Edit: Chanh
Beta: Pủn
Inou rón rén đi tới trước cửa phòng Martin, áp tai vào cánh cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.
Bên trong chỉ có một vài tiếng xoạt xoạt nhỏ vụn, cậu lo lắng dùng sức gõ cửa một cái: “Ngài không sao chứ?”
Giọng nói khàn khàn của Martin trong nháy mắt truyền ra từ trong phòng, nghe kỹ còn có chút tức giận: “Cút!”
Có vẻ không tốt lắm.
Inou coi như không nghe thấy hắn, vừa hô lên tôi vào đây vừa đẩy cửa ra.
Khi cánh cửa mở ra, cả hai người đều im lặng.
Martin đang nằm trên đất với một tư thế khá buồn cười, đôi chân dài cong lên không tự nhiên, dải băng gạc trắng trên tay dính một lớp bụi bẩn trên mặt đất.
Xe lăn của hắn lật nghiêng ở một bên, hình như trong lúc ngã hắn còn làm đổ cả tủ đầu giường nên mới phát ra tiếng động lớn như vậy.
Rõ ràng là hắn đang cố gắng dùng tay nhấc mình từ xe lăn lên giường, nhưng lòng bàn tay bỏng rát không chịu được việc đấy.
Hắn ngã xuống đất, muốn bò lên cũng không được.
Sau gần nửa phút, Martin hung ác nói: “Nhìn đủ chưa, đủ rồi thì cút.”
Inou không nói nên lời.
Lúc này cậu mới hiểu được việc ngồi xe lăn là một chuyện mất mặt như thế nào, huống chi đây còn là một Alpha có lòng tự trọng rất cao, hắn không muốn bày ra cho người khác xem vẻ lúng túng của mình.
Nếu như cậu ở trong hoàn cảnh này, có thể đã điên từ lâu rồi, trốn tránh ở một xó xỉnh mà khóc lóc.
Inou mím chặt môi, chậm rãi bước đến gần Martin, vươn tay nắm lấy tay hắn, cố nhấc hắn lên.
Một giây sau liền bị hắn đẩy ra, Martin chỉ dùng một tay kia nhưng sức lực lại lớn đến dọa người, trực tiếp đẩy cậu ngã xuống đất.
Inou cảm thấy buồn cười, cảnh tượng này giống hệt lúc bọn họ vừa mới gặp nhau, chỉ là lần này Martin còn lâu mới cao như lần trước, vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
“Đừng chạm vào tôi.” Martin gào lên, lấy khuỷu tay chống đỡ cơ thể, đưa lưng về phía cậu: “Nhìn tôi như thế này có vui không? Cậu cút đi được không? Tôi cầu xin cậu cút nhanh lên có được không?!”
“Không.” Inou thẳng lưng ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, nhìn hắn chật vật, trong giọng nói lại có vẻ ung dung thoải mái, khó xử nói: “Tôi sẽ ngồi đây nhìn ngài leo lên.
Dù sao ngài ngoại trừ la hét với tôi thì cái gì cũng không làm được.
Tôi đề nghị ngài có thể lấy việc ly hôn ra uy hiếp, nhưng như thế cũng phải đợi đến giờ làm việc ngày mai của Cục Dân chính.”
Cậu cười khẽ một tiếng, coi thường: “Trước bình minh, tôi ngồi ở chỗ này nhìn ngài chật vật, cũng không thiệt thòi.”
Cổ họng Martin phát ra tiếng động lớn như dã thú đang thở dốc, mặt hắn đỏ bừng, gần như điên loạn mà hét lên: “Là tôi cho cậu ra khỏi nhà giam! Không có tôi, cậu đã bị tống đến một hành tinh rác cho đám Alpha làm đến chết! Cậu biết không? Con mẹ nó cậu có thể làm việc của con người được không? Tôi không cần cậu quản, tôi sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến cậu!”
Inou thản nhiên: “Tôi cứ ở đây đấy.
Ngài ở đâu ra lắm chuyện như vậy? Leo đi, nhanh lên.”
Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng khủng bố.
Hai năm nằm liệt giường và ngồi xe lăn khiến cơ bắp của Martin suy yếu rõ rệt.
Lần bộc phát cảm xúc vừa rồi khiến hắn kiệt sức, hiện giờ hai khuỷu tay không thể chống đỡ được cơ thể nặng nề này nữa, toàn thân đều run rẩy.
Hắn nghiến răng không để cho mình ngã xuống, đột nhiên nghe thấy Inou thở dài.
“Này.” Cậu nói: “Khi tôi còn đi học, một Alpha đã nói với tôi rằng, cậu trước hết phải yêu bản thân mình, sau đó người khác mới có thể yêu cậu.”
Hô hấp của Martin như ngừng lại.
Khóe miệng Inou hơi cong lên: “Dù lúc đó tôi không nghe lọt tai, lại cảm thấy hắn ta là một kẻ ngu ngốc tự cho mình là đúng, giờ nghĩ lại thì lại thấy hắn cũng có lý.
Thế giới này không nợ cậu cái gì, có người nguyện ý đối xử thật tốt với cậu, cần gì phải cố chấp từ chối, dù sao người chịu thiệt cũng là chính mình, ngài nói có đúng hay không?”
