Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Chương 17: Phong ba nhà họ Tưởng



Cô không có cách nào đi trách cứ Diệp đại ca, bởi vì chính cô cũng đã làm
ra chuyện có lỗi với anh. Nhưng cô không thể nào chịu đựng được chuyện
mình đã bị người bạn thân thiết nhất lừa dối.

Từ bé đến lớn, chưa từng có một ai lừa dối cô như vậy. Cho dù là Nhiếp Trọng Chi, người mà cô ghét nhất, cũng chưa từng làm thế!

Anh trai Tưởng Chính Nam suốt đường về không ngừng dỗ dành cô. Vừa về đến
nhà, cô liền nhắm mắt ngủ, trong đầu vừng vựng, hư ảo. Toàn bộ thế giới
lúc này đối với cô mà nói hoàn toàn trống rỗng. Tưởng Chính Nam ngồi
trông cô hồi lâu, nghĩ rằng cô đã ngủ say, liền nhẹ nhàng đẩy cửa rời
đi. Tưởng Chính Tuyền mờ mịt nằm trong phòng ngủ nghe được tiếng xe anh
trai khởi động rồi đi xa. Nhưng chẳng bao lâu, cánh cửa phòng ngủ lại bị nhẹ nhàng mở ra một lần nữa, có người vào phòng ngủ của mình. Tưởng
Chính Tuyền nghĩ là dì Lan nên cũng không để ý.

Đệm giường lún xuống, người mới tới ngồi xuống bên giường cô. Trong không
khí phảng phất một mùi xà bông thơm mát dịu nhẹ, đầu Tưởng Chính Tuyền
đau như muốn nứt ra rốt cục cũng có phản ứng lại, người tới là Nhiếp
Trọng Chi.

Giờ phút này sao hắn lại xuất hiện ở đây?! Toàn thân mệt rã rời đến nỗi ngay cả chút sức lực để nói chuyện cũng không có.

Nhiếp Trọng Chi không lên tiếng ngồi ở bên cạnh cô, yên lặng cùng cô. Ánh mắt hắn nhìn cô vẫn luôn như vậy, sắc bén tựa như lưỡi dao, làm cho người
ta không thể trốn tránh được, cho dù lúc này Tưởng Chính Tuyền đang giả
bộ ngủ, thì cô vẫn cảm nhận được tầm mắt nóng cháy của hắn. Đến cuối
cùng, cô không thể nào giả vờ được nữa.

Tưởng Chính Tuyền bụm mặt từ trong chăn ngồi dậy, cô yếu ớt không chịu nổi,
nói: “Nhiếp Trọng Chi, anh đi ra ngoài được không? Hôm nay tôi thật sự
không muốn nhìn thấy anh. Anh buông tha cho tôi đi, cho dù là ngày hôm
nay thôi cũng được! Tôi cầu xin anh, được không?”

Nhiếp Trọng Chi nhìn cô không rời, hắn nhẹ nhàng mà ôm lấy cô, không nói một
lời nào hết, chỉ ôm cô vào trong lòng mình, bàn tay khe khẽ vuốt ve qua
lại trên lưng cô, dịu dàng tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Nước mắt những tưởng đã kiềm xuống được giờ phút này lại muốn trào ra. Tưởng Chính Tuyền đem tất cả những gì không cam lòng và ủy khuất biến thành
sức lực, không ngừng đánh vào người hắn: “Nhiếp Trọng Chi, tôi hận các
người. Tôi hận chết các người! Tôi ghét các người! Anh đi đi! Anh đi
đi!”

Chuyện gì cũng đều bị hắn nói trúng. Diệp đại ca cho tới bây giờ chưa từng yêu cô! Chỉ là một mình cô đơn phương tình nguyện!

Vẻ yêu thương trong ánh mắt Nhiếp Trọng Chi chậm rãi biến thành bi thương
tịch mịch: “Tuyền Tuyền, anh xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh!”

“Tôi hận chết các người. Các người ai củng khi dễ tôi, lừa gạt tôi.”

“Anh đi đi, đi đi, tôi không bao giờ muốn gặp lại các người nữa. Anh đi ngay cho tôi, đi đi.”

“Được, anh sẽ đi ngay bây giờ, đi ngay bây giờ. Em đừng khóc, đừng khóc được không.”

“Được rồi được rồi…. Đừng khóc… Đừng khóc…”

Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy chính mình sắp điên rồi, bị tất cả mọi thứ
xung quanh làm cho phát điên. Cô đắm chìm trong nỗi ưu tư của mình,
không quan tâm, không để ý, không nghe gì nữa, chỉ biết vừa nức nở nghẹn ngào rồi vung tay đánh hắn.

Nhiếp Trọng Chi vẫn ôm lấy cô như vậy, mặc cho cô đánh mình, ghé vào bên tai
cô thì thào từng câu từng câu, gọi cô là bảo bối, dỗ dành cô, để cô
không còn thương tâm, không còn khổ sở.

