Bầu trời hôm nay rất trong lành, khiến người người đều cảm thấy dễ chịu. Ở ngôi nhà trắng xinh đẹp ngoại ô Sài Gòn đang rất đông vui, bởi những cậu trai cô gái đang vừa quét dọn vừa cười nói vui vẻ với nhau. Đó toàn những người quen thuộc, không một ai xa lạ hết.
Văn Thiện, Tiểu Yến nó, Gia Lâm, Yến Nhi.
Hôm nay là chủ nhật không phải đi học nên tụi nó đến ngôi nhà ở ngoài ô Sài Gòn mà Gia Lâm mới thuê lại, quét dọn và trang trí lại chút để chiều những đứa trẻ mồ côi dọn vào ở.
Văn Thiện và nó đang quét dọn tầng dưới, cả hai đều đang rất vui. Nó quay qua nhìn Văn Thiện và nói khẽ:
“Em cảm ơn anh vì đã đến giúp.”
Văn Thiện lắc đầu và cười nhẹ:
“Được ngắm nhìn em mà sao anh có thể từ chối được.”
Nó đỏ mặt rồi nói đùa:
“Hoá ra anh Văn Thiện cũng không tốt như em nghĩ, tưởng anh đến giúp những đứa trẻ…ai ngờ anh đến ngắm em thôi.”
Văn Thiện cười cười, không nói gì. Nhưng lại nói thầm trong lòng:
“Thì anh vốn không tốt như em nghĩ mà…”
Nó vừa quét nhà vừa nói:
“Nếu Vy đến đây sẽ vui hơn, sẽ đùa giỡn với em.”
Nghe vậy Văn Thiện liền tò mò hỏi:
“Dạo này Vy và Nghĩa đang làm nhiệm vụ gì? Sao bận quá vậy?”
Nó đứng thẳng người và nói:
“À tại dạo này Evil mới mở ra một phòng khám thường xuyên lừa gạt người bệnh mua thuốc giả nên anh hai em cho anh Nghĩa và Vy theo dõi.”
Văn Thiện khẽ nhíu mày lại, tỏ ra bực mình:
“Đúng là một bọn người vô lương tâm, cả người bệnh cũng lừa gạt nữa.”
Nó nhẹ gật đầu:
“Có Vy rồi thì bọn họ sẽ mau bị cảnh sát bắt thôi.”
Văn Thiện gật đầu:
“Em đổ mồ hôi rồi để anh lau cho nha.”
Rồi anh lấy khăn giấy trong túi áo khoác ra lau mồ hôi trên trán nó một cách nhẹ nhàng.
Nó nhìn và hỏi:
“Với cô gái nào anh cũng dịu dàng như vậy sao?”
Văn Thiện hơi ngạc nhiên rồi khẽ bật cười:
“Đồ ngốc, anh chỉ dịu dàng với một mình em thôi.”
Nó mỉm cười hạnh phúc:
“Là anh nói đó nha. Anh sẽ mãi mãi bên em, được không?”
Văn Thiện ôm lấy nó vào lòng và buồn bã gật đầu:
“Được, anh sẽ mãi mãi bên em, bảo vệ em…trừ khi…em không muốn nhìn thấy anh nữa thôi…”
Có lẽ tình cảm trong nó dành cho Văn Thiện càng ngày càng nhiều hơn nên mới mong muốn bên cạnh anh mãi mãi như vậy.
Gia Lâm đã mua mấy giường hai tầng nên đang cùng với Yến Nhi sấp xếp gối mền trong phòng lầu trên. Có bốn căn phòng, mỗi phòng đều rất rộng lớn nên để được sáu chiếc giường tầng.
Yến Nhi vừa trải ga giường vừa nhìn Gia Lâm bên cạnh, cô ấy không ngờ y không chỉ trả tiền thuê nhà mà còn lấy tiền túi ra mua đồ dùng nữa. Nếu như hồi sớm cô ấy vô tình nhìn thấy y lấy tiền ra thanh toán khi người ta mang đồ đạt đến thì chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ biết được.
Anh chàng Gia Lâm này xem ra cũng giống soái ca trong ngôn tình quá nhỉ? Làm việc tốt chẳng bao giờ cho người ta biết. Mà điều Yến Nhi thắc mắc, thật ra Gia Lâm y phải đi thêm bao nhiều việc mới trả nổi mấy thứ này.
