_ Bất quá, cậu nhóc đứng bên cạnh cũng không tệ.
Người con gái lả lướt tựa vào người La Vĩnh Kì nói. Sau đó không nhanh không chậm bước về phía Phùng Tiểu Văn cùng Trác Tường Vi.
Cái dáng đi đó. Ui cha, Phùng Tiểu Văn thật sự! Thật sự kiềm chế lắm mới không hỏi cô ta rằng xương cột sống cô ta có bị vẹo hay không.
Đường người ta đi thẳng tắp không. Bả đi thành hình dích dắc luôn rồi.
Cô gái vẫn nhanh không chậm bước đến.
Moẹ, đi thôi cũng tốn hết mười phút của ông. Có cần tôi bốn mươi mấy anh em của mình đến đỡ cô không? Không thì gọi điện cho viện dưỡng lão bảo họ mang đến một cái xe lăn luôn cho nhanh??
Trác Tường Vi nhìn mặt Phùng Tiểu Văn, biết cậu bị chọc cho không vui rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phá lệ âm trầm.
Cô gái đi đến bên Trác Tường Vi, tựa như có như không đem bộ ngực ( Cmn trâu bò) của mình dí vào vai hắn.
Nhưng chính bản thân Trác Tường Vi lại nhanh hơn, lanh lẹ lùi lại phía sau.
Cô gái kia cũng không vì vậy mà mất tự nhiên. Có khi còn cười tươi hơn ấy chứ.
Cô ta cho Trác Tường Vi một ánh nhìn quyến rũ rồi lả lơi nói. – Chào cậu, Tôi là Emili Ruston. Trưởng nữ nhà Ruston. – nói xong còn không quên nháy nháy mắt.
Bình thường đàn ông con trai người ta thấy cảnh này đều trầm mê không dứt. Nhưng chả hiểu sao qua mắt Phùng Tiểu Văn lại thành hồ li tinh quyến rũ đàn ông. Buồn nôn muốn chết.
Chẳng lẽ tính hướng của mình lại cong tới vậy luôn hả trời.
Đến mỹ nhân còn không thể khiến cậu động lòng.
Cậu ở trong lòng than trời trách đất, nào có tâm tư để ý Trác Tường Vi đang cười cười giới thiệu lại với cô Emili gì gì đó.
Mới không để ý chút xíu mà cả hai đã đến bước trao đổi số điện thoại rồi.
Phùng Tiểu Văn cảm tưởng như không khí hôm nay phảng phất vị chua khó tả. Cậu âm thầm lườn người bên cạnh một cái, lại thấy người ta vẫn không để ý đến mình.
Lườm một cái còn chưa đủ, lại lườm thêm hai ba cái nữa thì vô tình phát hiện người anh trai hờ của cậu cũng đang nhìn Trác Tường Vi và Emili Ruston cười nói vui vẻ. Khuôn mặt vốn ôn nhu có chút vặn vẹo.
Tâm tình đang không được tốt của Phùng Tiểu Văn đột nhiên được khôi phục không ít.
Bỏ mặc hai vị nam nhân cùng một nữ nhân người nói kẻ im đứng ở trước cổng trường cao trung. Cậu chẹp chẹp miệng hai cái, thầm nghĩ phải ra khu chợ gần nhà mua cái gì đó thật ngon về nấu mới được.
Ta nói chỉ có đồ ăn mới khiến tâm hồn ta thoái mái. Đàn ông vốn chỉ là phù du. ( mặc dù cậu cũng là đàn ông)
Cậu vừa đi vừa suy nghĩ thực đơn cho tối nay, đương nhiên tâm tình ăn giấm cũng sớm tiêu tan.
Còn lí do vì sao lại ăn giấm… cũng đã bị cậu quăng đi xa mấy con ngõ rồi.
Trác Tường Vi ở bên cạnh âm thầm thu hết toàn bộ biểu tình biến hoá trên mặt bé Hamster nhà mình.
Hắn biết cậu khó chịu, bản thân mình cũng chẳng khá hơn. Nhưng vẫn phải cắn răng ngó lơ.
Trong giới kinh doanh ai chẳng từng vô số lần nghe qua hai cái tên Wiiam và Ruston.
Theo lí mà nói, bé Hamster nhà hắn là người nhà Wiiliam, hắn không có lí do để dè chừng cô tiểu thư Ruston này.
Nhưng ai bảo ở chỗ người ta lại có thứ hắn cần. Haiz.
Thôi đành dùng nó để chuộc lỗi với Tiểu Thiên Thiên vậy. Nhân tiện tỏ tình luôn một thể.
Xem phản ứng của tiểu Thiên Thiên hôm nay, đoán chừng đoạn truy thê này rất có tương lai nha.
…—————-…
Phùng Tiểu Văn ghé vào khu chợ đang vào lúc cao điểm nhất. Lấy tay chọc chọc má còn chu môi nhỏ, hành động này liền thu hút không ít ánh mắt sáng rỡ của cô dì chị em.
Ai nấy đều nhìn cậu thần thần bí bí. Nhất là hội chị em gái.
Phùng Tiểu Văn nhìn vào hàng thịt, lại nhìn đến hàng hạt dẻ bên cạnh. Thầm nghĩ quái lạ, đang là mùa hè, mùa hạt dẻ chẳng phải mùa thu sao?
Nhưng thôi kệ đi, đằng nào đây cũng có phải thế giới thật đâu.
Đoạn, đi đến hàng thịt heo mua một miếng ba chỉ. Bà chủ quán khen khuôn mặt cậu đáng yêu liền giảm giá cho cậu hai mươi phần trăm.
Sau đó ghé sang hàng hạt dẻ ngay cạnh mua một cân.
Đến lúc trả tiền thì ngơ ngác. Người bán thế mà là đàn em ngoan ngoãn hiền lành trung thành của cậu. Tâm Như Phúc!
Nói chuyện một hồi mới biết, hoá ra cậu ta làm thêm ở đây. Mà lúc cậu ta chăm chỉ làm việc thoạt nhìn vô cùng chuyên tâm.
Với cái giáo bá lúc đầu Phùng Tiểu Văn gặp ở trường. Giống như là hai anh em sinh đôi vậy. Tính tình khác hẳn nhau.
Đương nhiên giả thuyết đó bị loại nỏ ngay khi cậu ta một tiếng gọi cậu đại ca, hai tiếng vẫn gọi cậu đại ca.
Vừa đúng lúc Tâm Như Phúc tan ca, thế là Phùng Tiểu Văn liền rủ đàn em chí cốt đến nhà mình ăn cơm.
Tiện thể khai thác thêm ít thông tin về chuyện tình thầy trò bị cấm đoán ~
Cậu mới không thừa nhận là vấn đề thứ hai mới thật sự là âm mưu của cậu đâu.