Mavasu
đã rất kinh ngạc khi mở cổng và thấy tôi. Sau lễ tang Kumarayana ông đã theo
Rajiva quay lại Subash. Người nô bộc rất mực trung thành này đã chăm sóc cha
con Rajiva và cả tôi nữa, hết mực ân cần tận tuỵ. Tôi mỉm cười với ông, nói
rằng tôi tới để từ biệt và nhờ ông tới chùa thông báo với Rajiva.
Mavasu
quay về cùng với Rajiva. Bây giờ còn chưa đến giờ tụng kinh buổi chiều, vậy là
cậu ấy lại trốn việc rồi!
Khi
Rajiva bước chân qua cánh cổng, cậu ấy bị vấp vào bậc cửa, lúc đó tôi đang đứng
ngoài cửa phòng nên đã thấy cả. Một bậc cao tăng đại đức, mọi cử chỉ thường
ngày vốn rất từ tốn nho nhã vậy mà cũng có lúc vấp chân vào bậc cửa suýt ngã,
tôi bật cười.
Thấy
tôi cười cậu ấy có vẻ hốt hoảng, dừng bước trấn tĩnh, chỉ một lát đã lấy lại
được phong thái ung dung đĩnh đạc thường thấy, chậm rãi tiến về phía tôi.
– Vì
sao không chờ kết thúc buổi tụng kinh buổi tối hãy về?
Cậu ấy
sững người, gương mặt ửng đỏ, lặng yên không đáp, ánh mắt trôi về phía xa xôi.
–
Rajiva, cậu là trụ trì của một ngôi chùa lớn, cậu không thể tuỳ ý vi phạm giới
luật như khi còn nhỏ được.
Tôi
nghiêm mặt, nói với cậu ấy bằng giọng điệu lên lớp của cô giáo năm xưa.
– Cậu
về chùa đi, hết giờ tụng kinh buổi tối hãy quay lại.
Ngừng
một lát, tôi nói tiếp:
– Tôi
có chuyện muốn nói.
–
Chuyện ra đi ư?
Tôi hơi
ngạc nhiên, rồi thì gật đầu. Cậu ấy thông minh tuyệt đỉnh như vậy lẽ nào không
đoán ra được.
– Nếu
vậy, buổi tối Rajiva sẽ quay lại.
Giọng
nói điềm tĩnh, không mảy may xao động. Cậu ấy khẽ cúi người, xoay lưng bước đi.
Nhưng khi đi qua bậc cửa, không hiểu sao lại bị vấp một lần nữa. Nhưng lần này,
tôi chẳng cười nổi.
Mùa
thu, màn đêm buông xuống nhanh hơn. Mặt trời vừa khuất núi, gió đã se se lạnh
trong không gian, sương đêm buốt giá. Tôi ngồi bên cửa sổ, ánh mắt đổ dồn về
phía cánh cổng, Rajiva xuất hiện, tôi chăm chú quan sát bước chân của cậu ấy.
Tốt rồi, lần này không bị vấp nữa.
Cậu ấy
bước vào phòng, vừa thấy tôi bèn cất giọng trầm ấm:
– Trời
về khuya lạnh lắm, cô mặc thêm áo vào cho ấm.
Mũi tôi
cay cay, nước mắt chỉ trực trào ra. Tôi hít một hơi dài che đi thanh âm đang
nghẹn ngào nơi cổ họng:
– Đúng
vậy, tôi cảm lạnh mất…
– Cô
không biết quý trọng sức khoẻ gì cả, ngày mai tôi sẽ mời thấy thuốc đến khám
xem sao.
Ánh mắt
Rajiva di chuyển đến cánh tay bị thương của tôi.
– Mấy
ngày nay vẫn bôi thuốc đều đặn chứ?
Hơn một
tháng ở phủ quốc sư, Rajiva không tự mình đến băng bó cho tôi nhưng hằng ngày
vẫn có một a hoàn đến giúp tôi. Và dù bận bịu chăm sóc cha, cậu ấy vẫn ngày
ngày đều đặn đến thăm tôi và dặn dò tôi không được động vào vết thương khi đã
ăn da non. Sự chăm sóc ân cần kéo dài đến tận khi cậu ấy rời phủ.
– Không
cần đâu!
Rajiva
đừng chăm chút tôi như vậy, tôi không dám nhận. Tôi cắn chặt môi, cố gắng giữ
cho giọng nói của mình thật bình thản.