Sau một hồi khóc nháo tâm tình cô cũng dần dần bình tĩnh hơn: “Tôi không
muốn ở nhà. Tôi muốn ra ngoài…” Nhiếp Trọng Chi chỉ đáp một tiếng “Được” liền lái xe đưa cô đi loanh quanh cho khuây khỏa.

Suốt dọc đường đi, Tưởng Chính Tuyền mệt mỏi tựa đầu vào khung cửa xe, nhìn
từng phố lớn ngõ nhỏ lạnh lùng trong đêm khuya không ngừng lướt qua… Dạ
dày của cô dường như bị cuốn theo cảm xúc lúc này, càng lúc càng khó
chịu tới cực điểm.

Lúc xe chạy tới cây cầu lớn nhất ở Lạc Hải, Tưởng Chính Tuyền khàn khàn mở
miệng: “Dừng xe ở nơi này được không? Tôi muốn đi dạo trên cầu một lát.”

Đêm lạnh như nước, Nhiếp Trọng Chi cởi áo khoác trên người ra, khoác lên
người cô. Trên áo khoác tràn ngập mùi hương nam tính của hắn, Tưởng
Chính Tuyền bỗng nhiên dâng lên một cơn buồn nôn, cô ôm lấy bụng, vừa
kiềm chế cổ dịch vị muốn trào lên, tay kia lại vươn ra muốn kéo áo
xuống.

Nhiếp Trọng Chi nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích.” Hắn hơi cúi người, ngón tay thon dài lần mò đem từng chiếc nút áo một cài lại. Tới lúc cài đến
chiếc cuối cùng, năm ngón tay Nhiếp Trọng Chi lại biến thành chiếc lược, giúp cô vuốt lại mấy sợi tóc rối: “Được rồi, đi thôi.”

Cơn buồn nôn trong dạ dày dường như đã bị đè nén xuống. Tưởng Chính Tuyền
chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng, đau như búa bổ, cả người như bồng
bềnh trên đám mây, mỗi bước chân lơ lửng không cân bằng, nếu không phải
có Nhiếp Trọng Chi đỡ lấy cánh tay mình, có lẽ cô đã sớm ngã quỵ.

Hai người một trước một sau đi bộ lên cây cầu, đi rồi lại ngừng, cuối cùng
đến giữa cây cầu thì cũng dừng bước. Bầu trời lúc này đã bắt đầu hừng
đông, không có lấy một bóng dáng xe cộ qua lại chứ đừng nói là người.
Khung cảnh xung quanh cực kì an tĩnh.

Tưởng Chính Tuyền nhìn chằm chằm dòng nước dưới cầu một hồi lâu, mãi sau mới
cất giọng khàn khàn lên: “Tôi muốn uống nước.” Ánh mắt Nhiếp Trọng Chi
nhìn cô thật tha thiết, “Uh” một tiếng, xoay người đi về phía xe. Nhưng
vừa đi được vài bước, hắn cảm thấy lo lắng, nói: “Khuya rồi, hay là em
quay về xe rồi uống, được không?”

Tưởng Chính Tuyền im lặng một lát, lắc đầu: “Thôi quên đi, tôi không uống
nữa.” Nhiếp Trọng Chi thở dài, không còn cách nào khác đành dặn dò cô
một câu: “Vậy em ở đây chờ anh, anh về xe lấy, sẽ quay lại ngay.”

Thực sự thì, Tưởng Chính Tuyền tuyền cũng không biết lúc đó mình bị làm sao, cuối cùng lại nhảy xuống từ trên cầu Lạc Hải. Chỉ biết là lúc ấy toàn
bộ đầu óc cô mê mê tỉnh tỉnh, hoàn toàn trống rỗng. Mặt nước phía dưới
tựa như tấm gương lớn, ngọn đèn mờ mờ ảo ảo, phía xa xa là một mảnh tối
tăm xanh thẳm, giống như một viên đá quý đen tuyền đầy ma lực. Trong
nháy mắt đó cô tựa như bị vẻ âm u đó hấp dẫn, tay chân đặt lên lan can,
sau đó là trèo ra bên ngoài, tay buông nhẹ, mắt nhắm nghiền, tất cả mọi
thứ đều bị cô bỏ lại phía sau.

Một khắc rơi vào trong nước, cô chỉ còn nghe thấy tiếng kêu đau đến xé lòng của Nhiếp Trọng Chi vang vọng bên tao: “Tuyền Tuyền, Tuyền
Tuyền……Đừng….. Tuyền Tuyền”

Giữa cơn mờ mịt, chưa bao giờ cô cảm thấy được giải thoát, được thanh thản
như vậy, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm: Thật tốt, mọi chuyện đã
xảy ra cuối cùng cũng không còn liên quan tới cô. Sau đó nữa, cô chìm
vào giữa cơn lạnh lẽo, hoàn toàn mất đi ý thức.

☆ ☆ ☆

Bốn năm sau, sân bay quốc tế Lạc Hải.

