Nghệ Phong đổi ba thùng dược dịch, mỗi lần dược dịch sềnh sệch đen nhánh bị Nghệ Phong ngâm qua, lập tức liền biến thành chất lỏng trong suốt. Điều này cũng làm cho lão đầu tử âm thầm gật đầu.
Tiểu tử này không hổ là nhiều lần rèn luyện thân thể, dược lực hấp thu cũng nhiều hơn trước, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn. Nghĩ đến tác dụng rất lớn của Tử Kim Thủy trong đó, không biết tiểu tử này lấy được từ nơi nào.
– Lão đầu tử, lần này lão không phạm sai lầm đúng không?
Mặc dù Nghệ Phong đã trải qua ba ngày tu dưỡng, nhưng mà thanh âm vẫn rất như trước suy yếu.
– Đương nhiên!
Ngữ khí của lão đầu như chém đinh chặt sắt: nhưng mà nhưng trong lòng âm thầm cầu nguyện không xảy ra tình trạng gì. Dù sao lão cũng không thể bảo đảm, hai lần trước làm sai đều có thể phát hiện tình trạng thân thể của Nghệ Phong. Nghệ Phong chưa tu luyện Lăng Thần Quyết, lão cũng không dám bảo đảm.
Nghệ Phong nghe được lão đầu tử nói như vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu là lại làm thêm một lần, hắn tuyệt đối hữu tử vô sinh.
– Lão đầu tử, bây giờ có phải lão dạy cho ta trọn bộ Lăng Thần Quyết không?
Bất kể lần này có thành công hay không, đây chính là cơ hội cuối cùng của Nghệ Phong. Hắn không muốn ngay cả Lăng Thần Quyết chưa đọc hết đã tỏi trước.
Hiển nhiên, lão đầu tử cũng biết trên đời này không tìm được người phù hợp điều kiện, nếu mình lần này lại bị sai, sợ là Lăng Thần Quyết lại một lần nữa biến thành gân gà.
– Tiểu tử, nhắm mắt dưỡng thần. Ta truyền cho Lăng Thần Quyết ngươi.
Lão đầu tử khẽ cắn ngón tay mình, một giọt máu tươi di động hiện trên ngón tay. Hồn lực trong cơ thể hướng về phía dịch huyết dịch vọt tới, rất nhanh, sắc mặt lão đầu tử liền trở nên trắng bệch trông cực độ khó coi.
– Đi…
Lão đầu tử vung tay lên, giọt huyết dịch mạnh mẽ bắn về phía trán Nghệ Phong, tia sáng chợt lóe lên trên trán hắn, ngay lập tức liền dung nhập vào trong cơ thể Nghệ Phong.
Nghệ Phong cảm giác trong đầu của mình bị một cái gì đó hung hăng đâm một chút, sau đó phảng phất bị thả thuốc nổ, “oanh” một tiếng đầu óc phát mộng, rồi sau đó rất nhiều tin tức liền hiện lên.
– Toàn bộ tin tức Lăng Thần Quyết đều ở đây, trong đó còn bao gồm cả lí giải của lịch đại tổ sư gia. Một mình ngươi lĩnh ngộ cho tốt. Lấy năng lực lĩnh ngộ của ngươi thiết nghĩ đó cũng không phải là việc khó.
Hiển nhiên là lão đầu tử tiêu hao hồn lực quá nhiều
Nghệ Phong gật đầu, không nghĩ tới lão đầu tử dùng Độ Hồn truyền Lăng Thần Quyết cho hắn. Mặc dù Độ Hồn với cao thủ Vương cấp mà nói cũng không phải là tuyệt kỹ, nhưng là nếu như lượng tin tức quá nhiều cũng sẽ tạo thành thương tổn nhất định đối với bản thân.
– Tiểu tử, lần này nghe nói ngươi xuống núi gây phiền toái cho Tĩnh Vân Tông? Ha ha, không tồi, ngươi còn không quên mất lời dạy bảo của ta.
