Chương 81: Đồng bệnh tương lân
Editor: Ha Ni Kên
Thiệu Minh Uyên nhìn chăm chú khóe mắt phải của Trì Xán.
Trì Xán cảm thấy hơi mất mặt, giơ tay chạm vào, giải thích: “Vô tình đập trúng.”
Thiệu Minh Uyên nhướn mày: “Không phải là bị Dương Nhị đánh hửm? Ta nhớ huynh ấy rất thích dùng tay trái đánh người khác.”
Bị người khác đánh hay bị đụng đầu khác nhau rất rõ ràng đấy.
Trì Xán bực bôi, gân xanh nổi lên run bần bật.
Chàng quên mất, cái người đối diện là tay đánh giặc nhà nghề rồi.
Trì Xán bước đến, đột ngột đánh Thiệu Minh Uyên một cái: “Bao lâu rồi không thèm bò về kinh thành, sao vẫn còn nhớ dai thế?”
Thiệu Minh Uyên nhíu mày.
Phát hiện ra đau đớn chợt lóe rồi tan, Trì Xán kinh ngạc, nhìn vội về phía vừa bị chàng cho một cú, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Bị thương à?”
Thiệu Minh Uyên đè bả vai, cười khổ: “Thực ra đã lên vảy rồi.”
Trì Xán ngồi xuống chỗ đối diện với Thiệu Minh Uyên, áy náy cười, nghi ngờ hỏi: “Ai đánh?”
Không để Thiệu Minh Uyên kịp trả lời, chàng đã giơ giơ ngón trỏ trước mặt chặn lời: “Đừng có bảo là bị từ lúc ở chiến trường. Về kinh thành lâu rồi, thương mấy cũng phải khỏi rồi chứ.”
Thiệu Minh Uyên rũ mắt, nghĩ một lúc rồi nói thẳng: “Bị cữu huynh đâm một nhát.”
“Cữu huynh?” Trì Xán nhấc bầu rượu trắng, lần lượt rót rượu vào hai chén.
Dạ tửu màu xanh nhàn nhạt, hương thơm ngào ngạt. Chính là đặc sản nổi danh của lầu Xuân Phong.
Trì Xán bỏ bầu rượu xuống, hỏi lại: “Chả nhẽ là cái vị Kiều công tử dạo gần đây kinh thành đồn đoán đã bị hủy dung sao?”
Thiệu Minh Uyên bật cười, vặn lại: “Nếu không thì ta còn vị cữu huynh nào nữa?”
“Kiều Mặc thực sự bị hủy dung rồi?”
Thiệu Minh Uyên gật đầu.
“Hay là hắn ta cũng muốn vạch hai đao trên mặt huynh? Nhưng bị trượt tay chém nhầm bả vai?”
Thiệu Minh Uyên nghiêm mặt: “Đừng nói linh tinh.” Nói xong chàng dừng lại tư lự nhìn bạn tốt một hồi, nhàn nhạt bồi thêm: “Nếu đã thế cũng phải chém cả huynh nữa.”
Trì Xán bị làm nghẹn họng, á khẩu không đáp lại được. Chàng nhấp một ngụm rượu rồi mới nói tiếp: “Hẹn ta đến đây là có chuyện gì? Không chờ ở nhà ta được à?”
Ban sáng ba người các chàng đã đi đến phủ Tĩnh An Hầu thắp hương, cũng nói qua loa vài câu với nhau. Khi ấy bạn tốt cũng không nói mấy.
Thiệu Minh Uyên mân mê chén rượu, bình tĩnh nói: “Nhà đang có tang, không nên đến làm phiền phủ nhà huynh.”
Trì Xán nghĩ một lúc, làm một hơi cạn chén, khẽ cười: “Nói cũng đúng, ở ngoài cũng thoải mái hơn.”
Thiệu Minh Uyên cũng hiểu rõ mối quan hệ căng thẳng giữa Trường Dung Trưởng Công Chúa và Trì Xán mấy năm nay. Trong lòng chàng mơ hồ nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương lân, nói: “Ta muốn nhờ huynh một chuyện.”
“Nói xem nào.” Trì Xán hứng thú.
Chàng còn tưởng cái tên bạn thân này ngoài đam mê đánh giặc thì chẳng màng gì khác.
Thiệu Minh Uyên nhìn chằm chằm chén rượu trong tay.