– Ngày
mai tôi sẽ trở về thành Khâu Từ. Tôi đã liên hệ được với đội thương nhân, chúng
tôi sẽ nhanh chóng lên đường đi Trường An.
Cậu ấy
không lên tiếng, ánh mắt lại trôi xa, một lúc lâu mới quay lại nhìn tôi, chậm
rãi nói:
– Cô
vẫn muốn đến thăm thành cổ Taqian kia mà! Rajiva vừa quyết định tới Yarkland
học đạo, trên đường sẽ đi ngang qua đó…
–
Rajiva!
Tôi
ngắt lời cậu ấy, chỉ muốn ngay lập tức đẩy những ẩn ức dồn nén, chất đầy trong
lòng ra bên ngoài.
– Cậu
vẫn không hiểu sao? Tôi ra đi vì không muốn tiếp tục ở bên cậu nữa.
Ánh mắt
Rajiva đột ngột tối sầm, hàng mi dài rũ xuống, một tiếng cười chua chát bật
lên:
– Ra là
vậy
Cậu ấy
nghiêng đầu, hít một hơi thật sâu, khe khẽ cất tiếng:
– Vậy
thì để Pusyseda chăm sóc cho cô. Cậu ấy tuy nóng nảy nhưng thật lòng với cô…
– Rajiva!
Tôi
không kềm chế nổi nữa, cậu ấy thông minh như vậy, nhưng vì sao đến giờ vẫn
không hiểu ra?
– Thế
nghĩa là sao? Nhường tôi cho em trai cậu ư? Bởi vì Pusyseda có thể danh chính
ngôn thuận ở bên cạnh tôi ư? Rajiva, tôi không cần ai chăm sóc cả, tôi…
– Ngải
Tình..
Rajiva
đột nhiên ngẩng lên, ánh nhìn sắc lẹm bừng lên trong đôi mắt màu xám nhạt long
lanh ấy.
– Phải
thế nào mới chịu ở lại?
Tôi mở
miệng nhưng không thốt được nên lời, nước mắt lăn dài trên má.
– Tôi…
Lại mở
miệng, nhưng vẫn chưa thể bật ra một câu nói hoàn chỉnh.
– Tôi…
Tôi
quay đi. Tôi không muốn cậu ấy thấy tôi khóc, nhưng không hiểu sao tôi không
kềm chế nổi. Tôi làm sao kềm chế nổi.
– Ngải
Tình…
Giọng
nói khẽ khàng, nhẹ như hơi thở, cánh tay dài gầy guộc vươn đến với tôi. Tôi
nhắm mắt lại. Ngã mình vào vòng tay đang run rẩy của Rajiva.
Khoảnh
khắc chạm vào khuôn ngực của cậu ấy, một tiếng nói mơ hồ, bồng bềnh trôi trên
đỉnh đầu tôi:
– Mười
năm chờ đợi chẳng lẽ chỉ đổi được vài tháng ngắn ngủi bên nhau?
Tôi
không khống chế nổi mình, đã bật khóc thảm thiết. Rajiva, Rajiva, vì sao người
tôi yêu lại là cậu? Vì sao chúng ta yêu nhau lại không thể ở bên nhau? Vì sao
khi ấy tôi lại đồng ý tham gia vào dự án vượt thời gian ngu ngốc này?
Trong
vòng tay cậu ấy, tôi đã khóc triền miên, khóc nhiều đến nghiêng ngả cả đất
trời, khóc ướt đẫm vai áo của người ấy. Hơi ấm của Rajiva qua làn vải mỏng ấy
khiến má tôi bỏng rát. Ước gì vòng tay ấm áp này là nơi tôi có thể nương tựa
vào bất cứ khi nào.
– Ngải
Tình…
Cậu ấy
khẽ đẩy tôi ra, nhìn sâu vào mắt tôi. Hai hàng lệ đổ dài trên gương mặt hao
gầy, đọng lại thành những giọt trĩu nặng nơi chiếc cằm nhọn, lún phún sắc xanh,
rồi nhỏ xuống chiếc áo cà sa màu nâu sòng. Nước mắt vỡ òa, thấm trên làn vải
mỏng, tạo thành hình những bông hoa nhỏ sẫm màu.
– Đây là
lần đầu tiên trong đời Rajiva khóc. Lần đầu khóc vì mẹ, nhờ có cô mà tôi biết
được lúc đau khổ có ai đó ở bên cạnh thật dễ chịu biết bao. Lần thứ hai vào
buổi tối ngày cha mất, một mình Rajiva lặng lẽ chạy ra ngoại thành để khóc. Khi
ấy tôi đã mong có cô ở bên cạnh biết nhường nào.
