Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh

Chương 30



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chủ của buổi lễ đã bao một khách sạn gần đó, để cho những ngôi sao ở xa có chỗ nghỉ ngơi.

Tài xế dừng xe trước cửa khách sạn.

Thời Noãn nhìn số phòng trên chiếc thẻ phòng đang cầm trong tay, hỏi: “Em ở phòng 305, anh ở phòng nào ạ?”

Lục Chi Hằng quấn lại khăn quàng cổ cho cô, nắm tay cô, “Bọn họ không có đặt phòng cho anh.”

“Sao vậy được?” Thời Noãn ngạc nhiên, “Hôm nay anh là khách quý, là nhân vật được coi trọng nhất, sao người chủ lại không chuẩn bị phòng cho anh được ạ?”

Lục Chi Hằng cong môi, “Họ muốn chuẩn bị cho anh, nhưng anh từ chối.”

Nghĩ tới việc tối này rất đông khách, cô lo lắng, “Nhưng hôm nay có nhiều người như vậy chắc là khách sạn đều kín chỗ hết rồi. Bây giờ anh không vào thì tối nay anh ở đâu ạ?”

Lục Chi Hằng cúi đầu nói bên tai cô, “Anh tới tìm bạn gái mình, chẳng lẽ cô ấy không bằng lòng chứa chấp anh sao?”

Hơi thở ấm áp quẩn quanh tai cô, mặt Thời Noãn lập tức đỏ lên. Có chút ngứa ngứa lẫn tê dại, tựa như anh dùng lông vũ mềm mại quét qua tai cô.

Chứa chấp…Chắc ý anh là cho anh một cái giường để ngủ thôi chứ không phải ý kia đâu nhỉ?

Thời Noãn ngẩng đầu, lén lút quan sát vẻ mặt của anh, hỏi thử, “Phòng em vừa khéo có hai giường đơn, anh có thể ngủ lại đó ạ.”

Trong mắt Lục Chi Hằng lóe ý cười, không nói nhiều, chỉ nhẹ cười rồi “Ừ”.

Thời Noãn thở phào trong lòng.

Vừa nãy đúng là do cô nghĩ lung tung rồi. Hai người hẹn hò chưa được một tháng, chắc chắn Lục Chi Hằng không đòi hỏi chuyện đó.

Hai người đi thang máy lên tầng ba, Thời Noãn lấy thẻ phòng mở cửa.

Cô cởi áo khoác của Lục Chi Hằng trên người, treo lên giá áo rồi đi rót một ly nước ấm cho anh.

Lục Chi Hằng ngồi trong phòng đọc tin nhắn của Cố Hoài gửi tới.

Vừa nhấn vào là giọng anh ta phát ra—-

[Tớ với Hoắc Minh đang ở quán bar chúng ta hay tới, cậu có đến không?]

[Không phải tối nay cậu dự dạ tiệc từ thiện à? Chỗ đó cách quán bar không xa, không ấy cậu dẫn Tiểu Noãn theo đi.]

[Hai người tới đây đi. Có một mình tớ và Hoắc Minh uống rượu cũng không có gì vui. Bốn người chúng ta không chỉ đánh Poker được mà còn có thể chơi cờ cá ngựa(*) nữa.]

Lục Chi Hằng muốn từ chối nhưng vừa ngẩng lên lại thấy Thời Noãn nhìn anh với ánh mắt mong đợi. Anh cười, hỏi, “Muốn đi sao?”

“Em chưa được đi bar lần nào nên có hơi tò mò ạ. Dạo gần đây em chỉ ở phim trường quay phim, không được đi ra ngoài chơi. Với lại…”

Thời Noãn nhìn anh nói, “Em cũng muốn làm quen với bạn bè của anh. Lần trước gặp mặt vội vàng quá ạ.”

Lục Chi Hằng cười, “Được. Vậy em thay quần áo đi rồi chúng ta đi.”

“Anh đợi em một chút.” Thời Noãn vui vẻ cởi váy lễ phục ra. Cô mở vali lựa chọn cẩn thận rồi lấy ra bộ đồ cô thích nhất—

Chiếc váy len cổ chữ V, áo khoác màu nâu nhạt phối với đôi giày Martin Anh(*).

Cách ăn mặc vô cùng xinh đẹp!