Tựa hồ lão đầu tử thực sự cao hứng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lão đầu tử nhắc tới đây, Nghệ Phong liền rất nghi hoặc:
– Lão đầu tử, lấy tính cách của lão căn bản không quan tâm tới chuyện của Thánh tông, làm sao lại hết lần này tới lần khác lại muốn gây phiền toái cho Tĩnh Vân Tông?
– Tiểu tử ngươi quản nhiều như vậy làm cái gì? Dù sao sau này có năng lực thì đốt luôn sơn môn của Tĩnh Vân Tông, tốt nhất là lăng nhục truyền nhân của Tĩnh Vân Tông. Hắc hắc…
Lão đầu tử cười vô cùng tà ác, phảng phất thấy được hình ảnh gì đó mà hắn thích nhìn thấy.
Trong lòng Nghệ Phong không rét mà run, hắn chợt nhớ tới một điểm gì đó hỏi:
– Nghe nói lão tông chủ Tĩnh Vân Tông trước kia là tuyệt đại giai nhân, lão đầu tử, không phải là nàng cự tuyệt lão chứ?
– Chó má…
Phảng phất lão đầu tử bị dẫm phải đuôi, mặt lão đỏ tới mang tai cả giận nói:
– Ta mà thích xú bà nương đó? Chê cười, Xú bà nương là cái rắm gì mà lão tử phải thích.
Quả nhiên, lão đầu tử này có chuyện xưa với lão tông chủ Tĩnh Vân Tông, hắc hắc, không trách được ba lần bốn lượt xui ta gây phiền toái cho Tĩnh Vân Tông. Thậm chí là uy hiếp và dụ dỗ.
– Lão đầu tử, không phải là bị cự tuyệt sao? Đây có cái gì mà không được, không có chuyện gì, sau này bản thiếu gia giúp lão báo thù. Sau này bản thiếu gia trước tiên quyến rũ đồ tử đồ tôn của nàng, sau đó hung hăng đá các nàng đi.
Nghệ Phong cười hắc hắc nói, biết lão đầu tử này bát quái, hắn rất vui vẻ. Sau này lại có điều kiện để uy hiếp lão đầu tử rồi.
– Không, không cho phép đá, phải bắt các nàng làm nữ nô. Hừ… Ta muốn xú bà nương nhìn đồ tử đồ tôn mình chịu lăng nhục.
Lão đầu tử nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghệ Phong không khỏi rét run: rốt cuộc là vì lý do gì làm cho lão đầu tử hung ác tận xương như vậy. Bộ dáng này tuyệt đối không chỉ nguyên nhân bị cự tuyệt, khó có thể, hay là lão này dùng sức mạnh cường nàng không được, bị nàng đánh? Có thể, rất có thể!
– Lão đầu tử, ngươi yên tâm, ta bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ này. Thế nhưng, hiện tại ta lại trở thành phế nhân, muốn hung hăng gây phiền toái cho Tĩnh Vân Tông, đây không phải là nằm mơ giữa ban ngày sao?
Nghệ Phong thở dài một hơi, rất bất đắc dĩ nói. Bộ dạng ta là rất muốn giúp ngươi báo thù, nhưng mà năng lực có hạn.
– Tiểu tử, ngươi đừng tưởng là ta không biết ngươi đang đánh chủ ý gì. Không phải là muốn từ chỗ ta chiếm chỗ tốt sao? Hừ, có Lăng Thần Quyết, ngươi muốn đuổi kịp truyền nhân đương đại Tĩnh Vân Tông chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
– Cái gì? Lão nói gì? Lão đầu tử, lão làm tổn thương ta quá, ta toàn tâm toàn ý muốn giúp lão báo thù. Vậy mà lão lại còn nói ta muốn chỗ tốt, ta là hạng người như vậy sao? Tuyệt đối không phải, ta là nam nhi đỉnh thiên lập địa, giúp sư phụ báo thù là việc thiên kinh địa nghĩa.
