Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 33: Mục đại, ra ngoài nhớ đội nón xanh



Cố Bình An cúp điện thoại, ôm đầu gối dựa vào sofa khóc thút thít.

Từ nhỏ đến lớn, cô hầu như chưa bao giờ phải chịu ủy khuất, chưa bao giờ ủy khuất khóc lớn như vậy, cô nhớ tới cái tin tức kia, Quan Nhị Đại đụng chết người, trực tiếp nói ba hắn là ai, ngươi dám làm gì hắn sao? Ba hắn uy quyền trải khắp Đại Giang Nam Bắc. Còn cô xảy ra chuyện, kêu ba, hữu dụng không? Thành phố S là thành thị phồn hoa nhất cả nước, kinh tế phát triển nhanh chóng, ba cô là thị trưởng, sau kỳ tiến lên trung ương, chức vị cao như vậy, nhưng vẫn không bảo vệ được cô.

Rốt cuộc Mục Lăng có thế lực lớn bao nhiêu, có thể một tay che trời đến mức này?

Mục Lăng dựa vào cửa chính phòng ngủ ở trên lầu, hút thuốc lá, ánh đèn lờ mờ, chiếu lên trên người hắn khiến hắn trông càng thêm cô đơn, lạnh lẽo, cả người hắn bây giờ đều âm tình bất định, chỉ có ánh thuốc lá le lói, đặc biệt… quỷ dị.

Dưới lầu, Cố Bình An vẫn khóc nức nở, hắn vẫn đứng ở trên lầu, thờ ơ lạnh nhạt.

Không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì?

Trong biệt thự yên tĩnh, chỉ có Cố Bình An, tiếng khóc giống như âm hồn, cố gắng kiềm chế tiếng khóc, khiến cho người nghe cảm thấy buồn bực.

Đột nhiên hắn nhớ tới nhiều năm trước, mẹ hắn cũng đã từng khóc như vậy, nhưng lại không có cách nào.

Mục Lăng cười lạnh, xoay người, ‘rầm’ một tiếng, đóng cửa lại.

Cũng đóng lại tất cả âm thanh.

Cố Bình An khóc mệt lả, ở dưới lầu tìm một gian phòng khách, cô có rất nhiều tâm sự, căn bản không ngủ được, cô nằm trên ghế ban công, nhìn hoa anh đào bên ngoài, ban đêm ngắm hoa anh đào thật là phong tình.

Đột nhiên trên lầu có giọng nói, thậm chí mang theo một chút sủng nịch.

Có người khe khẽ nói nhỏ, Cố Bình An lắng nghe, hình như là giọng của Mục Lăng, Cố Bình An chọn đại một phòng, không ngờ tới lại là phòng ở dưới phòng Mục Lăng.

“Bảo bối, ngủ ngon.”

Cố Bình An ngừng thở, cũng không dám phát ra tiếng, ‘Bảo bối’ trong miệng Mục Lăng nói là ai? Nghe giọng nói này, dường như rất để tâm, hắn chưa từng đối với ai như thế, ngoại trừ lão thái gia đang nằm ở bệnh viện, không lẽ là người phụ nữ của hắn?

Hắn đã có người phụ nữ mà hắn yêu, tại sao còn muốn trêu chọc cô?

Bị thần kinh sao?

Nga, Mục Lăng vốn bị bệnh thần kinh mà.

Giọng nói trên lầu biến mất, khôi phục lại màn đêm yên tĩnh, Cố Bình An mất ngủ, mãi cho đến 5 giờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ, mùa xuân ở thành phố S mang theo một chút hơi lạnh, một đêm gió lạnh thổi qua Cố Bình An khiến đầu cô hơi choáng váng.

7 giờ sáng cô đã bị thím Lâm đánh thức.

“Thiếu phu nhân, đến giờ dùng bữa sáng rồi.”

Mặt mũi thím Lâm vô cùng hiền từ, Cố Bình An vừa nhìn đã có hảo cảm, thím Lâm chuẩn bị cho cô một bộ đồ mới, mác cũng chưa cắt, rõ ràng là mới vừa mua, rất vừa người, đôi mắt Cố Bình An sưng lên như hai quả hạch đào, thím Lâm cũng không hỏi nhiều, mỉm cười rồi chuẩn bị bữa sáng.

Mục Lăng cũng vừa lúc từ trên lầu xuống, Cố Bình An cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, ngồi vào nơi cách chủ tọa xa nhất, bữa sáng Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, vô cùng phong phú, có thể tùy chọn, Cố Bình An lấy mì xào cùng một ly sữa đậu nành, im lặng ăn bữa sáng.

Mục Lăng cũng không nói gì, hắn ngồi xem tạp chí, chờ bữa sáng, tạp chí xem xong rồi, đột nhiên điện thoại vang lên, bạn tốt gửi một tin nhắn qua WeChat.

‘Hắc, Mục đại, xem báo giải trí buổi sáng hôm nay đi, buổi sáng ra ngoài nhớ đội nón xanh.’

Mục Lăng nhíu mày, “Thím Lâm, báo hôm nay đâu?”

Thím Lâm nói, “Ở cửa, để tôi đi lấy.”

“Đem mục giải trí đưa cho tôi là được.” Mục Lăng nói, thím Lâm đưa báo giải trí cho hắn, Cố Bình An không quan tâm một chút nào, trong lòng còn điên cuồng nhổ nước bọt, cái tên này thế mà cũng xem báo giải trí?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.