Gia Lâm trải ga giường xong hết, vô tình quay qua thì thấy cô gái đang ngồi ở giường trên thất thần, hình như đang lạc trong suy nghĩ?
“Này bà chằn, làm gì như bức tượng vậy?”
Gia Lâm đưa tay lên bứng một cái và hỏi. Yến Nhi khẽ giật mình nhìn xuống:
“Hả? Anh vừa hỏi gì?”
Gia Lâm cúi người lượm rác ở dưới sàn nhà lên bỏ vào bao:
“Lo làm xong mau đi, chứ ở đó mơ mộng.”
Yến Nhi thở ra và bước xuống. Nhưng vì một chút cẩn thận nên cô ấy bị trượt chân té ngã xuống…
“Cẩn thận.”
Gia Lâm vừa thấy thì đã vội chạy đến. Cứ thế Yến Nhi ngã xuống trong tay Gia Lâm, rồi cả hai cùng ngã xuống sàn nhà.
Tư thế của Gia Lâm và Yến Nhi giờ nếu như có người bỗng bước vào thì sẽ hiểu lầm ngay, sẽ tưởng hai người họ đang thân mật với nhau.
Yến Nhi đang nằm trên người Gia Lâm, hai tay Gia Lâm lại ôm chặt lấy cô gái đang trên người mình.
Yến Nhi bất giác ngẩng đầu lên nhìn. Và hai ánh mắt vô tình va chạm vào nhau. Hai ánh mắt đều chỉ có hình bóng đối phương, chẳng thấy gì hết. Hai trái tim cũng vô tình đập loạn nhịp.
Gia Lâm lúc này mới có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt của Yến Nhi, cô ấy khuôn mặt khá hoàn hảo nhưng điểm nổi bật nhất là đôi mắt bồ câu, vừa sáng vừa long lanh.
Yến Nhi lúc này cũng nhìn rõ khuôn mặt thanh tú của Gia Lâm, lông mày y vừa dài vừa đậm, đôi mắt y vừa to vừa sáng. Chiếc mũi cũng cao, đôi môi dày.
“Yến Nhi, nằm trên người tôi đủ chưa?”
Gia Lâm buông tay xuống dưới sàn và hỏi khẽ. Yến Nhi hoảng hốt ngồi dậy:
“Xin lỗi…tôi không cố ý…”
Rồi cô ấy bất chợt nhớ ra điều gì đó nên vội đưa tay sờ trán Gia Lâm:
“Anh đang bị sốt cao.”
Gia Lâm chống tay ngồi dậy, giật tay Yến Nhi ra:
“Cô lo làm việc đi. Nhiều chuyện quá làm gì?”
Rồi y cố đứng dậy cầm bao rác lên, bước nhanh ra ngoài. Nhưng chưa tới cửa thì y bỗng nhiên thấy chóng mặt, đứng không vững.
Yến Nhi thấy vậy liền chạy đến đỡ và lo lắng hỏi:
“Anh có sao không?”
Gia Lâm khẽ nhắm mắt lại, tỏ ra rất khó chịu. Y chống tay lên cửa và lắc đầu:
“Tôi không sao.”
Yến Nhi khẽ nhíu mày lại:
“Anh đừng có cố nữa để tôi dìu anh xuống dưới nhà ngồi nghỉ.”
Không cho Gia Lâm từ chối, Yến Nhi dìu y nhanh xuống dưới nhà.
Từ lầu thang đi xuống thấy nó và Văn Thiện đang sấp xếp bàn làm việc cho người quản lí của bọn trẻ. Yến Nhi nói lớn:
“Tiểu Yến, mày giúp tao một tay với.”
Nó ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh hai của mình đang được Yến Nhi dìu xuống thì liền lo lắng hỏi:
“Anh hai bị sao vậy?”
Rồi chạy đến dìu Gia Lâm phụ Yến Nhi xuống lầu thang. Văn Thiện kéo ghế để Gia Lâm ngồi xuống và hỏi:
“Anh Lâm, có sao không?”
