Nhiễm Tái Tái không chịu nổi nhất là những lúc cô như vậy, đưa tay đẩy mặt cô, ghét bỏ muốn chết.
“Cậu vừa đẩy mặt tôi!” Mục Nhĩ rất buồn bực, cô biết rõ tay đàn ông đều lớn, nhưng Nhiễm Tái Tái trước mặt một bàn tay có thể ôm trọn lấy khuôn mặt cô, cô cảm thấy trên thế giới này đại khái chỉ có tiện nhân này.
Lườm cô, Nhiễm Tái Tái hừ lạnh, không để bụng.
Mục Nhĩ nổi giận “Cậu biết rõ mũi tôi tẹt, còn đẩy mặt tôi, không phải là cậu đang hại tôi sao? Biến mặt tôi thành ổ bánh mì lớn thì cậu vui lắm sao?” Ghét nhất Nhiễm Tái Tái.
Nhiễm Tái Tái vui mừng “Ai nói mũi cậu tẹt? Người nào không có mắt nói hưu nói vượn như vậy mà cậu cũng tin.”
Trong mắt Nhiễm Tái Tái, cô gái trước mặt có cái mũi đẹp nhất thế giới, mỗi lần liếc nhìn liền muốn cắn một cái, giống như bây giờ, cậu cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng thu lại ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Sau khi ăn uống nói chuyện, cái bụng căng đét, tâm tình tốt, từ “Đệ Nhất Phủ” đi ra, thấy Nhiễm Tái Tái mở cửa xe, nhiệt huyết dâng trào, phải thử một chút, vừa mới thi đậu bằng lái không lâu.
Cô biết chiếc xe này của Nhiễm Tái Tái, là loại xe Nissan bình thường, màu trắng, màu mà cô yêu thích.
Nhiễm Tái Tái không chút do dự đưa chìa khóa xe cho cô, cô muốn lái, cậu liền mở cửa cho cô, cậu ngồi vào ghế phụ, hết thảy đều ok.
“Tiện nhân, cậu lái xe tới chỗ không có ai trước đi! Chạy tới con đường nhỏ được không?” Lại kích động, cô nhớ rõ bản thân uống rượu, thời tiết lạnh, Nhiễm Tái Tái rót cho cô, cô liền uống, đây tuyệt đối là tin tưởng. Ngay từ đầu biết bản thân phải lái xe Nhiễm Tái Tái không uống một giọt rượu nào.
Không cần nhiều lời, Nhiễm Tái Tái lại xuống xe đổi vị trí với cô, lái xe tới một con đường đầy cây ngô đồng, trên đường không có ai, ngẫu nhiên mới có một chiếc xe chạy ngang qua.
Phanh lại, xuống xe đổi vị trí, Mục Nhĩ sung sướng chà xát tay, cười đến xảo trá.
“Chị gái, chị kiềm chế một chút, trên xe còn có một người vô tội.”
“Biết rồi, cậu đừng quấy rầy tôi!”
Nghe xong lời Nhiễm Tái Tái nói…..Mục Nhĩ liền mở khóa xe, đạp chân ga, cầm tay lái, mắt nhìn phía trước, trong lòng cực kỳ khẩn trương.
Hồi tưởng lại, Mục Nhĩ không biết mình lấy bằng lái thế nào, lúc đi thi, trong đầu đều trống rỗng, thành tích lại vừa đủ qua, Đường Tiểu Náo nói cô gặp may, người ngốc có ngốc phúc.
Ngoại trừ đi học lái xe, người này ít khi đụng tới xe, cộng thêm với lúc nãy uống chút rượu, lại còn là buổi tối, Mục Nhĩ có thể cảm giác được mình lâng lâng.
Nhiễm Tái Tái nhìn cô một cách kỳ lạ, khóe miệng luôn nở nụ cười, từa hồ như đem tính mạng quý giá của cô cho một người không đáng tin tưởng này, không lo lắng chút nào.
Phía trước có xe, Mục Nhĩ chạy chậm lại, mặc dù đây là con đường nhỏ, nhưng chiều ngang đủ rộng, Nhiễm Tái Tái thấy chiếc xe phía trước chạy chậm, liền nói với người cầm tay lái “Tăng tốc, vượt qua.”
Mục Nhĩ nghe nói như vậy nội tâm vừa kích động lại vừa sợ hãi, đây là thực chiến, lúc trước cô chưa bao giờ làm chuyện này!
Trong lòng cô đang rối rắm thì Nhiễm Tái Tái lại không nói gì nữa, không làm ảnh hưởng đến việc cô ra quyết định, nhưng mà nhìn lại, đây tuyệt đối là an toàn, người ở phía trước, dường như là trì trệ không tiến lên.
Cắn răng một cái, Mục Nhĩ tăng tốc……
Boom!
Cơn say lập tức biến mất!
Lập tức nhảy xuống xe, Mục Nhĩ nhìn hai chiếc xe tiếp xúc thân mật, nghẹn họng không nói nên lời.
Nhiễm Tái Tái từ trên xe đi xuống đứng sau lưng Mục Nhĩ xem tình huống nói “Không sao.”
Mục Nhĩ muốn khóc “Tiện nhân, tôi biết loại xe này!”
“Ừ, biết rõ, Hummer, không phải hải mã.”