Mặc dù là có hơi lạnh nhưng cô nghĩ mình chịu được. Mấy giờ trước mặc váy viền ren còn chịu lạnh được, bây giờ thì có nhằm nhò gì.

Dù sao cũng là đi gặp mặt bạn bè Lục Chi Hằng, phải để lại ấn tượng tốt.

Thời Noãn soi gương xong mới hài lòng đi ra ngoài. Cô khoác tay anh, “Em thay xong rồi, mình đi thôi anh.”

Lục Chi Hằng khó chịu, “Ngoài trời lạnh lắm, em mặc ít như vậy ra ngoài sẽ bị lạnh.”

“Em mặc vậy cũng được mà, không có lạnh như anh nói đâu.” Thời Noãn bĩu môi, cứng đầu, “Mặc như vậy đẹp ạ.”

Lục Chi Hằng đứng lên, dịu dàng dụ dỗ: “Ngoan, chúng ta đi tìm một bộ khác.”

“…Dạ.” Thời Noãn đành phải đồng ý. Cô chọn mấy bộ khác nhưng Lục Chi Hằng không đồng ý, cô để cho anh tự chọn luôn.

Lục Chi Hằng chọn cho cô một chiếc áo khoác lông màu đen, áo len cao cổ và một đôi giày tuyết cồng kềnh.

Thời Noãn miễn cưỡng thay đồ, vừa soi gương đã thấy xấu muốn khóc! Vậy mà Lục Chi Hằng còn khen đẹp được, anh không thấy cắn rứt lương tâm à?

“Lục Chi Hằng, có ai đi quán bar mà lại ăn mặc như con gấu vậy không!” Thời Noãn giận dỗi, u oán nhìn anh.

Mặc dù cô chưa từng đi bar nhưng cũng đã xem nhiều lần trên TV. Ở cái nơi xa hoa trụy lạc đó, nam nữ ai ai cũng ăn mặc rất mốt.

Không biết Lục Chi Hằng lôi ở đâu ra một cái nón đội lên đầu cô. Anh nói thật lòng: “Sao mà anh chưa từng gặp qua con gấu nào đẹp như vậy.”

Anh hôn lên tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, “Chúng ta đi thôi.”

Thời Noãn: “….” Anh… bị anh dỗ cho hết tức luôn rồi.

***

Quán bar ồn ào này bày trí theo phong cách Âu Mỹ. Ở giữa có một sàn nhảy lớn, những ánh đèn với đủ loại màu sắc chiếu xuống đám người đang lắc lư theo nhạc.

Đây là lần đầu tiên Thời Noãn đặt chân vào đây nên vô cùng tò mò. Cô hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, giống như lão Lưu bước vào Đại Quan Viên(*).

(*): Nhân vật già Lưu trong “Hồng Lâu Mộng”. Đại Quan Viên là một khu vườn rộng lớn mang kiến trúc và hoa viên cổ Trung Quốc, khiến cho nhân vật này phải “lảo đảo, chóng mặt” khi bước vào. (Nguồn: Zing)

Lục Chi Hằng nắm tay cô đi vào phòng VIP trên lầu hai. Phục vụ mở cửa cho họ, kính cẩn nói: “Lục tổng, Thời tiểu thư, chúc mọi người có một đêm vui vẻ.”

Trong phòng có ba người. Thời Noãn biết được hai người, còn có một cô gái cô chưa từng gặp qua.

Cố Hoài và Hoắc Minh tung xúc xắc uống rượu. Sau khi thấy Thời Noãn đi sau lưng Lục Chi Hằng vào phòng, cô gái kia nhìn qua rồi đứng lên tiếp đón.

Cô ta cười, nhìn Lục Chi Hằng ra vẻ thân thiết, “Chi Hằng, cuối cùng mọi người cũng tới.”

Lục Chi Hằng chỉ gật đầu, không để lộ ra cảm xúc gì khác.

Nhưng trời sinh phụ nữ có thêm giác quan thứ sáu, Thời Noãn chỉ cần nhìn thấy ánh nhìn chằm chằm của cô ta khi thấy Lục Chi Hằng là trong lòng đã biết có chuyện không lành.

Hai cái người kia nghe thấy vậy bỏ ly rượu xuống, đứng lên đi qua.

Cố Hoài chào hỏi Thời Noãn vô cùng nhiệt tình, “Tiểu Noãn, lâu rồi không gặp.”