– Tôi ở
đó…
Tôi đã
khóc không thành tiếng, ngước nhìn cậu ấy bằng đôi mắt ướt nhòe.
– Tôi đã
đến đó, đến rất gần cậu và chờ đợi đến tận bình minh ngày hôm sau khi cậu quay
về.
Rajiva
siết tôi trong vòng tay thật chặt, không giống như trước đó. Cánh tay cậu ấy
ngày một mạnh mẽ hơn, như muốn hòa tan tôi trong lồng ngực cậu ấy vậy. Vòng tay
cuồng nhiệt khiến tôi chới với. Tôi vòng tay ôm lấy bờ vai gầy guộc của cậu ấy.
Rajiva khẽ rùng mình, đột nhiên đẩy tôi ra.
– Ngải
Tình, Rajiva chưa bao giờ thấy vui vẻ như trong ba tháng qua. Cứ nghĩ đến thời
khắc cuối ngày được trở về gặp cô, tôi ngày ngày mong chờ giờ tụng kinh buổi
tối.
– Rajiva…
Tôi như
mê đi trong ánh mắt đám đuối của cậu ấy.
– Tôi
cũng vậy, ngày nào cũng mong ngóng cậu trở về…
– Tôi
muốn…
Rajiva
ngập ngừng. Ánh mắt khóa chặt đôi mắt tôi. Mỗi tiếng thốt ra như có sức nặng
nghìn cân.
– Rajiva
từ lâu đã muốn…
Tôi
nhìn Rajiva, chớp mắt, hít một hơi thật sâu, chờ đợi. Cậu ấy ngập ngừng rất
lâu, cứ khẽ mở miệng lại mím chặt môi lại, không sao cất nổi dù một tiếng.
– Rajiva…
Tôi khẽ
gọi, mắt nhìn sâu vào hai vực nước hun hút của cậu ấy.
– Cậu
muốn nói gì?
– Muốn…
hôn… nàng, được không?
Cậu ấy
nói ra rồi, tuy giọng còn run run nhưng mỗi chữ thốt ra là cả một nỗ lực dời
non lấp bể. Gương mặt bừng bừng như thiêu đốt, đôi mắt như hai vực nước trong
suốt, sâu hun hút ấy gắn chặt lấy tôi, như chờ đợi. Trái tim tôi lại chịu thử
thách, nước mắt tuôn trào. Ôi người đàn ông này mới thuần khiết làm sao, đến
bây giờ vẫn còn hỏi tôi có được hay không.
– Không
được.
Tôi cố
gắng hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đáp lại.
– Chàng
không thể phá giới.
Rajiva
giật mình, cánh tay khi nãy vẫn siết chặt hai vai tôi khẽ buông và quay mặt đi.
Một nỗi thất vọng, buồn tủi đày đọa gương mặt chàng.
Đó là
sắc diện luôn khiến trái tim tôi quặn thắt.
– Nhưng,
em có thể hôn chàng…
Tôi
kiễng chân, vòng tay lên níu lấy chiếc cổ thiên nga của chàng, khẽ đặt môi lên
bờ môi mỏng manh của chàng. Từ khoảng cách gần trong gang tấc ấy, đôi mắt to
của chàng trùm lên tôi tựa hai vực nước sâu vô tận hút tôi vào bên trong. Hàng
lông mày dài thanh tú khẽ rung động, đẹp như thần tiên. Môi chàng rất mềm.
Khoảnh khắc chạm vào đôi môi ấy như có một luồng điện lan tỏa khắp cơ thể tôi.
Rajiva
khẽ rùng mình, đôi mắt vẫn mở to, đáy mắt hắt lên một tia kinh ngạc, tiếp theo
đó là niềm vui rạng rỡ. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận sự ngọt ngào của đôi môi
chàng bằng trái tim. Thì ra nụ hôn tuyệt vời đến như vậy! Trước đó, với
Pusyseda không thể gọi là hôn. Đây mới là nụ hôn thực sự của tôi. Nụ hôn mà
suốt đời tôi sẽ không thể nào quên.