Nghệ Phong đại nghĩa lẫm nhiên.
Lão đầu tử liếc Nghệ Phong một cái, rất hinh bỉ nói:
– Tiếp tục đi.
Nghệ Phong cười ngượng ngùng nói:
– Được rồi, ta thừa nhận, ta là người vô sỉ hèn hạ xấu xa, thế nhưng ngươi cũng không chối cãi a. Ta nói ở đây nếu ngươi không cho ta một chút chỗ tốt, bản thiếu gia cũng không muốn báo thù cho ngươi. Nói không chừng bản thiếu gia còn có thể giúp một chút Tĩnh Vân Tông, nói cho bọn họ biết mấy cứ điểm của Thánh tông….
Nghệ Phong lợn chết không sợ nước sôi. Dù sao Lăng Thần Quyết đã tới tay, bản thiếu gia không muốn nói nhảm với lão.
Sắc mặt lão đầu tử đỏ thẫm, đồ đệ của mình đi giúp Tĩnh Vân Tông, xú bà nương kia còn không cười chết. Cái mặt này của hắn biết để đi đâu.
– Ngươi dám…
– Ta có cái gì không dám, lão cũng không phải mới biết ta ngày một ngày hai, trừ phi ngươi giết ta. Hắc hắc, thế nhưng lão giết ta sau thì còn có thể tìm được người thứ hai tu luyện Lăng Thần Quyết sao?
Nghệ Phong tùy tiện nói: đây chính là vốn liếng mà Nghệ Phong ở Thánh địa muốn làm gì thì làm. Ai kêu Lăng Thần Quyết chỉ có một mình mình có thể tu luyện. Lão đầu tử ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta.
– Ai da. Đúng rồi, dường như ta còn đáp ứng đánh một trận với đương đại truyền nhân Tĩnh Vân Tông. Chậc chậc, nghe nói truyền nhân đương đại của bọn họ là mỹ nhân a. Ta hạ thủ không được, nếu không ta không đi. Cho lão tông chủ Tĩnh Vân Tông mở miệng hỏi, liền nói đệ tử lão đầu tử ngươi sợ đệ tử của nàng, không dám lên núi.
Nghệ Phong nhìn lão đầu tử, cười ha ha.
Lão đầu tử nghiến răng nghiến lợi nhìn Nghệ Phong nói:
– Lần này ngươi coi trọng cái gì?
Đáy lòng Nghệ Phong nhất thời nở nụ cười: ngày ngày bị ngươi khi dễ, hiện tại phong thủy luân chuyển rồi.
– Cũng không có gì, chỉ là đồ bỏ đi trong miệng ngươi mà thôi. Ngươi không phải nói đã thấy qua Công pháp Thiên giai sao? Chính là nó.
Nghệ Phong làm bộ như ngươi chiếm đại tiện nghi nói.
Lão đầu tử không chút nghĩ ngợi, hắn nhanh chân chạy ra ngoài.
Nghệ Phong khinh thường nhìn thoáng qua, trong miệng bắt đầu đếm:
– Một, hai, ba, bốn… Ý, lão đầu tử, tại sao lão còn trở về sao. Khụ, ta còn tưởng rằng lão có thể kiên trì để ta đếm tới mười, lão thật không có tiền đồ gì cả.
Lão đầu tử trợn mắt hung hăng nhìn Nghệ Phong một cái nói:
– Đổi điều kiện khác.
Nghệ Phong không nhìn lão đầu tử lấy một cái, hắn nói:
– Hiện tại trời hanh vật khô, phía sau núi hẳn là nóng như đốt.
Lão đầu tử hít thật sâu một hơi khí lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Ngươi giỏi lắm.
Tiểu tử, ngươi chớ có đắc ý, lần sau lão tử sẽ trả cả vốn lẫn lãi. Trong tay ta nắm rất nhiều nhược điểm của ngươi.