Anh ta giơ tay ra muốn bắt tay, Thời Noãn cũng cười với anh ta, vừa giơ tay lên định nắm thì bị Lục Chi Hằng cản lại.

“Bắt tay cái gì, làm như mới gặp mặt lần đầu.”

Khóe miệng Cố Hoài co giật, khinh bỉ: “Cậu cũng nhỏ mọn quá đấy. Tới tay bạn gái cũng không để người ta đụng được.”

Khi anh ta nói ba chữ “bạn gái”(女朋友), Thời Noãn nhạy bén phát hiện thấy mặt cô ta biến sắc, cảm giác không ổn trong lòng càng mãnh liệt thêm.

“Chi Hằng, anh không giới thiệu với em một chút sao?” Cô ta cười nói.

Lục Chi Hằng còn chưa trả lời thì Cố Hoài đã tự động nhận việc, thân thiện nói: “Đây là Thời Noãn. Hồi trước là học sinh của Lục Chi Hằng, bây giờ là bạn gái của cậu ấy.”

Anh ta lại nói với Thời Noãn, “Đây là Hạ Yên Nhiên mới về nước cách đây không lâu, là…”

Hạ Yên Nhiên mỉm cười ngắt lời: “Vị hôn thê của Lục Chi Hằng.”

Thời Noãn:!!!

Một tia chớp giáng xuống khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh. Trong đầu cô chỉ còn lại tiếng “ong ong”.

Cô vô thức nhìn qua Lục Chi Hằng, ánh mắt tủi thân lẫn phẫn nộ im lặng lên án hành vi khốn nạn này của anh.

Đồ tra nam lừa gạt tình cảm người khác!

Hốc mắt đỏ lên. Cô đang suy nghĩ xem có nên tát một cái rồi sau đó tiêu sái rời đi hay không.

Đầu tiên là phải rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh. Đã có vị hôn thê rồi còn nắm tay cô làm gì? Muốn trái ôm phải ấp, hưởng tề nhân chi phúc(*) à?!

(*): Một chồng nhiều vợ

Nhưng anh nắm quá chặt, Thời Noãn dùng sức thế nào cũng không tránh ra được. Cô bị làm cho tức đến nỗi hít thở không thông.

Mặt Lục Chi Hằng đen lại, bực bội khiển trách, “Hạ Yên Nhiên, cô nói bậy bạ cái gì đó.”

Cố Hoài cũng bị làm cho hoang mang. Anh ta há hốc miệng cả nửa ngày rồi mới nói hết câu, “…Là bạn từ nhỏ của bọn anh.”

Hạ Yên Nhiên khẽ cười, xin lỗi: “Vừa nãy tôi nói giỡn thôi, mong Thời tiểu thư bỏ qua.”

Thời Noãn rất muốn mắng người, vui chỗ nào? Xém chút nữa là cô khóc rồi đấy!

Dự cảm lúc nãy của Thời Noãn đã đúng. Hạ Yên Nhiên này hoàn toàn không đơn giản, nhất định là đang để ý Lục Chi Hằng.

Sắc mặt Lục Chi Hằng âm trầm, giọng nói lạnh lẽo, “Chuyện này có thể đem ra giỡn sao?”

Hạ Yên Nhiên cứng đờ. Cô ta cúi đầu đem giấu đi sự không cam lòng trong đáy mắt để khi ngẩng đầu lên vẫn mang dáng vẻ ôn nhu, trang nhã.

Cô ta thành khẩn xin lỗi Thời Noãn, “Tôi xin lỗi Thời tiểu thư.”

“Không sao ạ.” Thời Noãn ngoài cười nhưng trong không coi, nói ra lời trái lương tâm.

Tục ngữ có câu: Thua người nhưng không thua trận. Thời Noãn quan sát cách ăn mặc của đối phương.

Cô ta mặc trên người kiểu váy mới nhất của Gucci, chân mang đôi giày cao bảy centimet có khảm kim cương ở đầu nhọn. Nhìn vô cùng tao nhã lại trưởng thành trong khi cô lại mặc một chiếc áo khoác lông màu đen cùng đôi giày tuyết cồng kềnh.

Ừ thì…Trận này cô thua thảm hại.

Cố Hoài phản ứng chậm nửa nhịp. Anh ta nhận thấy bầu không khí không thích hợp bèn bảo mọi người uống rượu ca hát.

