Hyo là em tôi, cô là ai sao biết nó?
Cạch…
Nó bước vào cửa, đưa mắt nhìn hai người đang nói chuyện với nhau
– Hyo à, anh trai mày là sao? Sao mày không kể gì vói tao hết vậy? Mày hết thương tao rồi á?, vừa thấy nó cô lập tức chạy nhanh đến ôm cánh tay nó, mặt bí xị mắt rưng rưng ôm tay nó hỏi
– Hyo à, cô gái này là ai vậy, tự nhiên đương không chạy vô nhà mình vậy?, anh cũng không vừa, chạy đến ôm cánh tay còn lại của nó lắc lắc hỏi
Bởi tại anh khá cao nên nhìn anh trong bộ dạng kia, mọi người ở đó ai cũng bật cười, nó cũng nhếch mép
– Hai người ngồi xuống đi, từ từ rồi nói., nó gạt tay hai người ra đi tới sofa ngồi xuống Cả hai người nhìn nhau rồi chạy tới bên nó ngồi xuống
– Hai, đây là Nguyễn Phan Bảo Nhi hay còn gọi là Nao, bạn thân của em., nó quay sang anh nói
– Nao, đây là Trần Nhật Nam hay còn gọi là Shou, anh trai ruột mới tìm thấy của tao., nói quay sang cô
– Sao tên nghe quen quen vậy cà?, cả cô và anh đều đồng thời thốt lên
– Quen nhau sao?, nó hiếu kì hỏi cả hai
– Hai không biết nữa, hình như là có thì phải., anh nhíu mày suy nghĩ trả lời nó
– Ừ, hình như quen hay sao đó Hyo., cô gật đầu quay sang nhìn nó
– Nếu đã quen thì được rồi, mình mệt rồi những gì cậu thắc mắc đều nằm trong usb này, mở ra xem sẽ rõ. Hai, em đi ngủ nha. Bye., nó cầm usb đưa cho cô rồi tạm biệt cả hai người lên lầu ngủ
Bây giờ anh mới nhìn lại thấy cô ăn mặc thật….. mát mẻ, mặt anh đỏ hết cả lên quay đi chỗ khác
– Đói chưa, cơm đã dọn rồi, cùng ăn đi., anh khó khăn mở lời
Cô suy tư nhìn chiếc usb trong tay nghe anh nói chỉ gật đầu rồi theo bước anh vào phòng ăn
Suốt buổi ăn không ai lên tiếng, bởi anh thì ngại chuyện hồi nãy còn cô thì vẫn đăm chiêu
– Mai cô đi học cùng Hyo luôn đi, giải khuây cùng nó khi ở trường., anh nhẹ nhàng nói
– Được. Nhưng mà đừng gọi cô, già lắm đó., cô chu mỏ bất mãn nhăn mi
– Tôi biết rồi. Em ăn đi., anh nhìn cô vui vẻ gắp đồ ăn cho cô
Mô tả một chút về căn biệt thự
– Diện tích rất rộng
– Gồm một căn nhà 2 tầng ở giữa diện tích lớn, một hồ bơi phía bắc, nhà kính phía đông, sân chơi phía nam và một khoảng rừng phía tây
– Ở dưới nhà có một phòng khách, một nhà bếp, một phòng ăn
– Tầng 1 có 2 phòng: một phòng màu xanh (của shou) và một phòng màu tím (của Nao)
– Tầng 2 có 3 phòng: một phòng màu trắng (của nó), một phòng màu đen (bỏ trống) và một phòng màu vàng (phòng bí mật)