Rượu trong chén sóng sánh ánh xanh, tựa như nước hồ đầy ắp ngày xuân.
“Ta nghe nói giờ đang có một vị thần y ở phủ Duệ Vương.”
“Đúng rồi, chính là Lý thần y trước đây từng chữa khỏi bênh cho Thái hậu. Cách đây không lâu Duệ Vương âm thầm mời vị thần y này vào thành, không biết ồn ào thế nào mà ai cũng biết.” Trì Xán không giấu diếm gì về việc Lý thần y đã vào kinh, nhưng khoảng thời gian xuôi thuyền ra Bắc rốt cục cũng không tiện nói ra.
“Thập Hi, huynh biết đấy, thân phận của ta giờ không tiện ghé thăm phủ Duệ Vương. Ta muốn nhờ huynh đến phủ Duệ Vương một chuyến, thay ta mời Lý thần y ra ngoài một phen, để ta có thể gặp riêng ngài ấy.” Thiệu Minh Uyên nói chuyện mình muốn nhờ.
“Huynh muốn gặp Lý thần y?” Trì Xán nghĩ ngợi một lúc, gật đầu: “Để ta thử xem sao.”
Tất nhiên chàng hiểu băn khoăn của Thiệu Minh Uyên.
Trong triều đình, hoàng tử và trọng thần qua lại với nhau là chuyện đại kỵ của Hoàng thượng. Đừng nói đến võ tướng như Thiệu Minh Uyên tay giữ trọng binh, quyền uy vô song.
Một khi tin tức huynh ấy ghé qua phủ Duệ Vương lọt ra ngoài, Duệ Vương sẽ khóc hết nước mắt mất.
Chắc chắn sẽ bị lão Hoàng đế giở trò gian trá trò chỉnh cho bằng chết!
“Đa tạ.” Thiệu Minh Uyên nâng chén, nhấp nhẹ môi.
Trì Xán nghĩ nghĩ gì đấy, nói thêm: “Có điều nói rõ xem bao giờ huynh cần. Đến phủ Duệ Vương thì không thành vấn đề, nhưng mà có mời được vị Lý thần y kia ra hay không thì chưa biết được.”
“Hửm?”
“Lão già kia tính tình rất quái gở.”
Thiệu Minh Uyên cười cười: “Ta nghe nói vị Lý thần y kia từ phía Nam đến. Trên đường còn cứu một vị cô nương nhà quan khỏi tay bọn buôn người, lại còn nhận làm nghĩa tôn nữ. Nghe thế có vẻ giống một vị lão giả giàu lòng nhân từ.”
“Ôi. Chỉ cần huynh gặp là sẽ được nếm mùi.”
“Thế nào cũng được, cứ có cơ hội gặp một lần là tốt nhất.”
“Khi nào cần?”
“Càng nhanh càng tốt.”
Trì Xán gật đầu: “Được, sáng mai ta sẽ đến phủ Duệ Vương.”
Dù sao cũng là con của Trưởng Công Chúa, Trì Xán cũng coi như là biểu đệ của Duệ Vương, bình thường có gặp cũng chẳng nói gì nhiều, đến đám Cẩm Y Vệ cũng chẳng thèm để tâm.
Nói chuyện chính xong, bầu không khí giữa hai người càng thoải mái.
Thiệu Minh Uyên hỏi: “Thập Hi, tại sao huynh lại đánh nhau với Dương Nhị?”
Các chàng là bạn nối khố từ nhỏ. Sau này tuy chàng phải rời kinh thành, nhưng tình nghĩa giữa các chàng vẫn không phai nhạt đi. Ba người Trì Xán còn khăng khít gắn bó hơn. Bình thường cũng có lúc trêu chọc nhau nhưng ra tay nặng như thế này cũng ít gặp.
“Đâu chỉ Dương Nhị, cả Tử Triết cũng thò tay vào. Thật không ngờ cái tên bình thường quy quy củ củ như vậy lại mạnh tay như thế.” Trì Xán như mơ hồ cảm thấy chỗ bị Chu Ngạn cho một cú nhức nhối trở lại.
“Thế là vì sao?” Thiệu Minh Uyên càng nghi ngờ.
Vừa nghĩ tới nguyên nhân, Trì Xán buột mỉm cười.
Chàng ít khi cười, đặc biệt là dịu dàng mỉm cười như vậy. Tự dưng lại làm cho người ta nhìn có chỗ lưu luyến tình cảm.