Lục Chi Hằng ngồi bên cạnh Thời Noãn, nắm chặt tay cô. Anh dịu dàng nói, “Chuyện vừa rồi em đừng để trong lòng. Giữa anh và Hạ Yên Nhiên không có chuyện gì hết.”

Thời Noãn dĩ nhiên tin tưởng Lục Chi Hằng nhưng cô không thể yên lòng về Hạ Yên Nhiên.

Giống như xương cá, lúc đầu là mắc ở cổ họng, bây giờ thì ghim hẳn vào trong lòng.

Nếu không có chuyện gì thì sao cô ta lại vô duyên vô cớ lôi chuyện “vị hôn thê” ra làm trò đùa? Huống hồ họ còn lớn lên với nhau từ nhỏ.

Nhưng anh đã nói là không có chuyện gì, nếu cô cứ truy hỏi liên tục thì có vẻ rất kì cục nhỉ?

“Anh yên tâm. Em biết rồi mà.” Thời Noãn tỏ vẻ thoải mái.

Sau đó mọi người ca hát, đánh bài, tung xúc xắc, đánh carô, uống rượu.

Ngoại trừ việc cuối thì mọi hoạt động vui chơi trước Thời Noãn đều tham gia.

Lục Chi Hằng không cho cô uống rượu. Nếu cô chơi thua thì anh cũng uống đỡ rượu phạt cho cô.

Cố Hoài ở bên cạnh trêu ghẹo, “Lục Chi Hằng, cậu trọng sắc khinh bạn quá nhé.”

Hoaắc Minh cười nói: “Cậu ấy đã độc thân ba mươi năm rồi, vất vả lắm mới kiếm được một người bạn gái, phải bảo bọc người ta thật tốt chứ.”

Chơi đùa tưng bừng tới mười hai giờ mới tàn cuộc. Thời Noãn và Lục Chi Hằng quay về khách sạn.

Nhân lúc anh đi tắm rửa, Thời Noãn bật Wechat lên muốn hỏi Cố Hoài chút chuyện liên quan tới Hạ Yên Nhiên.

Nhưng tin nhắn vừa mới gửi đi thì cô lâị nhận được một dấu chấm than màu đỏ. Cố Hoài hủy kết bạn với cô rồi sao?

Không phải tối nay lúc ở quán bar anh ta còn đối xử nhiệt tình với cô lắm à? Sao có thể âm thầm hủy kết bạn vậy?

Thời Noãn cùng lúc hoài nghi về hai vấn đề, “Quan hệ giữa Lục Chi Hằng và Hạ Yên Nhiên là gì?” và “Vì sao Cố Hoài lại xóa Wechat của cô?”

Lục Chi Hằng tắm rửa xong đi ra, thấy cô nhóc trên giường còn chưa ngủ, đang rầu rĩ nhìn điện thoại.

Anh ngồi xuống giường, “Sao vậy?”

Thời Noãn đang chìm trong suy nghĩ bị anh làm cho giật mình. Cô vỗ ngực, “Sao anh đi mà không nghe tiếng gì hết.”

“Tại em chuyên tâm suy nghĩ quá đó.” Lục Chi Hằng khẽ cười, lại hỏi, “Đang thắc mắc chuyện gì thế? Có muốn hỏi anh không?”

“Dạ…” Thời Noãn do dự nhìn anh. Lục Chi Hằng không hối thúc, yên lặng ngồi đợi cô.

Cuối cùng cô cũng quyết định hỏi anh cho ra lẽ.

Có bị cho là lòng dạ hẹp hòi thì cũng chẳng sao. Nếu như không biết được đáp án thì đêm nay cô sẽ không thể ngủ ngon.

“Lục Chi Hằng.” Thời Noãn ngồi xếp bằng nhìn anh, nghiêm túc nói, “Em muốn hỏi anh một việc, không được nói dối em! Nếu anh nói dối em, anh sẽ, anh sẽ…”

Hiếm khi cô nghiêm túc như vậy, Lục Chi Hằng cười, “Thì sẽ như thế nào?”

Thời Noãn nghĩ nửa ngày cũng không biết nói tiếp thế nào. Cái kiểu nguyền rủa độc ác đó cô không nỡ nói với anh, lỡ như linh nghiệm thì biết sao.

