Làm chuyện bí mật tất nhiên không thể để cho ai biết được.
Có thể nói, kế hoạch lần này của ta chính là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Vì sao á? Vì ta có đủ vật liệu cần thiết nha.
Để chuẩn bị cho lần ăn gian này, trong lúc chép phạt ta đã không ngừng được mà liên tục tưởng tượng về những kĩ thuật mà các youtuber thi thoảng vẫn mang lên.
khắc bản gỗ đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, nhưng ta không thể ra rừng đốn cây rồi lại khắc được.
cậy sàn nhà thì càng không nên, lỡ mà hụt chân thì có mà ta đi trước chắc? cho nên ta lựa chọn thứ dễ dùng nhất, giấy.
Thư phòng của xanh lè quả thật rất đa dạng, các loại dao kéo đều có, thậm chí còn có một loại mực sền sệt, cực kì thích hợp để dùng trong in ấn.
nhìn đến đây, ta liền biết kế hoạch của mình 9 phần là thành.
Tranh thủ lúc thất dịch cùng hai tên kia ngủ say, ta chong đèn cắt giấy, đến lúc tinh mơ đã có hơn 100 bản rồi.
Hehehehe
………………………………………………………
“một trăm năm mươi bản, một bản cũng không thiếu!” ném cả chồng chép phạt lên bàn, ta hai tay chống nạnh, bụng không ngừng cười dài.
Cho mi phạt, phạt đê, gia đấy có cả ngàn cách chống đối.
Nhìn bản mặt ngu ngơ của Thất Dịch cùng thái độ nghi hoặc của hai tên kia, ta càng lúc càng đắc ý.
Hứ, hai tên các người thì đáng là gì chứ, một tên đứng cuối bảng xếp hạng, một tên còn chẳng phải chính cung, ta cớ gì phải sợ hai ngươi.
“A…A chiêu, có phải hôm qua có …hiển… không?” Thìn Thất Dịch co rúm đứng một bên, ta chả thể nghe cho rõ hắn lẩm bẩm cái gì.
tuy rằng rất muốn hất hắn ra nhưng nhìn thái độ cố gắng hôm qua, ta tạm thời không cùng hắn tính toán.
“tiểu thất, ngươi nói cho rõ xem nào?” đàn ông đàn ang, lắp bắp chẳng ra sao.
“A chiêu, ở đây có ma.” Thất Dịch túm chặt lấy tay ta, chỉ hận không thể bám lên như koala một khắc không rời.
thật ra từ sau lần gặp xanh lè trong rừng, ta liền biết lá gan của Thất Dịch nhỏ vô cùng.
thế nhưng hắn lại không sợ tối nên ít ra vẫn đi săn cho ta được
“đâu cơ?” không phải ta không sợ, nhưng căng mắt cắt giấy hết một đêm, ma nào dám đến phá, ông chấp tất.
ta cảm thấy may mắn vì lúc này mình đang ở trong truyện, nếu không có khi ta sẽ được đóng gói gửi vào sở thú kèm với 4 chữ Động Vật Quý Hiếm aka, gấu trúc.
“chứ không thì lấy đâu ra 150 bản a.
lúc chúng ta ngủ mới có 3…”
“Suỵt, là ta thức đêm chong đèn chép đó.” Nháy mắt với Thất Dịch, ta vốn là hào hứng chờ ánh mắt ngưỡng mộ của y, ai ngờ y dứng hình ba giây rồi kiên quyết lắc đầu:
“không thể nào, cậu nửa ngày chép được 2 bản, một tối lại chép được nhiều vậy sao?”
“Thật sự là nhóc chép sao?” Xanh lè cùng bạch liên hoa dở từng tờ một xem.
Nhìn tháy độ, họ cũng bất ngờ không ít.
còn phải nói sao, đêm qua vào kiểm có 30 bản, tỉnh hậy biến thành 150 bản, quá vip còn gì.
“mấy nét chứ này, giống nhau…” xanh lè cầm từng bản lên so sánh.
Hừ, so đi, gia sớm đã tính kĩ càng rồi.
cũng may cái hồi làm thiệp cắt giấy cho chị gái, ta làm nên mức nhắm mắt cũng cắt ra hình.