Gia Lâm vội lắc đầu:
“Anh không sao đâu, các em đừng lo quá.”
Yến Nhi bỗng lớn tiếng:
“Cái gì không sao chứ, anh đang sốt rất cao đấy.”
Gia Lâm dùng một tay bịt tai lại và liếc nhìn Yến Nhi:
“Bộ cô muốn khiến cho tôi bị điếc hả?”
Nó lo lắng đặt tay lên trán Gia Lâm và nói:
“Anh hai nóng quá. Hay là để em chạy đi mua thuốc nhé.”
Yến Nhi lại vội nói:
“Tao đi với mày, ở đây tao rành đường hơn.”
Nó gật đầu rồi quay sang nhìn Văn Thiện và nói:
“Làm phiền anh coi anh hai em chút nha.”
Văn Thiện liền gật đầu:
“Anh biết rồi.”
Yến Nhi và nó nắm tay nhau chạy nhanh đi. Giờ thì chỉ còn Gia Lâm với Văn Thiện thôi. Hai hotboy khiến căn nhà đã đẹp mà nay càng đẹp hơn.
Gia Lâm cố mở mắt và nói:
“Thiện, cậu ngồi xuống đi tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Văn Thiện kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Gia Lâm và hỏi:
“Là chuyện gì vậy anh?”
Gia Lâm cố ngồi thẳng lưng:
“Tiểu Yến đã kể cho tôi nghe chuyện cô bé xe buýt rồi… Cậu làm thế là không đúng đâu.”
Văn Thiện ngồi im lặng nghe. Gia Lâm nói tiếp:
“Tôi nói vậy không phải trách cậu, chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi. Thật ra muốn giúp người còn có nhiều cách khác, đâu cần để tiền trong túi cho cô bé đó lấy đâu. Cậu biết vậy là hại cô bé đó phạm tội không?”
Văn Thiện nhẹ gật đầu, anh đúng là xử lí chưa được tốt lắm:
“Dạ em không nghĩ sâu xa vậy, em hứa sau này sẽ không làm vậy nữa.”
Gia Lâm bịt miệng ho vài tiếng rồi nói:
“Chiều hôm qua tôi đã đi theo cô bé đó để gặp người lớn trong nhà và tìm giúp cô bé một công việc nhẹ nhàng nên cậu không cần lo nữa.”
Văn Thiện vội đứng dậy rót một ly nước rồi đặt vào tay Gia Lâm và nói:
“Dạ em cảm ơn anh Lâm nhiều lắm ạ.”
Gia Lâm nhận lấy ly nước và uống một ngụm, rồi nhẹ lắc đầu:
“Khỏi cảm ơn, chỉ cần đối xử tốt với Tiểu Yến là được rồi. Nếu cậu dám làm tổn thương nó thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
“Dạ em biết rồi.”
Văn Thiện gật đầu. Nhưng ánh mắt anh lại bỗng u buồn, anh sợ sẽ có ngày đó…
Trong lòng Văn Thiện anh rốt cuộc đang giấu bí mật gì đây???? Không ai biết…
Lúc này nó và Yến Nhi mua thuốc về. Vừa về tới thì nó liền nói lớn:
“Anh hai, tụi em đã mua thuốc và đồ ăn cho anh rồi nè.”
Gia Lâm khẽ lắc đầu và thở dài, y thật chịu thua với đứa em gái này. Lúc nào nó cũng vậy hết, chưa thấy người thì đã nghe tiếng rồi.
Yến Nhi và nó bước nhanh vào nhà. Yến Nhi lấy hộp cháo ra đưa cho Gia Lâm và nói:
“Anh ăn đi rồi uống thuốc.”
Trong lúc Gia Lâm đang đưa tay cầm hộp cháo thì…
“RENG RENG.”
Tiếng điện thoại dị động bỗng vang lên. Y lấy điện thoại trong túi quần tây đen ra và bấm nhận cuộc gọi.
Không biết đầu dây bên kia là ai và nói những gì mà tụi nó chỉ thấy lông mày thanh tú của Gia Lâm nhíu chặt lại.
“Giờ anh sẽ đến ngay.”
Gia Lâm vội vàng đứng dậy và bước nhanh.
“Đã có chuyện gì vậy anh hai?”