“Nếu anh gạt em.” Cô cố ra vẻ hung dữ, “Chúng ta sẽ mãi mãi không gặp nhau, em cũng không thèm để ý tới anh nữa.”

Cô thấy những lời này không hề có chút uy hiếp nào nhưng Lục Chi Hằng lại nghiêm mặt, thề thốt: “Được, như em nói, anh tuyệt đối không nói dối em.”

“Em muốn hỏi…chuyện liên quan đến Hạ Yên Nhiên.” Giọng cô nhỏ đi, “Các anh cùng nhau lớn lên. Vậy anh có chút…tình cảm nào với cô ta không ạ?”

“Chưa bao giờ.” Lục Chi Hằng trả lời thật nhanh.

Anh xoa mặt cô, giọng nói dịu dàng, “Hóa ra vì chuyện này mà em cứ ủ dột. Anh đã nói rồi, giữa anh và cô ta không có chuyện gì cả.”

Dây thần kinh của Thời Noãn rốt cuộc cũng được thả lỏng, nhưng cô vẫn không hoàn toàn yên lòng, lại hỏi, “Vậy vì sao cô ta lại nói là vị hôn thê của anh? Chuyện này cũng phải có nguyên nhân chứ ạ.”

Lục Chi Hằng đáp: “Là do hồi bé hay đùa như vậy thôi.”

Thời Noãn nhìn anh không chớp mắt, ý nói muốn nghe câu trả lời rõ ràng.

Chuyện xưa này có hơi phức tạp nên Lục Chi Hằng chỉ nói ngắn gọn, “Năm xưa, ông nội Hạ Yên Nhiên và ông ngoại anh cùng đi lính, tình đồng chí sâu đậm. Họ từng hứa làm thông gia với nhau nhưng hai nhà đều sinh con gái, cuộc đính ước từ nhỏ lại này chỉ dành cho một thế hệ.”

“Sau khi xuất ngũ hai nhà vẫn còn qua lại. Sau này trong nhà Hạ Yên Nhiên xảy ra chuyện, cha mẹ cô ta mất trong một vụ tai nạn xe. Ông ngoại anh còn niệm tình xưa nên mang cô ta về nuôi.”

“Ông ngoại rất thích cô ta, thương cô ta cảnh đời bất hạnh nên bình thường rất cưng chiều cô ta. Sợ có người bắt nạt nên ông thông báo với mọi người trong nhà rằng cô ta là cháu dâu tương lai của mình.”

“Đợi khi bọn anh lớn rồi ông cũng nói chuyện tình cảm không miễn cưỡng được, mọi chuyện đều phải xem bọn anh như thế nào.”

Thời Noãn nghe anh nói xong thì lại lo về việc khác.

Cô rủ mắt, thở dài, “Ông ngoại anh sống vói Hạ Yên Nhiên nhiều năm như vậy, cứ coi cô ta là cháu dâu từ bé thì liệu có thích em hay không ạ?”

“Anh thích em là đủ rồi.” Môi Lục Chi Hằng treo ý cười, “Đợi sau khi kết hôn thì chúng ta dọn ra ngoài ở. Lễ tết thì mới về nhà một lần, em không cần phải sợ.”

Dọn ra ngoài…Tự nhiên lại nói đến chuyện sau kết hôn nữa. Còn sớm lắm…

Tai Thời Noãn dần ửng đỏ. Cô nằm xuống lấy chăn che mặt lại, nói nhanh: “Dạ. Đã muộn lắm rồi, chúng ta ngủ thôi ạ. Em đã trải sẵn chăn để trên giường cho anh rồi. Chúc anh ngủ ngon!”

“Đừng có để bản thân khó chịu.” Lục Chi Hằng vén chăn cô lên một chút, tắt đèn rồi đi qua giường khác.

Trước mắt một mảng tối đen. Thời Noãn nghĩ tới chuyện Wechat, thuận miệng hỏi, “Em có làm gì đắc tội với Cố Hoài không ạ? Sao anh ấy chưa nói gì đã xóa Wechat của em rồi?”

Lục Chi Hằng dừng chân. Anh nhớ tới việc mình làm trước đó, bịa chuyện: “Cậu ta uống say là làm loạn đủ chuyện hết.”

“À, ra là vậy.” Thời Noãn cười cười, cuối cùng cũng có thể an tâm mà ngủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.