Mấy lời này đều là Drake nói với cậu, Inou vẫn luôn nhớ kỹ.
Hồi ức của cậu cùng với Drake không nhiều, mỗi lần gặp mặt đều là một bảo vật, được cậu cẩn thận cất giữ trong trí nhớ.
Đó là lúc Inou học năm ba, Drake cùng Laya đã có một mối quan hệ ngọt ngào.
Inou không muốn quấy rầy bọn họ, hơn nữa cậu còn là bí thư hội học sinh, bèn lấy lí do cần phải tới văn phòng hội mỗi tối để tránh gặp mặt bọn họ, tạo ra chút không gian hiếm có cho hai người.
Thời gian đó cực kỳ khó chịu, vì có hai ba tên Alpha nhìn thấy cậu đi học về trễ, cố tình chặn ở hành lang để đùa giỡn, táy máy tay chân với cậu.
Cậu rất sợ hãi, không dám đi tìm giáo viên, cũng không dám lớn tiếng, nếu không quản gia và mẹ cậu biết chuyện sẽ lập tức chuyển cậu tới trường quý tộc cho Omega.
Inou thích Drake lâu như vậy, vạn phần không muốn đi học ở trường quý tộc kia.
Tình cảm đơn phương thực sự là một loại cảm giác rất vi diệu, chỉ cần liếc mắt nhìn người đó thôi là đã vui mừng khôn xiết, lại không dám cùng người đó nói một câu.
Mỗi lần vô tình nhìn tới hắn, trong lòng lại rộn ràng như xuân tới, lặng lẽ vui vẻ thật lâu.
Yêu thích Drake lại như ngậm một miếng chanh xanh trong miệng, chua đến mức hai hàm răng đều đau đớn, nhưng lại vì một chút ngọt ngào phía sau mà không đành lòng nhổ ra.
Mỗi ngày đến lớp cái gì cũng không muốn làm, chỉ dựa vào ánh nắng chói chang lén lút nhìn hắn, dùng khóe mắt lần theo bóng dáng hắn cúi đầu nghiêm túc viết chữ.
Drake thực sự rất đẹp trai, đặc biệt là khi nhìn chính diện, sống mũi cao thẳng, cằm là một đường thẳng như sống dao, lại có một đường cong nhẹ nhàng ở xương quai hàm, trung hòa khí chất lạnh lùng.
Khi hắn viết bài, sống lưng hắn cũng thẳng tắp, hơi hơi có một chút nhô lên, giống như một cái cây tươi tốt.
Ánh mặt trời nhè nhẹ phủ lên người hắn, khiến cho lông tơ mịn màng trên mặt cũng phiếm một lớp ánh vàng.
Từ khi còn nhỏ thị lực của Inou đã đặc biệt tốt, cậu hơi nheo mắt, thậm chí còn có thể nhìn thấy lông mi hơi run run của hắn, giống như lông vũ một cái lại một cái quét ngang trái tim cậu.
Cậu đang ngắm hắn đến mê muội, bỗng cảm giác được ống tay áo của mình bị kéo một chút.
Inou đột nhiên tỉnh táo lại, nghe thấy cô bạn Omega cùng bàn lo lắng gọi mình: “Inou, giáo viên gọi cậu lên viết đề tài.”
Cậu hoảng loạn quay đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt có chút trách móc của cô giáo dạy toán.
Cậu xấu hổ cúi đầu, lên bục giảng giải bài toán kia, bỏ ra nửa tiết học để viết ba loại lời giải, kín cả một bảng đen, sau đó đặt phấn xuống, vỗ nhẹ bụi trên tay, tao nhã bước xuống bục giảng, nhận được một đống cặp mắt mê muội long lanh.
Chỉ là Drake không thèm nhìn cậu.
Inou có chút ủ rũ, quay về chỗ ngồi tiếp tục mơ mộng.
Cậu vô thức cho tay vào cặp sách, xoa xoa mấy chữ mạ vàng trên bìa cứng.
Đó là một bản anh hùng ca của Constantine II, được viết bởi một người ngâm thơ rong cách đây một nghìn năm, bản gốc đã bị thất lạc từ lâu, chỉ còn lại một vài bản khắc, cũng là vật vô giá.
Hôm nay là sinh nhật của Drake.
Inou nghĩ đi nghĩ lại mới chuẩn bị món quà này, tuy rằng cậu biết Drake chưa chắc đã đọc nó, vì nội dung thực sự là rất tẻ nhạt vô vị, hơn nữa cha mẹ Drake đều làm việc trong quân đội, cả gia đình chẳng có mấy một người học văn.
Nếu vậy Drake sẽ vĩnh viễn không biết, trong cuốn sách này, ngoại trừ sử thi miêu tả cuộc chiến của các vị thần, còn có một lá thư tình.
Là cậu nghĩ nát óc dựa bắt chước nhà thơ kia viết văn, ngay cả chữ viết cổ đại cũng được mô phỏng y hệt, cậu còn cố tình chọn một tờ giấy giống với bản gốc để vào.
Chỉ cần Drake không tìm mấy cái bản khắc khác để so sánh, hắn sẽ không phát hiện ra cái gì..