Sáng hôm sau, Meister cùng Sauron lái phi thuyền đến biệt thự.
Meister đẩy gọng kính, nở một nụ cười trông có vẻ đáng tin.
“Tôi nói trước. Cậu đến tìm quản gia mới tôi không ý kiến, nhưng mà… trong căn cứ còn dư lại vài văn kiện chưa được xử lý, sau khi cậu trở về nhớ làm cho xong.”
Sauron liếc đối phương một cái đầy ẩn ý, cuối cùng cam chịu để Meister ném công việc vốn dĩ của anh ta lên đầu mình.
“Được.”
Dù sao cũng chỉ là vài văn kiện, Sauron càng muốn tận mắt chứng kiến đối phương có thật sự thích nơi này như Meister nói không.
Biệt thự của nguyên soái mang phong cách quỷ dị, xung quanh ngoài cây ra thì chẳng có gì, thiếu hơi thở sự sống đến cực điểm.
Lần đầu các quản gia kia tới biệt thự ngay cả cửa cũng không dám bước qua.
Meister cúi đầu gửi tin nhắn cho Á Tiêu rằng anh đang ở ngoài, sau đó thuận miệng nói: “Ngày hôm qua tôi vẫn luôn chú ý tới quang não, thậm chí còn ngủ không ngon, sợ bỏ lỡ tin nhắn cầu cứu của vị quản gia này.”
Sauron dời ánh mắt lên người Meister, liền nghe Meister cảm thán: “Kết quả một tin nhắn cũng không có.”
Các quản gia đời trước đều gửi cho anh mấy cái tin nhắn xin giúp đỡ, cũng không phải do mấy người đó gan bé, dù sao nơi này cũng là căn cứ sát tiền tuyến nhất.
Nhóm quản gia đó trước khi tới đây luôn sinh hoạt ở thành Trung Tâm an toàn, sinh ra sợ hãi với nơi này là điều bình thường. Nhưng có vẻ vị quản gia mới này hơi đặc biệt.
Meister nhớ lại thanh niên thân hình đơn bạc, không ngờ đối phương lại to gan đến vậy.
Trong lúc đang nghĩ ngợi, cửa biệt thự đột nhiên mở ra.
Một thanh niên mặc áo bành tô từ trong cửa bước ra, cậu mang găng tay màu trắng, sống lưng thẳng tắp, trên mặt tràn đầy ý cười.
Meister và Sauron không hẹn mà nhìn qua nhau. Xem ra hôm qua người quản gia mới này ngủ rất ngon.
Đây là một tin tức tốt với họ. Ít nhất Á Tiêu sẽ không vì phong cách của biệt thự mà từ chức.
Á Tiêu cũng không biết những gì hai phó quan đang suy nghĩ. Nếu biết, cậu sẽ nói với họ rằng hôm qua là ngày cậu ngủ ngon nhất khi đến thế giới này.
Chủ yếu là do căn biệt thự ấm áp xinh đẹp này.
“Xin chào hai vị phó quan, buổi sáng tốt lành.”
Sauron gật đầu đáp lại, còn Meister thì nhiệt tình mà ân cần hỏi han: “Á Tiêu, cậu ăn cơm rồi à? Không biết người máy bảo mẫu nấu có hợp khẩu vị cậu không?”
Nguyên soái ngày thường ít ăn cơm, sống được chủ yếu là do uống dịch dinh dưỡng mỗi ngày, nhưng đa số người khác vẫn ăn cơm bình thường.
“À, tôi chỉ tùy ý làm vài món thôi.” Nghĩ lại buổi sáng ăn món xương khô chiên trứng, Á Tiêu ở trong đầu tự thưởng cho bản thân một like.
“Cậu còn biết nấu cơm sao?”
Meister sửng sốt một chút, anh chỉ hỏi xã giao nhưng không ngờ đối phương lại trả lời thế, căn cứ số sáu bởi vì số lượng Trùng tộc quá nhiều nên không có nhiều người máy phục vụ.
Nhưng thành Trung Tâm thì khác, nơi đó có nhiều người máy phụ trợ, học viện quản gia cũng không dạy các học sinh nấu ăn.
“Tôi chỉ biết nấu một vài món thôi. Lần sau có cơ hội tôi sẽ làm một ít điểm tâm cho các anh ăn thử.”
“Được thôi, vậy cám ơn cậu trước nhé.” Meister rất thưởng thức tính cách của Á Tiêu, cậu như mặt trời nhỏ tỏa ra ánh sáng ấm áp, người nhìn người thích. truyện kiếm hiệp hay
Cuộc nói chuyện phiếm qua đi, Sauron ngồi phía trên lái xe, còn Meister thì ngồi dưới trò chuyện với Á Tiêu về tiệc cưới.
“Lần này căn cứ số bốn có hai vị quan chức người tham dự là Appel và Nayes. Trong đó, Appel là phó quan phụ trách vận chuyển và Nayes là phó quan điều hành căn cứ. Ngoài ra căn cứ số bốn cũng phái người tới chỗ chúng ta.”