Rajiva
chỉ đứng yên lặng, để mặc tôi gắn môi mình lên làn môi mềm mượt của chàng. Khi
tôi đánh liều dùng đầu lưỡi liếm nhẹ trên bờ môi vẫn đang mím chặt của chàng,
Rajiva kinh ngạc, khẽ kêu lên một tiếng, đôi môi hé mở. Chỉ nửa giây đắn đo,
đầu lưỡi tôi nhẹ nhàng vân du vào bên trong, chạm vào đầu lưỡi ngọt và ấm của
chàng. Chàng vẫn đứng yên, không động đậy, nhưng hơi thở bỗng trở nên gấp gáp.
Lúc chạm phải đầu lưỡi tôi, chàng đột ngột ôm chặt lấy eo tôi, đầu cuối thấp,
thân người đổ về phía trước, chủ động đẩy cao đầu lưỡi cuốn lấy tôi. Chúng tôi
mê man đuổi bắt nhau, cuốn lấy nhau, quấn quít bên nhau. Trời sập thì đã sao,
đất lở thì đã sao?! Giữa đất trời này, chỉ có tôi và chàng, người đàn ông và
người phụ nữ…
Lúc
tách nhau ra, hai chúng tôi cùng thở hổn hển, nhìn vào mắt nhau và cười…
– Chàng
nhớ nhé, chàng bị em ép buộc, em chính là người dụ dỗ chàng phá giới, vì vậy,
em sẽ gánh chịu mọi tội lỗi. Chàng không có tội gì cả. Dù phải sa xuống bất cứ
tầng địa ngục nào, Ngải Tình cũng không sợ…
– Ngải
Tình…
Một tay
chàng giữ chặt eo tôi, một tay khẽ đặt lên má tôi, chàng dịu dàng vuốt ve
gương mặt tôi. Bàn tay với những ngón dài, thon gầy ấy chạm đến đâu là làm cho
gương mặt tôi bừng sáng đến đó.
– Rajiva
đã phá giới từ lâu rồi…
Chàng
khẽ cất tiếng, cọ trán chàng vào trán tôi.
– Ghen tị
với em trai, phạm phải giới luật đố kỵ. Luôn mơ tưởng đến nàng, phạm phải giới
luật tư dâm. Ở bên nàng lại khao khát được chạm vào nàng, phạm phải giới luật
khát khao dục vọng. Ngải Tình, mười năm trước, mười năm qua, Rajiva đã luôn phá
giới.
Chàng
xoay người tôi lại, để mắt tôi nhìn vào mắt chàng. Vẻ dịu dàng trong đôi mắt ấy
khiến tôi như mềm đi.
– Bởi
vậy, ta mới đáng bị đẩy xuống địa ngục, chứ không phải nàng…
– Rajiva…
Tôi áp
mình vào ngực chàng.
– Chàng
không có tội gì cả. Chính em đã quyến rũ chàng. Em giống như yêu nữ từng quyến
rủ Phật tổ năm xưa. Khi chàng tỉnh cơn mơ, em sẽ tan theo mây khói.
Ngón
tay chàng đặt trên miệng tôi, ngăn tôi nói tiếp. Tôi ngước nhìn đôi mắt long
lanh, tinh khôi như hồ nước thu. Giọng chàng êm như lụa, thoảng bên tai:
– Không
đâu, nàng không như vậy…
Chàng
nhìn tôi, ngập ngừng, do dự, đắn đo.
– Nàng…
Hít một
hơi thật sâu giọng chàng nhẹ bẫng như làn gió.
– Nàng…
có muốn Rajiva hoàn tục không?
–
Không!
Tôi
hoảng sợ, rời khỏi vòng tay chàng. Hiện thực nghiệt ngã đã ùa về.
– Chàng
không thể!
–
Rajiva, sau này chàng sẽ có được những thành tựu lớn lao, chàng sẽ đến Trung
Nguyên truyền bá Đạo Phật và giúp cho đạo Phật ở Trung nguyên phát triển rực
rỡ.
Tôi đăm
đăm nhìn chàng, giọng nói không biết từ lúc nào trở nên quá đỗi bi ai:
– Bởi
vậy, chàng không thể hoàn tục. Nếu chàng làm vậy, em không thể tưởng tượng nổi
hậu quả sẽ ra sao, em sẽ hoá điên mất! Và cả đời này em sẽ không thể tha thứ
cho mình.Rajiva, số mệnh của chàng đã được định đoạt, không thể nào thay đổi…
Tôi
nghẹn ngào, tôi biết vận mệnh của chàng, tôi không thể thay đổi vận mệnh đó,
vậy còn vận mệnh của tôi thì sao? Lẽ ra, tôi sẽ không bao giờ chạm được vào
chàng, nhưng dự án vượt thời gian này đã thay đổi số mệnh của tôi. Ai mà biết
được rồi số mệnh của tôi sẽ đi về đâu…
Chàng
thở dài, kéo tôi vào lòng.