Thiệu Minh Uyên cảm khái. Thế này có vẻ như bạn tốt của chàng đã có người thương rồi.
Trì Xán nhìn thấy vẻ mặt của Thiệu Minh Uyên thì tự thấy chột dạ, cáu không biết xả giận đi đâu, ai oán: “Nghĩ linh tinh gì thế? Chỉ là kể mấy chuyện của hai cái tên kia khi còn bé thôi. Mấy huynh ấy thẹn quá hóa giận, chém cái thớt là ta.”
“Kể cho ai?” Thiệu Minh Uyên hỏi đúng trọng điểm.
Ba người bạn tốt của chàng quen biết đã lâu, nếu kể đã kể từ lâu rồi, không chờ đến tận hôm nay. Như thế chắc chắc có một người đặc biệt nào đó xuất hiện.
Có lẽ, đó chính là người Thập Hi thương.
Thiệu Minh Uyên nhạy bén làm cho Trì Xán như mèo bị nắm đuôi, lông mao xù lên trong chốc lát: “Đình Tuyền, huynh là kẻ võ biền cơ mà, sao tâm tư lại nhanh nhạy như vậy làm gì?”
Thiệu Minh Uyên uống cạn rượu trong chén. Rượu đậm đà, rót vào bụng cay vô cùng, tựa như có ngọt lửa đốt ruột đốt gan.
Chàng cười nhạt: “Nếu chỉ là kẻ võ biền thì sao mà đánh thắng trận được.”
“Là người vô tình gặp được. Được rồi, đừng nói mấy chuyện vô bổ này nữa. Hôm nay sau khi rời phủ của huynh, Tử Triết có nói là thấy phủ các huynh có vẻ bận bịu chuyện tang sự. Có cần chúng ta tìm vài tên quản sự về giúp không?”
Trì Xán khéo léo chuyển chủ đề, trong lòng ca thán không nguôi.
Nhắc tới lại thấy, mẫu thân chàng vì chuyện của phụ thân mà nảy sinh khúc mắc với chàng, đối xử với chàng lúc nóng lúc lạnh. Thế nhưng mẫu thân của Thiệu Minh Uyên còn kỳ quặc hơn, nhi tử ruột thịt mà cứ như hàng đính kèm khi mua phấn mua son trên phố. Tang sự nhà huynh ấy rối thành một đám như vậy rõ ràng là do vị phu nhân Hầu gia khi chẳng thèm đoái hoài quan tâm.
Chương 82: “Mượn” người
Editor: Ha Ni Kên
Bàn tay của Thiệu Minh Uyên không trắng nõn thon dài như các quý công tử cả ngày viết chữ đánh đàn, tay chàng khớp xương rõ ràng, có một tầng chai thật dày bên trên. Chàng mân mê chén rượu trong tay, nói: “Không cần đâu, ta vẫn còn việc quan trọng hơn phải lo.”
Trì Xán cười khẽ: “Đừng cố quá kẻo quá cố. Có gì không chịu được cứ nói ra.”
Chàng vẫn biết người này là một kẻ ngu hiếu, không muốn mời quản sự khác về giúp vì như vậy sẽ làm mất mặt phu nhân phủ Tĩnh An Hầu.
Thiệu Minh Uyên không ngại thái độ của Trì Xán. Chàng đặt lại chén rượu lên mặt bàn rồi đứng dậy: “Biết rồi. Nếu không chịu được ra sẽ nói cho các huynh.”
‘Đình Tuyền, vì sao huynh cứ –” Dù sao cũng là mẫu thân của bạn tốt, Trì Xán không nói nốt.
Thiệu Minh Uyên nhướn mày, hỏi ngược lại: “Thập Hi rốt cục vì cớ gì –”
Hai người không hỏi hết câu, nhưng hiểu rõ ý của nhau.
Trì Xán muốn hỏi Thiệu Minh Uyên vì sao chàng cứ dốc lòng hiếu thuận với một vị mẫu thân hà khắc cay nghiệt như vậy.
Thiệu Minh Uyên muốn hỏi Trì Xán vì sao chàng lại nhẫn nại đến vậy với Trường Dung Trưởng Công Chúa buồn vui thất thường.