Nói tới đây, khóe miệng anh cong lên, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt, “Bọn có vẻ khá tò mò về cậu đó.”
“Hả?” Á Tiêu như nhớ tới gì đó rồi liền đối diện với Meister nhấn mạnh rằng: “Tôi chỉ là một con người bình thường, không có phương diện gì đặc thù hẳn sẽ làm bọn họ thất vọng.”
Bhutto là một con người bình thường. Sau khi thay thế thân phận【Bhutto】thì Á Tiêu bây giờ cũng chỉ là một con người nhỏ bé cần bảo vệ mà thôi.
Meister không hiểu được hàm nghĩa thứ hai của câu nói này nên chỉ đáp lại một cách nhẹ nhàng.
“Cậu có một cái gan lớn như vậy cũng đủ khiến cho bọn họ không thất vọng rồi.”
“Hy vọng là vậy.” Á Tiêu cong cong đôi mắt.
Xe bay lao nhanh về phía trước, Á Tiêu hơi nghiêng đầu như đang quan sát những cảnh tượng xung quanh, nhưng thật chất là đang tự hỏi về vụ bạo động sắp xảy ra ở yến tiệc.
Trong cốt truyện, Bhutto ở yến hội bị thương nặng, phản diện cũng vì chuyện đó mà suýt nữa không thể tham gia gặp gỡ mùa xuân.
Á Tiêu cũng không rõ gặp gỡ mùa xuân này là gì, nhưng theo cậu, hình như là các nguyên soái của bảy căn cứ đến thành Trung Tâm tham dự hội nghị.
Cấm kỵ giả là những anh hùng của Lam tinh. Nhưng việc họ dễ mất khống chế lại khiến người dân sợ hãi.
Chỉ cần bị chỉ định là một cấm kỵ giả nguy hiểm, thì cho dù có là người quyền thế muốn tiến vào thành Trung Tâm cũng phải trải qua nhiều bước đo lường, ngoài ra còn phải đưa quản gia chuyên nghiệp của mình đi theo.
Sau khi Bhutto bị thương, bản thân phản diện là một cấm kỵ giả nguy hiểm lại rất khó tìm một quản gia mới thay thế. Phải trải qua nhiều lần chứng thực mới có thể tuyển một vị quản gia chuyên nghiệp cho mình.
Theo như trong sách, gặp gỡ mùa xuân có thể cử người đi thay nhưng nguyên soái lại khăng khăng muốn đến.
Thậm chí để đến được, người đàn ông đó đã tự làm tổn thương bản thân để giảm giá trị cấm kỵ.
Tuy nhiên bây giờ người tham gia yến hội lại là cậu.
Á Tiêu cảm thấy rằng tới lúc đó bản thân vẫn nên đến chỗ khuất đứng thì hơn, cậu đang mang trên mình thân phận nhân loại nên không thể tùy ý ra tay được.
Lỡ mà bị thương thì tới gặp gỡ mùa xuân nhất định sẽ bị tách ra, không thể hấp thụ được giá trị ác ma trên người phản diện nữa.
Không lâu sau xe bay đã đến hội trường. Sau khi xuống xe, Á Tiêu cảm nhận được khí thế hai vị phó quan bên cạnh mình đang dần thay đổi.
Sauron thì vẫn trầm mặc nhưng trên người lại tỏa thêm một cảm giác người sống chớ gần, còn Meister vẫn mang nụ cười trên môi nhưng lại lộ vẻ xa cách.
Á Tiêu nhìn họ mà suy tư.
Bây giờ hai người so với hình dung trong cốt truyện không khác biệt lắm, lúc trước được đối xử thân thiện làm Á Tiêu suýt quên họ là những trợ thủ đắc lực của phản diện, là những kẻ hung ác không kém gì Tần Thích.
Ba người tiến tới cửa hội trường, người hầu đưa cho mỗi người một cái bảng số, nghe nói là sau khi kết thúc nghi thức sẽ chơi rút thăm trúng thưởng.
Á Tiêu nhìn bảng số của mình, chữ trắng nền hồng, cậu cứ cảm thấy nó xấu xấu, có chút ghét bỏ mà nhét vào túi.
Đây là đám cưới của hai quan viên thuộc hai căn cứ, vì thế số lượng khách mời rất nhiều.
Liếc mắt một cái thì thấy gần như một nửa đều mặc quân phục màu đen, đó đều là thành viên của căn cứ số sáu. Trong những người này cũng có khá nhiều người ăn mặc đặc thù đại diện cho cấm kỵ giả.
Ngoài ra còn một số người mặc quân phục màu trắng, còn lại là những vị khách quý do căn cứ số bốn mời tới, bên trong cũng có vài cấm kỵ giả.
Người ở hai căn cứ đứng cách nhau như có một ranh giới vô hình.
Meister và Sauron cũng đưa Á Tiêu tới bên phía căn cứ số sáu. Trong lúc đi cậu còn có thể nghe được giọng nói đầy chế giễu.
