“Còn về rồi đây.” Vừa đi bộ từ ga xe tàu điện ngầm trở về, nữ sinh đầy mặt uể oải khom người cởi đôi giày thể thao đặt lên kệ.
“Về rồi đó à. Mau lên lầu tắm rửa rồi xuống nhà ăn cơm.” Bà Phạm nghiêng đầu ra từ cửa bếp liếc nhìn khuê nữ, hai bàn tay vẫn liên tục thái rau như thường, điển hình cho câu quen tay hay việc. Do phòng bếp cách hơi xa cửa chính, cho nên bà cũng không thấy đồng phục sạch sẽ của con mình bị lấm bẩn, thấy con gái không có việc gì bà liền yên tâm quay đầu bận rộn trong bếp.
Phạm Văn Văn cũng lười nói chuyện, nghe thấy mẹ cô nói xong thì lập tức bước nhanh lên lầu, từ lúc bị gã đàn ông biến thái đó đụng vào người là cô đã cảm thấy kinh tởm, cả người cứ như còn vương vít mùi mồ hôi thối của gã vậy.
“Phải dùng nước hoa hồng để tắm thôi.” Phạm Văn Văn lẩm bẩm, dưới chân cũng nhanh hơn.
Phòng tắm nhỏ vang lên tiếng nước “rào rào”, Phạm Văn Văn đang nhắm mắt hưởng thụ dòng nước ấm cọ rửa cơ thể thì bên tai đột ngột vang lên một âm thanh máy móc.
“Hệ thống tiếp nhận thế thân bi kịch phát sinh phía trước hân hạnh được phục vụ quý khách.”
Phạm Văn Văn hoảng hốt nhìn xung quanh, hai bàn tay cấp tốc che chắn hai bên ngực:
“Ai? Ai đang nói đó?!!”
Chớp mắt, trước mặt Phạm Văn Văn liền xuất hiện một màn hình như tivi, trên đó hiển thị tiêu đề: Những giải đáp thắc mắc chung của khách hàng.
Phía dưới là từng câu hỏi mà hệ thống thường xuyên gặp phải khi giao dịch với khách hàng mới. Chẳng hạn như câu hỏi vừa rồi của Phạm Văn Văn.
“Trả lời: Thưa quý khách. Tôi là nhân viên của hệ thống tiếp nhận thế thân bi kịch phát sinh phía trước ạ.”
Nhìn thấy chuyên mục hỏi đáp và tên của cái hệ thống kì ảo này, trong lòng Phạm Văn Văn đột nhiên cảm thấy bất an. Bi kịch? Phát sinh phía trước?
Chẳng lẽ…
Phạm Văn Văn cấp tốc tìm kiếm câu trả lời giải đáp thắc mắc trong lòng, càng xem, đồng tử đen láy của cô càng trợn trừng ra, bên trong chứa đựng không thể tin nổi, hoang mang, phẫn nộ và ti ti hận ý.
“Nếu quý khách đã hiểu rõ và chấp nhận sử dụng thế thân thì hãy điểm tay lên phần hiệp nghị giao dịch.”
Cắn chặt môi, mãi một lúc sau Phạm Văn Văn mới thu hồi mắt nhìn video đang phát trên màn hình, giọng nói trong trẻo bình thường giống như bị nghẹn một vật nào đó khiến âm thanh cô muốn nói ra khó khăn đến mức ngắt quãng:
“Hệ thống các người… kì diệu như vậy…chẳng lẽ… không… không thể…tránh khỏi…bi…kịch…mà tôi… tôi phải… chịu sao?”
Thật ra câu trả lời đã sớm được ghi rõ, nhưng bi kịch mà bản thân phải gánh chịu quá mức trong khả năng tiếp nhận của cô, vừa nhớ lại cảnh tượng trong video thôi là cả người nữ sinh như rơi vào hầm băng, cơ thể không nhịn được run rẩy.
Đã thấy quá nhiều phản ứng như vậy của khách hàng, hệ thống liền phát âm máy móc chuyên nghiệp trả lời:
“Bi kịch chính là kiếp nạn của con người, một khi cố ý tránh khỏi lần này sẽ càng gia tăng kiếp nạn. Cho nên tránh không được, cũng không thể tránh thưa quý khách. Nếu có thể đứng dậy từ trong bi kịch, ngày sau sẽ được công ích rất nhiều. Nhưng đa phần là không thể tránh khỏi tâm ma mà tan vỡ lý trí, hắc hoá gây hại cho xã hội và gia đình của bản thân. Vì nguyên nhân đó, Tổng hệ thống đã dựa vào nhu cầu của con người mà sáng tạo ra hệ thống số hiệu 1196. Tổ hệ thống chuyên tiếp nhận nhiệm vụ thế thân cho quý khách, thay quý khách trải qua bi kịch sẽ phát sinh và ảnh hưởng của nó cho đến khi sự việc đã được xử lý ổn thỏa. Chỉ cần trả thù lao tương xứng, nhân viên của hệ thống chúng tôi sẽ gửi lại cho quý khách sự hài lòng.”
So sánh với tự bản thân phải trải qua những điều kinh tởm đáng sợ ấy, Phạm Văn Văn đưa bàn tay vẫn run run nhấn vào nút “Đồng ý giao dịch” trên màn hình. Lập tức, ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Phạm Văn Văn loáng thoáng nghe được âm thanh máy móc đó lên tiếng.
“Ký kết thành công. Cám ơn quý khách đã lựa chọn dịch vụ thế thân của hệ thống.”