Nhiều năm không có cơ hội gặp mặt hàn huyên với bạn tốt, Trì Xán mở lời trước: “Huynh không hiểu được đâu, ta sẽ không bao giờ trách nương …”
Mảnh ký ức kia là bí mật sẽ không có ai biết được, chàng sẽ đau lòng, hoài niệm, nhưng sẽ không oán hận.
Thiệu Minh Uyên vỗ vỗ vai bạn tốt, bất đắc dĩ nói: “Có lẽ ta cũng vậy thôi.”
Trì Xán không nói nửa lời, nghĩ thầm: đèn nhà ai nhà nấy rạng, nhìn phủ Tĩnh An Hầu vinh quang như vậy, ai mà biết bên trong mục nát thế nào.
“Cứ như vậy đã. Ngày mai ta sẽ đi hỏi giúp huynh, huynh cứ chờ đi. Đợi đến khi xong xuôi tang sự ở phủ huynh, chúng ta lại tụ tập một phen.”
Hai người cạn chén rượu cuối cùng, rồi trở về phủ của mình.
Sáng sớm hom sau, mưa lại rơi rả rích.
Mưa đầu hè giăng dày như kim, triền miên không dứt. Trì Xán cầm chếc ô màu xanh lá trúc, đi bộ đến phủ Duệ Vương nằm cách phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa không xa.
“Trì công tử, ngài ghé chơi ạ?” Tay gác cổng thấy Trì Xán lập tức tươi cười chào hỏi, nhìn ra phía sau vội nói: “Sao ngài không dắt theo một tên sai vặt cầm ô hộ ngài? Ôi vai áo của ngài ướt hết cả rồi –”
Trì Xán liếc xéo, lạnh nhạt: “Lắm lời!”
Tay gác cổng không chột dạ chút nào, cươi giả lả: “Vậy ngài mau vào trong ngồi nghỉ, để tiểu nhân chạy đi báo tin.”
“Đi đi.” Trì Xán đóng ô, đưa cho hạ nhân.
Trong một tiểu viện u tĩnh, Duệ Vương một thân thường phục khách khí thỉnh giáo Lý thần y: “Thần y, hôm nay không cần châm cứu ư?”
Lý thần y mắt nhắm mắt mở: “Không cần, không phải lúc nào ta châm chích này kia. Từ tối nay Vương gia bắt đầu dùng nước tắm theo toa thuốc ta kê là được rồi. Chỉ cần kiên trì tắm thuốc một năm là được, đến lúc đó con cháu tự kéo đến thành đàn.”
Duệ Vương mừng rỡ, cung kính cảm ơn Lý thần y: “Đa tạ thần y diệu thủ hồi xuân. Tiểu Vương nhất định sẽ khắc sâu trong lòng ân đức của thần y–“
Lý thần y khoát khoát tay, lúc này mới mở to mắt nhìn chằm chằm Duệ Vương, ném ra hai chữ: “Có điều –”
Duệ Vương vừa nghe, trái tim nhỏ bé đã đập liên hồi.
Trên đời này, chuyện gì cũng bị hai cái chữ “Có điều” kia làm hỏng bét.
QUả nhiên Lý thần y chậm rãi nói: “Có điều Vương gia phải nhớ kỹ, trong vòng một năm tới tuyệt đối không được gần nữ sắc, nếu không –”
“Nếu không thì sao?”
“Dã tràng đãi cát, hối cũng không kịp.”
Sắc mặt Duệ Vương trắng nhợt.
Một năm tới không được gần nữ sắc?
Hắn là một nam tử bình thường, đúng tuổi tráng niên. Hồi trước vì khai chi tán diệp mà nuôi không ít cơ thiếp như hoa như ngọc trong phủ. Một năm không động vào nữ nhân, đúng là —
Lý thần y nhìn thần sắc của Duệ Vương, cười nhạt: “Nếu Vương gia không làm được thì giờ cũng không cần đun thuốc tắm đâu.”
Duệ Vương bừng tỉnh ngay lập tức, nhắc đi nhắc lại: “Làm được, làm được chứ!”
Lúc này Lý thần y mới thoải mái hơn một chút, mở miệng: “Nếu đã vậy –”
Lão chưa nói xong thì đã có hạ nhân ở ngoài cửa bẩm báo: “Vương gia, Trì công tử tới.”
Biểu đệ?