Trong khoang máy bay, giọng nói mềm mại dịu dàng của tiếp viên hàng không
vang lên: “Kính chào hành khách, chuyến bay của chúng ta chuẩn bị hạ
cánh xuống sân bay quốc tế Lạc Hải. Đề nghị mọi người gập bàn lại, tắt
các thiết bị điện tử, thắt dây an toàn cẩn thận, chuẩn bị cho máy bay hạ cánh. Xin thay mặt toàn bộ nhân viên trên máy bay cảm ơn hành khách vì
đã lên chuyến bay này. Chúc mọi người có một chuyến đi kế tiếp vui vẻ.”

Tưởng Chính Tuyền tựa vào cửa sổ, thất thần nhìn cảnh vật bên ngoài. Năm đó
cô mang theo trái tim đầy vết thương rời khỏi nơi này, hết thảy đều rõ
ràng ngay trước mắt. Sau bốn năm, cuối cùng cô cũng quay về.

Hành khách bên cạnh gọi cô: “Tiểu thư, dây đeo an toàn của cô đâu?” Lúc này
Tưởng Chính Tuyền mới hồi phục tinh thần, thấy người kia chỉ vào dây an
toàn của cô, vì thế liền mỉm cười tỏ ý cảm ơn tới người đó, sau đó cài
dây an toàn vào.

Dọc đường về cô luôn cảm thấy thật mờ mịt, mãi cho đến khi hai chân dẫm lên bãi cỏ nhà mình, cô mới có cảm giác chuyện này là thật.

Dì Lan vừa nghe thấy tiếng xe đi vào, đã vội vàng chạy từ trong nhà ra
đón, vừa nhìn thấy Tưởng Chính Tuyền, bà đã kích động đến mức muốn khóc: “Tiểu thư, cuối cùng cô cũng về rồi.”

Bốn năm, suốt bốn năm trời. Lần đầu tiên gặp lại dì Lan, lần đầu gặp lại
người xa cách ngần ấy thời gian, phảng phất như cách cả một thế hệ.

Tưởng Chính Tuyền tiến lên, ôm chầm lấy bà: “Dì Lan, dì có khỏe không?”

Dì Lan nắm tay Tưởng Chính Tuyền, nghẹn ngào nói: “Khỏe khỏe khỏe, nhờ
phúc của tiểu thư, dì Lan cái gì cũng tốt, dì Lan chỉ nhớ tiểu thư quá
mà thôi.” Ánh mắt dì Lan xem xét Tưởng Chính Tuyền từ đầu tới chân, đau
lòng nói: “Sao con lại gầy thế này, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu chỉ còn
mỗi một đôi mắt to? Aiz, từ bé con đã được nuông chiều, mấy thứ
hamburger rồi pizza bên đó, con ăn thành quen rồi phải không? Thật may
là con về nhà rồi, dì Lan ấy mà, sau này ngày nào cũng sẽ hầm canh bổ
cho con ăn, đảm bảo nuôi con thành trắng trẻo mập mạp ngay.”

Bà lại lẩm bẩm tiếp: “Sau này con cũng đừng tới mấy quốc gia đó nữa, ngay
cả trong sân trường mà cũng có xả súng, dì Lan mỗi lần nhìn thấy tin tức này là lo cho con không thôi chứ đừng nói là phu nhân.”

Tưởng Chính Tuyền mỉm cười gật đầu, hỏi: “Mẹ con đâu dì?” Nhắc tới phu nhân
Lục Ca Khanh, vẻ mặt dì Lan u sầu: “Thời gian qua phu nhân ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc. Mới vừa uống thuốc của bác sĩ Tạ, đang nghỉ ngơi trên lầu. May mà thiếu gia có dặn dò chúng tôi không được nói cho
phu nhân biết hôm nay tiểu thư về, nếu không phu nhân lại đòi ra sân bay đón cô.”

Dì Lan sai người hầu đem hành lý lên lầu: “Tiểu thư, ngồi máy bay lâu như
vậy đã ăn gì hay chưa? Dì thấy chắc con đói bụng lắm rồi. Con lên tắm
rửa một cái rồi nghỉ ngơi một chút. Dì Lan vào bếp làm chút điểm tâm cho con.”

Tưởng Chính Tuyền nói cảm ơn dì Lan, liền đi lên lầu. Vốn định để mẹ nghỉ
ngơi, nhưng vì cô quá nhờ bà, dừng chân bên ngoài phòng mẹ một lát, cuối cùng vẫn là rón ra rón rén đẩy cửa ra, đi vào bên trong.

Khi nhìn thấy mẹ Lục Ca Khanh trong lúc ngủ hai hàng lông mày cũng nhíu
chặt, trong lòng Tưởng Chính Tuyền không khỏi chua sót. Mẹ cô từ trước
đến nay vẫn luôn tao nhã ung dung, nhưng người phụ nữ đang nằm ngủ ở
đây, gương mặt tái nhợt tiều tụy, tựa như một trái cà tìm nhiễm sương,
so với mấy năm trước dường như mẹ cô đã già đi rất nhiều.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.