Nó vội hỏi. Gia Lâm không thèm trả lời nó cứ bước đi nhanh. Nhưng Yến Nhi đã nhanh một bước, chặn y lại:
“Anh đang bị sốt mà còn muốn đi đâu nữa?”
Gia Lâm nhìn và nói:
“Khánh Nghĩa vào bệnh viện rồi.”
Nói vừa hết câu thì y lại bước nhanh đi. Nhưng lúc đang lướt qua Yến Nhi thì cơn chóng mặt thêm một lần nữa kéo tới, y đã vấp ngã vào người Yến Nhi.
Hộp cháo thơm ngon đã sàn nhà và đổ hết ra ngoài, vì Yến Nhi đã vội đỡ lấy Gia Lâm, khi y vấp ngã.
“Anh hai.”
Nó thét lên và cùng Văn Thiện chạy đỡ Gia Lâm dậy. Yến Nhi vội nói:
“Mau đưa anh ấy vào phòng sau.”
Thật ra nhà sau còn một căn phòng, là phòng lớn nhất. Văn Thiện đưa Gia Lâm vào căn phòng đó và cho y nằm xuống. Nó nhìn và hỏi:
“Anh thấy sao rồi anh hai?”
Gia Lâm cố lắc đầu:
“Không sao. Tao phải đi.”
Nó dùng tay dè Gia Lâm xuống giường và bực mình nói:
“Anh hai nằm yên cho em, anh hai không được đi đâu hết. Bên của anh Nghĩa thì để cho em và anh Văn Thiện giải quyết đi.”
Yến Nhi gật đầu đồng ý:
“Tôi thấy Tiểu Yến nói đúng đó, anh cứ trao cho họ giải quyết đi.”
Gia Lâm miễn cưởng gật đầu rồi nhìn Văn Thiện và nói khẽ:
“Nhớ cẩn thận đó…”
Văn Thiện liền gật đầu:
“Đã rõ.”
Rồi anh cùng với nó quay lưng đi. Yến Nhi nhìn Gia Lâm và thở dài:
“Anh nằm yên ở đó đi để tôi đi mua hộp cháo khác.”
Văn Thiện với nó bắt Taxi về lại Sài Gòn và gọi điện thoại cho Hạ Vy hỏi rõ đầu đuôi.
Nó: “Alo Vy, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Hạ Vy: “Là bọn người Evil phát hiện tụi tao theo dõi nên nén đá vào tổ ong…khiến ong bay ra rất nhiều.”
Nó: “Vậy mày có sao không?”
Hạ Vy: “Không. Nhờ có Khánh Nghĩa nên tao không sao hết.”
Nó: “Mày đang ở bệnh viện nào?”
Hạ Vy: “Tao đang ở bệnh viện…”
Sau khi cúp máy thì nó nhíu mày nhìn Văn Thiện, tỏ ra lo lắng:
“Anh làm việc ở quán đó hãy hết sức cẩn thận đó.”
Văn Thiện nắm tay nó lên hôn nhẹ và mỉm cười:
“Anh biết rồi em không cần lo lắng quá như vậy đâu Tiểu Yến.”
…
– Ở bệnh viện.
Văn Thiện và nó tới nơi thì đã nhìn thấy Hạ Vy đang ngồi trước cửa phòng cấp cứu với vẻ mặt buồn bã. Nó chạy tới bên cạnh Hạ Vy và hỏi:
“Vy, anh Nghĩa đâu rồi?”
Hạ Vy đưa mắt nhìn phòng cấp cứu:
“Anh ấy đang ở trong phòng cấp cứu đó.”
Văn Thiện cũng bước nhanh tới và hỏi:
“Nghĩa bị ong gì đốt vậy?”
Hạ Vy cố nhớ rồi trả lời:
“Hình như là ong mật.”
Văn Thiện tựa lưng vào tường và nói:
“Vậy chắc không sao đâu, ong mật không có độc.”
Hạ Vy và nó nghe vậy thì rất vui mừng. Nhưng rồi Hạ Vy bỗng nhíu mày khó hiểu nói:
“Vậy tại sao anh ấy lại mất xỉu?”
Nó nhìn và nói:
“Chắc anh ấy mệt quá thôi.”