Duệ Vương mở lời cáo từ Lý thần y: “Thần y, ngài nghỉ ngơi đi. Tiểu Vương đi gặp khách một chút, lúc khác lại xin thỉnh giáo.”
“Mời Vương gia.” Lý thần y đắn đo một lúc, thôi để Duệ Vương tiếp xong khách rồi hẵng nói mấy lời tạm biệt vậy.
Duệ Vương rời chỗ Lý thần y quay về viện chính, đi vào sảnh tiếp khách, vừa thấy thân hình cao ráo của Trì Xán, ngay lập tức cười hỏi: “Sao biểu đệ lại ghé chơi ngày mưa thế này?”
“Vương gia.” Trì Xán chào một tiếng.
Duệ Vương nhanh nhẹn đi đến, kéo Trì Xán ngồi xuống: “Giữa huynh đệ chúng ta còn khách sáo như vậy làm gì? Gọi một tiếng biểu ca là được rồi.”
Từ ngày Phụ hoàng trầm mê tu đạo, ít có lúc nào gặp hắn và Mộc Vương. Thế nhưng đôi lúc Thái hậu và Trường Dung cô cô có thể ngẫu nhiên gặp được Phụ hoàng. Danh phận Thái tử hiện chưa được định, Duệ Vương không thể tùy tiện cư xử với nhi tử duy nhất của Trường Dung Trưởng Công Chúa.
“Lễ không thể bỏ được. Mà gọi là Vương gia cũng thuận miệng hơn.” Trì Xán cười nhạt.
Không chỉ thuận miệng, quan trọng là thuận lòng.
Duệ Vương và Mộc Vương là hai vị hoàng tử tầm tầm tuổi nhau. Tương lai cái vị trí kia rơi vào tay ai cũng khó nói trước. Bất kể là đắc tội hay gần gũi với vị nào cũng là việc không nên làm.
Tính tình Trì Xán đúng là chẳng ra làm sao, nhưng về mặt này tất nhiên rất linh hoạt. Chàng không thiên vị Duệ Vương hay Mộc Vương, chỉ đơn thuần là một người họ hàng bình thường thôi.
“Vương gia, hôm nay ta tới là muốn mượn người từ tay người.”
“Mượn người?” Duệ Vương nghe vậy bật cười: “Biểu đệ khách khí quá rồi. Nếu thích ai thì để biểu ca sai người đưa đến tận phủ.”
Trì Xán mặt tối sầm lại.
Hóa ra là vị biểu ca này lại cho là chàng vừa ý một cơ thiếp nào đấy ở đây.
Cái người này sau này có lên ngôi, chắc cũng thành hôn quân thôi. Trông chàng giống kẻ háo sắc lắm à? Chẳng nhẽ có thể vừa ý cơ thiếp của thân vương sao?
Hừ! Đúng là kẻ hồ đồ. Ngày nào chàng chẳng soi gương, thấy mấy nữ tử xinh đẹp cũng chẳng gợi được hứng thú gì.
Phòng trường hợp Duệ Vương lại nói mấy lời linh tinh, Trì Xán vội cướp lời: “Ta muốn mượn thần y.”
Duệ Vương nghe xong sắc mặt thay đổi ngay lập tức, cao giọng: “Thần y?”
“Phải.” Trì Xán cảm thấy buồn cười.
Rõ ràng cả kinh thành ai ai cũng biết Lý thần y đang ở phủ Duệ Vương. Thế mà Duệ Vương còn giả ngốc.
“Vương gia không nỡ à?” Thấy Duệ Vương không đáp, suy nghĩ đến việc bạn tốt nhờ cậy, Trì Xán bèn khích một tiếng.
“Sao lại thế được?” Duệ Vương cười trừ. “Không biết biểu đệ định mượn thần y, à không, mời thần y đi bao lâu?”
Nếu Lý thần y biết hai người họ dùng cái từ “Mượn” này thì to chuyện.
Trì Xán đăm chiêu, quyết định nói thẳng với Duệ Vương, hạ giọng nói: “Thật ra là Quan Quân Hầu muốn gặp thần y.”
Duệ Vương nghe đến chữ Quan Quân Hầu, vẻ mặt không còn như trước.
Lại là Quan Quân Hầu!
Hắn nhìn xoáy vào Trì Xán, trong lòng không ngừng cảm thán.
Tại sao hắn lại quên béng mất, vị biểu đệ này là bạn nối khố của Quan Quân Hầu cơ chứ!