“Căn cứ số bốn toàn là một đám ngu xuẩn, nếu bọn họ tìm cậu nói chuyện phiếm thì cậu cứ mặc kệ, đừng để ý lũ ngu đó.”
“Được.” Á Tiêu không có ý kiến gì về vấn đề này cả.
Meister càng tán thưởng người quản gia này thêm một chút, sau khi tới được phía người căn cứ số sáu, anh liền giới thiệu cậu cho những người này. Điều này trước kia chưa từng có.
Mấy quản gia cũ hận không thể lập tức từ chối để thoát ly căn cứ, Meister phải dành một khoảng thời gian để làm công tác tư tưởng cho bọn họ, không có thời giờ mang họ đi giới thiệu với những người còn lại ở căn cứ.
Á Tiêu cũng nói chuyện đáp lại, cậu nhớ rõ là yến hội này sẽ xảy ra sự cố. Tuy rằng không biết cẩm kỵ giả nào mất khống chế, nhưng cứ giữ an toàn với tất cả đi rồi tính.
Cùng lúc đó, có hai quan viên của căn cứ số bốn nhìn về phía chàng trai niên tóc đen, trong ánh mắt lộ ra vài phần đồng tình.
“Là cậu ta?”
“Đúng vậy, cậu ta chính là quản gia mới của Tần nguyên soái.”
“Cũng thật khó cho cậu ta khi phải cùng đám chó điên kia hợp tác.”
Lời đồn đãi Tần nguyên soái giết ba quản gia của mình, họ đều biết đó là giả, nhưng bọn họ biết chắc rằng, không một quản gia nào có thể chịu được Tần nguyên soái.
“Nhưng xem ra cậu ta cùng đám chó điên kia quan hệ không tồi.”
Quan viên căn cứ số bốn đứng xa xa mà nhìn Á Tiêu cười nói với Meister: “Cũng không biết có thể chịu đựng được bao lâu.”
“Nếu là tôi, khẳng định sẽ chẳng thèm bắt chuyện với cái đám điên đấy đâu.”
Một vài người nghe xong cũng sôi nổi cười, nguyên soái hai căn cứ có quan hệ không tốt, bọn họ vì thế càng khinh thường đám người kia.
Trương Thành đang đi theo đám đại lão mà cười cười, nhận thấy Renico bên cạnh mình hôm nay trầm mặc lạ thường.
“Renico, làm sao vậy?”
“Đầu tôi có chút choáng váng.” Renico lẩm bẩm, có lẽ do hôm qua ngủ không ngon nên có chút không thoải mái, anh thậm chí bắt đầu sinh ra ham muốn tháo kính bảo vệ xuống.
“Có lẽ ra ngoài hóng gió chắc sẽ tốt hơn đấy.” Trương Thành kiến nghị vài câu, khúc ca quen thuộc của đám cưới bắt đầu vang lên đem âm thanh của anh ta che lại, anh chỉ có thể tới sát đồng bạn bên cạnh nói.
“Người ở đây rất nhiều, cẩn thận chút, đừng để rơi kính bảo vệ mắt.”
“Đã biết.”
Trương Thành nhìn Renico lảo đảo rời đi, cảm thấy không yên tâm lắm, anh giải với người bên cạnh vài câu, chuẩn bị đi tìm Renico thì đột nhiên nghe được tiếng đồ vật gì đó rơi xuống.
Anh nhìn thấy thứ rớt xuống mà trợn mắt. Đó là một cái kính bảo vệ màu bạc đang nằm lẻ loi trên mặt đất, kiểu dáng hình dạng trông rất đỗi quen thuộc.
Trương Thành sởn tóc gáy, theo bản năng hướng tới nơi Renico đã đi qua, gân cổ hét hết sức có thể: “Cấm kỵ giả số BFE06 mất khống chế!!”
Vừa dứt lời, cách xa mấy mét, một người đàn ông trung nhiên dáng vẻ gầy guộc đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Tiếng nhạc đám cưới gần như lấn át tiếng hô đó.
Sauron và Meister thấy đám người căn cứ số bốn bên kia đang kêu la gì đó mà sôi nổi đứng dậy.
“Tôi đi tìm Á Tiêu trước!”
Meister nhớ rõ vừa rồi Á Tiêu đã đi tới khu đồ ngọt.
“Meister, có chuyện gì sao?” Cách đó không xa Á Tiêu có chút mờ mịt, trong tay cầm hai đĩa điểm tâm, cẩm nhận được gì đó nên cậu lập tức đi nhanh.
Thấy Á Tiêu không có việc gì, Meister nháy mắt thả lỏng, đang muốn đi tới bên người đối phương liền nhìn thấy cậu chạy quá nhanh, chân phải mắc chân trái, ngã cái rầm!
“Á Tiêu…” Meister có chút dở khóc dở cười, lời còn chưa kịp nói xong, ánh mắt anh đột nhiên trầm xuống, trên sàn nhà đang cắm một con dao sắc bén.
Nếu không phải cậu té ngã, con dao này hẳn là sẽ cắm chuẩn xác trên sống lưng của Á Tiêu.
Meister:….. Đệch