Sau vài phút sau cửa phòng cấp cứu mở và bác sĩ bước ra. Tụi nó liền chạy tới hỏi:
“Bác sĩ, Khánh Nghĩa thế nào rồi?”
Bác sĩ cởi khẩu trang ra và nói:
“Không sao, bệnh nhân chỉ vì kiệt sức và bị ong đốt nhiều quá cùng lúc nên mất xỉu thôi.”
Nghe bác sĩ nói vậy ba người tụi nó thở ra nhẹ nhõm cùng lúc, vậy may quá rồi. Khoảng 30 phút sau Khánh Nghĩa được chuyển qua phòng bệnh thường.
Văn Thiện giơ tay coi đồng hồ rồi nói:
“Xin lỗi, sắp tới hai giờ trưa rồi anh phải đi.”
Hạ Vy quay sang nhìn nó và hỏi:
“Tiểu Yến, mày đổi ca với tao được không? Chứ để Khánh Nghĩa ở đây một mình, tao không yên tâm.”
Nó không do dự gật đầu:
“Không vấn đề. Mày cứ ở lại với anh Nghĩa đi.”
Hạ Vy cười nhẹ:
“Hai người nhớ cẩn thận đó.”
Văn Thiện và nó khẽ gật đầu rồi quay lưng đi. Hạ Vy ngồi xuống bên cạnh Khánh Nghĩa và nhớ lại chuyện hồi sớm.
Lúc bày ong bay đến thì cậu đã ôm lấy, dùng thân mình che chở cho cô. Dù bị bày ong đốt đau đớn như thế nào cậu cũng ôm chặt lấy cô, không hề buông tay.
Hạ Vy cô trước giờ luôn mạnh mẽ, lúc nào đúng ra bảo vệ người khác. Thật không ngờ có ngày cô lại được người khác bảo vệ như vậy, cảm giác thật lạ quá. Cô tự hỏi, người con trai trước mặt vì sao lại bất cứ tất cả bảo vệ cô như vậy?
“Vy…”
Một giọng quen thuộc nhẹ nhàng vang lên từ phía sau. Hạ Vy phải quay đầu lại nhìn.
“Ủa Tiểu Yến, sao mày quay lại vậy?”
Hạ Vy vội đứng dậy và hỏi giọng ngạc nhiên.
Nó bước nhanh vào với một bịt nước đá trên tay, không trả lời câu hỏi của Hạ Vy mà bước thẳng đến chiếc tủ nhỏ bên giường bệnh của Khánh Nghĩa. Nó đặt bịt nước đá xuống tủ và lấy khăn tay từ túi đeo ngang người mình ra, rồi lấy vài viên đá bỏ vào khăn tay ấy gối lại.
“Tưởng tao không thấy hả?”
Nó quay qua và vừa cầm tay Hạ Vy lên vừa hỏi. Bàn tay Hạ Vy đang sưng đỏ vì ong đốt.
“Mày cố chịu đau chút nhé Vy.”
Nó cẩn thận đặt khăn đầy đá lạnh lên bàn tay Hạ Vy, chườm lên vết sưng.
Hạ Vy hơi nhíu mày vì đau nhưng rồi sau đó lại mỉm cười:
“Không ngờ mày lại để ý như vậy.”
Nó vẫn chú tâm chườm đá lên tay Hạ Vy và nói khẽ:
“Với mày, tao luôn để ý. Còn đau lắm không?”
Hạ Vy khẽ lắc đầu, tay đau nhưng trong lòng cô lại cảm thấy vui vô cùng. Nhỏ bạn thân này có những lúc khiến cho cô cảm thấy vui trong lòng như vậy đó.
“Mà này, lát nữa mày đi đến chỗ anh Thiện bằng gì vậy?”
Hạ Vy tò mò hỏi. Nó vẫn tiếp tục đồng tác chườm đá lên vết sưng ở tay Hạ Vy:
“Đi Taxi chứ đi bằng gì mày.”
Hạ Vy nghiêng đầu nhìn và hỏi:
“Vậy mầy có mang đủ tiền không?”
Nghe vậy nó liền ngẩng mặt lên với nụ cười tươi:
“Hay là tiền Taxi lát nữa mày trả đi.”