Như thế chẳng phải, chỉ cần có mối quan hệ tốt với vị biểu đệ này, tức là đã gián tiếp lôi kéo được Quan Quân Hầu về bên mình rồi sao. Đám đại thần không có cớ chỉ trích, Phụ hoàng càng không thể nghi ngờ —
Trong nháy mắt Duệ Vương đã nghĩ xong xuôi, gương mặt hòa hoãn hơn, ôn hòa cười nói: “Quan Quân Hầu vì nước vì dân xông pha chinh chiến nhiều năm nay, chắc chắn gặp không ít vết thương. Muốn gặp thần y làm sao bản vương dám nói nhiều lời.”
Duệ Vương nói xong thì sai người đi mời Lý thần y.
Lý thần y toan tính bỏ đi đã gói ghém xong một bọc vải nhỏ, vừa nghe thấy Duệ Vương thỉnh mời, không chần chừ xách bọc vải nhỏ đi ra.
Chương 83: Uy hiếp
Editor: Ha Ni Kên
“Thần y đang làm gì vậy ?”
Duệ Vương thấy Lý thần y xách một bọc vải nhỏ, cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Chỉ nghe danh Lý thần y diệu thủ hồi xuân, chưa thấy ai bảo vị thần y này còn có khả năng tiên tri.
Lý thần y không trả lời Duệ Vương, đôi mắt híp chợt lóe lên, gắn chặt vào Trì Xán đang đnưgs cạnh Duệ Vương.
Duệ Vương vội vàng giới thiệu: “Thần y, đây là biểu đệ của tiểu Vương.”
“À— Hóa ra lại có gốc gác như vậy—” Lý thần y đầy thâm ý nói.
Trì Xán nhìn Lý thần y giận không biết xả đi đâu.
Lão già dở hơi, lúc đấy không thèm khách khí cướp cải trắng chàng nhặt được!
Duệ Vương lặng lẽ đá Trì Xán một cái, nghĩ thầm: biểu đệ trúng gió rồi à, đây là thái độ nhờ vả người khác sao?
Trì Xán nghĩ đến việc phải cầu cạnh người này, cố dập tắt ngọn lửa âm ỉ trong lòng, làm lễ nói: “Thần y –”
“Khoan đã!”Lý thần y kêu lên.
Trì Xán và Duệ Vương quay lại nhìn lão.
Lý thần y giơ bọc vải trong tay: “Vương gia, trước mắt đã dưỡng phần nào thân thể ngài rồi, sau này chỉ cần dựa theo thuốc ta kê mà làm là được. Lão phu ở vương phủ đã lâu, cũng nên cáo từ.”
Lý thần y nói xong, đắc ý liếc gương mặt tối sầm của Trì Xán, xoay người vừa đi vừa nghĩ: trông vậy mà cái tên oắt này cũng có lúc phải nhờ vả lão. Aizza, mãi mới thoát khỏi cái hoàn cảnh rắc rối này, lão cũng không ngu mà nhảy vào thêm lần nữa.
“Thần y dừng bước. Thần y dừng bước!” Duệ Vương đuổi theo, chặn không cho Lý thần y đi: “Thân thể tiểu Vương chưa dưỡng khỏi hẳn, thực sự không thể rời thần được đâu!”
Nãy nói là một năm không gần nữ sắc là chữa được bệnh. Bây giờ vị thần y này bỏ đi, chờ một năm sau nhỡ bệnh vẫn không hết thì hắn biết khóc với ai?
“Vương gia không thể rời được thùng thuốc tắm, chứ không phải lão phu.” Lý thần y mất hứng tràn trề.
Đúng là không bắt được thỏ không bỏ chim ưng mà. Đã bảo mấy kẻ trong hoàng thất chả có ai tốt đẹp mà.
Lão nhìn Trì Xán một cái, trong lòng bổ sung: tính cả thằng oắt này nữa!
“Không thể rời được đâu. Không thể rời được đâu.” Duệ Vương vì con nối dõi, chút tính nóng nảy cũng nguội hết.
Trì Xán kinh ngạc, tự hỏi không biết Duệ Vương thực ra thì bị bệnh gì, tại sao lại phải hạ mình với lão già chết dẫm này như thế?
“Thần y, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Trì Xán hiểu Lý thần y không muôn dây dưa với chàng, dứt khoát đánh đòn phủ đầu.