– Ngải
Tình, Phật tổ đã cử nàng đến bên ta phải không? Nàng là tiên nữ, nên nàng biết
tương lai của ta phải không?
–
Rajiva, em không biết phải giải thích như thế nào với chàng về sự xuất hiện của
em, nhưng những gì em nói đều là sự thật. Hãy hứa với em, cả đời này chàng sẽ
không hoàn tục. Xin đừng quên lý tưởng lớn lao của chàng: Hãy đưa Đạo Phật đến
Trung nguyên để cứu rỗi biết bao con người đang đắm chìm trong bể khổ.
Chảng
xiết chặt tôi hơn, khuôn ngực phập phồng,
hồi lâu mới cất lời:
– Được,
ta hứa với nàng, nàng muốn ta đến Trung nguyên truyền bá đạo Phật, ta nhất định
sẽ đi.
Chàng
ngập ngừng, lấy giọng, câu hỏi xen trong nỗi ngẹn ngào trôi đến bên tai tôi:
–
Nhưng, nàng vẫn phải ra đi ư?
–
Rajiva, chàng từng nói, mọi thứ đều không tồn tại kia mà! Em chỉ là một ảo ảnh,
em không tồn tại thực sự, em sẽ nhanh chóng biến mất. Sau này, chỉ cần chàng cố
gắng, chàng nhất định sẽ quên được em…
– Chúng
sinh trong cõi phàm trần ai nấy đều bị ràng buộc bởi thế giới vật chất và tinh
thần mà chẳng thể thanh thản.
Chàng
nhẹ nhàng buông tôi ra, xoay lưng, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, ngọn đèn dầu
buổi chiều muộn không che nổi nét cô đơn trong đáy mắt.
Rajiva
đắm chìm trong cõi trần ai, biết bao điều ràng buộc, làm sao có thể an nhiên tự
tại?
Mọi
ân oán đời này
Đều
vô thường chóng phai
Cõi
thế nhiều khổ não
Đời
người như sương mai
Vì
yêu nên sợ hãi
Vì
yêu nên ưu phiền
Kẻ
nào lià chữ “ái”
Tâm
mới được an nhiên.
Tôi khẽ
nhẩm đọc những câu thơ trong tiểu thuyết “Phi hồ ngoại truyện” mà Viên Tử Y đọc
cho Hồ Phỉ nghe trước khi ra đi, đây cũng chính là những câu kệ trong kinh văn
Phật giáo (cuốn “Phật thuyết diệu sắc vương nhân duyên kinh”).
Từng
câu từng chữ lúc này như cứa vào tim gan tôi.
–
Rajiva, lìa xa ái tình, sẽ không còn ưu sầu khổ não nữa…
– Nếu
nói quên là sẽ quên được thì đâu còn là “vì yêu nên sợ hãi, vì yêu nên ưu
phiền” nữa.
Rajiva
khép mắt, giọt nước mắt sau cùng nhỏ xuống.
– Ý
trời không thể trái. Nếu đã vậy ta trả nàng về cõi trời…
Đêm đó,
không sao chợp mắt được, chúng tôi nương tựa vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau.
Trời trở sáng sẽ là thời khắc li biệt, giá như thời khắc ấy đừng bao giờ đến.
–
Rajiva…
– Ừm…
– Đến
giờ tụng kinh buổi sáng rồi…
– Hết
một đêm rồi ư? Sao thời gian trôi nhanh đến vậy?
– Hôm nay
sự phụ lên đường về Jabul, ta phải đi tiễn người, sau đó sẽ tới Yarkand. Các
tăng sỹ ở đó đã nhiều lần mời ta đến thuyết giảng về giáo lý Đại Thừa…
– Ừm…
– Vì
vậy, ta không thể tiễn nàng…
– Ừm…
– Ngải
Tình, liệu ta có được gặp lại nàng không…?
– Em
không biết.
– Ngải
Tình, hôm nay ta đã hôn nàng, vì vậy, tội nghiệt của chúng ta là như nhau.
Rajiva thân là bậc tăng nhân, thờ Phật, nhưng đã phá giới, ta đáng bị đày xuống
địa ngục đại tiêu nhiệt…
– Vâng,
vậy em sẽ tới đó tìm chàng…