Hạ Vy vừa nháy mắt vừa cười nói:
“Ok. Chuyện nhỏ như thỏ mà.”
…
Yến Nhi đã cho Gia Lâm ăn cháo uống thuốc hết rồi nhưng vẫn còn sốt cao, y nóng như nồi lửa vậy đó. Yến Nhi đang ngồi bên cạnh lo lắng, cô ấy thật không biết phải làm sao luôn. Thường ngày y lạnh như băng, vậy mà giờ lại nóng như thế.
Gia Lâm dù rất khó chịu trong người nhưng trông y giờ vô cùng an tâm ngủ, hình như y biết cô gái nhỏ bên cạnh sẽ không bỏ y lại một mình, sẽ ngồi bên cạnh chờ y tỉnh dậy.
Trong giây lúc này thật lạ, đôi oan gia mỗi lần gặp là luôn nói móc nhau nhưng giờ lại có thể im lặng bên cạnh nhau như thế này. Phải chăng là một lúc vô tình nào đó trái tim của hai người đã rung động?
Yến Nhi ngồi ngắm nhìn Gia Lâm yên giấc trên giường, không ngờ lúc Gia Lâm ngủ lại đẹp trai đến mức lạ thường như thế. Những ngón tay xinh đẹp Yến Nhi vô thức sờ từng nét trên khuôn mặt người con trai, từ lông mày xuống sống mũi, rồi tới đôi môi dày.
“Thật ra lúc anh cười, trông anh đẹp trai hơn.”
Yến Nhi vừa chống cằm vừa nói khẽ. Vì có uống thuốc nên Gia Lâm ngủ rất say, dù Yến Nhi có làm gì hay nói gì chăng nữa y đều chẳng hay biết.
Giờ phút này trông Yến Nhi tính nữ nhất, ánh mắt cô ấy có chút gì đó gọi là yêu thương và nụ cười nhẹ trên môi đầy ngọt ngào.
…
Sau một tiếng đồng hồ, cuối cùng Khánh Nghĩa cũng tỉnh lại. Cậu vừa mở mắt thì đã nhìn thấy Hạ Vy đang úp mặt ngủ bên cạnh mình, môi cậu khẽ mỉm cười. Người con gái này thật kì lạ, cả lúc ngủ cũng xinh đẹp chết người nữa.
Người con gái này như một ngôi sao sáng trên bầu trời dù cậu cố gắng như thế nào cũng với tới được nhưng hôm nay lại có thể bình yên bên cạnh như thế này.
Đôi mắt của Hạ Vy khẽ mở, nhìn thấy Khánh Nghĩa đã tỉnh lại thì liền vui mừng ngồi thẳng dậy:
“Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi. Giờ anh cảm thấy sao?”
Khánh Nghĩa chống tay ngồi dậy và nhẹ lắc đầu:
“Anh không sao, em không cần lo đâu.”
Hạ Vy đứng dậy rót nước rồi đưa cho Khánh Nghĩa:
“Anh uống chút nước đi.”
Khánh Nghĩa không nhận lấy ly nước mà cầm tay Hạ Vy và lo lắng hỏi:
“Em cũng bị ong đốt nữa sao, đã sức thuốc chưa?”
Hạ Vy khẽ rút tay lại và nói:
“Lúc nãy Tiểu Yến đã chườm đá giúp rồi.”
Khánh Nghĩa khẽ cười, đúng rồi với Hạ Vy trước giờ dù vết thương nhỏ bé nhất nó cũng nhìn thấy rõ và sẽ mau sức thuốc. Cậu hỏi khẽ:
“Ủa Tiểu Yến có đến đây sao?”
Hạ Vy ngồi xuống và gật đầu:
“Đúng ra em gọi cho anh Lâm để báo cáo tình hình nhưng anh ấy bỗng không được khỏe nên cho Tiểu Yến và anh Thiện đến. Em cũng nói lại cho Tiểu Yến biết đầu đuôi như thế nào rồi.”
Khánh Nghĩa tựa vào thành giường và thở dài:
“Cũng may là lúc nào theo dõi bọn người Evil kia chúng ta đều hoá trang, nếu không thì nguy hiểm lắm.”