Lý thần y nhíu mày.
Thằng nhãi này có ý gì? Chẳng lẽ lại muốn làm lộ chuyện xảy ra khi ở phía Nam cho Duệ Vương biết?
Trì Xán thấy được thay đổi trên mặt Lý thần y, cong cong khóe môi, ý vị sâu xa nói tiếp: “Nói đi nói lại đúng là có duyên với nhau. Khi trước chẳng phải Lý thần y từ tay ta –”
“Khoan!” Lý thần y đột ngột ngắt lời Trì Xán, nhận thấy ánh mắt phảng phất ý cười của kẻ trước mặt, suýt thì chửi mắng thành tiếng.
Tên oắt con khốn nạn này, dám dùng thanh danh của nha đầu kia để đe doạ lão!
Lý thần y bức tức hít cơn giận vào lòng.
Làm lão già này tức đến tắc thở mất. Rõ ràng lúc đầu nha đầu kia đi theo cái thằng nhãi hư hỏng này, sao bây giờ dám uy hiếp ngược lại lão?
Hừ, lão cũng không phải là người dễ bị uy hiếp!
“Chẳng lẽ thần y quên rồi hay sao. Khi ấy à –”
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Một vị thần y nào đó bị uy hiếp hoàn toàn nhanh chóng hỏi.
Trì Xán ý cười càng đậm.
Chàng đánh cược thành công rồi.
Chàng đã nghĩ rồi, xem cái tính khí đáng chết của lão già ẩm ương này, nếu nha đầu kia đã được lão nhận làm nghĩa tôn nữ, chắc chắn địa vị trong lòng lão già này không hề bình thường.
Duệ Vương nghe câu hiểu câu không ngơ ngác hỏi: “Thần y, biểu đệ, hai người quen nhau từ trước rồi à?”
“Không quen!” Hai người đồng thanh.
Duệ Vương: “…” Khinh bản vương ngốc à!
“Chỉ là có duyên gặp mặt thần y một lần thôi. Thần y, chi bằng chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi.”
Lý thần y hận đến cắn chặt hàm răng, nén giận gật đầu.
Nếu không phải vì lão thấy Lê nha đầu giống Kiều nha đầu, còn lâu lão mới lo bao đồng như thế này!
Thằng nhãi này đúng là vô liêm sỉ, hèn hạ, không biết xấu hổ!
“Muốn đi thì nhanh chân lên!” Lý thần y liếc mắt rồi phất tay áo, bỏ đi trước.
“Thần y dừng bước!” Duệ Vương đuổi theo, nhân lúc Lý thần y bất ngờ nhanh tay giật lấy bọc vải trong tay lão, cười híp mắt: “Bọc vải tuy nhỏ nhưng ý nghĩ lớn như vậy, để tiểu Vương cầm hộ ngài thì hơn.”
Trì Xán dè bỉu trong lòng.
Mấy ngày không gặp, da mặt Duệ Vương sao lại dày thành như thế này.
Lý thần y bị Trì Xán chọc đến ngứa ngáy ruột gan, lười tranh cãi với Duệ Vương, khoát tay nói: “Vậy lão phu ra ngoài nói chuyện với vị công tử này trước.”
Trì Xán bước ra ngoài cùng Lý thần y, đã thấy mười mấy tên thị vệ đứng đầy trong viện, xếp thành mấy hàng đông đúc, trơ mắt lặng yên nhìn chằm chằm bọn họ.
Trì Xán xoay ngoắt người: “Vương gia, như vậy là sao?”
Lý thần y khịt mũi.
Duệ Vương giải thích: “Biểu đệ không biết đấy thôi. Mấy hôm trước thần y có xuất môn một lần, lại gặp phải mấy chuyện không hay. Hôm nay lại xuất môn tốt nhất cứ mang nhiều người, cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Nếu không phải người muốn gặp Lý thần y là Quan Quân Hầu, còn lâu hắn mới để cho thần y bước chân ra khỏi cửa.
“Hóa ra là vậy.” Trì Xán nghe xong cũng không muốn hỏi thêm, mặc kệ đám thị vệ đi theo sau.
Bên ngoài mưa nặng hạt hơn, như một bức rèm thủy tinh giăng giữa đất trời. Không nhìn xuyên được qua màn mưa ấy, chỉ có thể nghe tiếng mưa tí ta tí tách
1 2 »