Từ khi lập hội Ái Nhân thì Gia Lâm và nó đã nghĩ ra cách bảo vệ cho các thành viên rồi lúc đi theo dõi bọn người bên hội Evil thì các thành viên phải hoá trang, biến mình thành một người khác để Evil nhận không ra và cũng không thể điều tra đến gia đình được.
Nhìn thấy cả người Khánh Nghĩa đều sưng đỏ thì trong lòng Hạ Vy không khỏi khó chịu, cô nhìn và hỏi khẽ:
“Nghĩa, tại sao lúc đó anh lại dùng thân mình bảo vệ em?”
Khánh Nghĩa hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này rồi cậu bỗng hỏi lại:
“Là không hiểu thật hay là giả vờ?”
Hạ Vy đưa mắt khó hiểu nhìn Khánh Nghĩa:
“Ý của anh là sao? Cái gì không hiểu thật hay giả vờ chứ?”
Khánh Nghĩa hít thở thật sâu rồi thở ra, hình như đang lấy hết dũng cảm của mình. Cậu bỗng nhiên nắm tay Hạ Vy và nói ngọt ngào:
“Vì anh rất rất rất rất thích em.”
Những cơn gió vô tình đi ngang qua, khiến mái tóc dài của người con gái bay bay giữa không trung. Hạ Vy thoáng ngạc nhiên, cuối cùng cậu cũng chịu nói ra rồi sao?
Trước giờ bạn bè đều thấy Khánh Nghĩa luôn thích Hạ Vy. Nhưng cậu cứ im lặng mãi, chẳng bày tỏ với cô.
Khánh Nghĩa vẫn nắm tay Hạ Vy và hỏi khẽ:
“Em làm bạn gái anh nhé, được không?”
Bầu không khí của bệnh viện trước giờ luôn khiến cho Hạ Vy thấy khó chịu nhưng không hiểu tại sao hôm nay cô lại thấy ngọt ngào.
“Làm bạn gái anh được không em? Anh thật lòng với em mà.”
Khánh Nghĩa lại lên tiếng. Hạ Vy nhìn và nói:
“Quen em chán lắm đó, không có gì ngọt ngào đâu.”
“Vậy để anh mang ngọt ngào đến cho em, anh nguyện làm bao cát cho em mỗi khi em bực mình. Anh sẽ dùng mọi cách để chọc em cười những khi em không vui…hãy cho anh một cơ hội bên em, chăm sóc em.”
Hạ Vy vừa dứt câu thì Khánh Nghĩa đã vội nói, cậu nói một cách chân thành.
Hạ Vy vui vẻ cười:
“Làm bao cát để em đánh hả? Anh cố ăn cho mập đi, vậy đánh mới đã tay.”
Nghe xong đôi mắt Khánh Nghĩa liền sáng lên:
“Vậy là em đã đồng ý rồi hả?”
Hạ Vy giả bộ giận đứng dậy:
“Anh không muốn em đồng ý thì thôi.”
Khánh Nghĩa vội lắc đầu:
“Chỉ tại anh bất ngờ quá thôi…có nhiều người thích em vậy mà em cứ mãi từ chối.”
Hạ Vy nhẹ nhàng mỉm cười:
“Vì họ không phải là anh.”
Khánh Nghĩa thoáng ngạc nhiên, cô vừa nói gì? Không lẽ cô cũng thích cậu sao?
“Em vừa nói gì vậy!”
Hạ Vy quay mặt qua chỗ khác:
“Em chỉ nói một lần nếu anh không hiểu thì thôi.”
Khánh Nghĩa khẽ bật cười rồi bước xuống giường ôm lấy Hạ Vy từ phía sau và thì thầm bên tai cô:
“Xin lỗi vì để em phải chờ.”
Hạ Vy mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng cô đã chờ được ngày nay rồi. Tuy màn tỏ tình này diễn ra ở bệnh viện và không có bông hoa hay tiếng nhạc lãng mạn nhưng lại chân thành nhất…
*******Hết chương: 32**********
Nếu bạn đang thích thầm một người nào đó thì hãy dũng cảm bày tỏ đi vì biết đâu họ cũng đang chờ bạn thì sao?
Sứ chúc bạn sẽ thành công nhé ^^