Ta không chỉ cắt rồi in mà còn làm vài bản, lại viết một hai dòng, phết mực chỗ đậm chỗ nhạt, có thể nói là vô cùng kỳ công.
Bất kể hai tên đó muốn bắt lỗi thế nào, ta vẫn có biện pháp tránh thoát.
Huống hồ ta trộn 32 bản thật kia trong bản in, muốn phát hiện cũng không dễ đâu.
Nhìn hai tên đó phân vân nhưng không cách nào bắt lỗi, ta quả thật quá hả dạ.
………………………………………
Cùng Thất Dịch thưởng thức bữa sáng đồ sộ mà hai tên kia mua về, Thất Dịch thăm dò ta.
Đừng hỏi vì sao họ không nấu, nếu họ mà nấu thì đó là hình phạt chứ méo phải thưởng đâu.
“A chiêu, thật sự là ngươi chép hết 118 bản kia sao?” vừa nhét đồ ăn vào mồm, thất dịch lúng búng nói.
ở chúng vài ngày, hai dứa bọn ta càng ngày càng giống nhau.
Đến lượng ăn cũng bắt đầu hao hao khiến bạch liên bông mỗi lần đều lắc đầu.
nói cũng phải, hắn nghèo như vậy, nuôi một cái thùng cơm đích thực rất khó nha.
ta có lẽ cũng nên cân nhắc giảm khẩu phần.
tuy rằng ta tích được không ít tiền nhưng miệng ăn núi lở, bao nhiêu cũng không đủ nha.
“Chứ sao?” giật đi cánh gà cay trước mặt y, ta tự hào nói.
ừ thì khổng phải ta chép, nhưng vẫn là công sức của ta mà.
“ngươi nói thật đi, ta còn khuya mới tin ngươi chép hết chúng.” Thất dịch bĩu môi, giật đĩa sườn chua ngọt bên ta trút sạch vào bát hắn.
đúng là, đã bận mắng gười thì đừng có giành chứ!
“thế ta không chép thì ai?” kéo lồng há cảo cách ta khá xa: “tiểu thất, đưa ta chén nước tương nào.”
“Nói thật.
ngươi không nói ta liền ăn hết há cảo của ngươi.”
Nhìn Thất Dịch giữ chén nước tương khư khư, ta đành bỏ cuộc.
nhân sinh có vài điều không thể đổi.
một trong số đó chính là há cảo phải có nước tương!
“nói cho ngươi thì cũng được, nhưng ngươi phải giữ bí mật đó.”
“Yên tâm, ai biết lần sau phải chép bao nhiêu trang.
vương huynh quá đáng, lần nào ít nhất cũng 50 bản.
À, mà chiêu chép rồi dùng lại không được đâu nhá.
Hồi trước ta làm vậy liền bị vương huynh bắt thóp phải chép bù 1000 bản đó.”
Nhìn vẻ mặt hiểu biết của Thất Dịch, ta không biết nên cười hay mếu đây.
Chả trách hắn chép nhanh như vậy, hóa ra là kinh nghiệm đầy mình.
Xem ra có phải là học sinh hay không không quan trọng, quan trọng nhất có người trên đầu.
“Được rồi, cho ngươi xem.” Thò tay lấy bản cắt từ trong nhẫn trữ vật ra, ta chỉ cho hắn.
“đây là bản cắt, giống như in vậy.
nếu có thể làm bằng gỗ thì tốt hơn nhưng chúng ta không có đủ dụng cụ, cái này dùng tạm là được.
giấy cắt rất dễ, chỉ cần một con dao mũi nhọn tỉ mỉ là được.
sau đó xoa sáp lên, có thể giảm độ hút của nước.
một tờ như vầy chỉ in được mười 20 tấm thôi.
ta còn vô cùng tỉ mẩn lấy bản lỗi của hai ta ghép vào
nhau, rồi còn xoa mực không đều, nhìn thoáng qua không ai phát hiện được đâu.
Còn về bản in gỗ, chờ khi nào rảnh ta dạy ngư…”
“Ra là vậy, A chiêu, bọn ta đúng là đánh giá thấp đệ rồi”
không chờ ta quay đầu, hai tên kia liền xách ta vào thư phòng.
là xách đấy nhá!!!
……………………………… tua nhanh 2 tiếng sau:
Đại khái là sau hai giờ thuyết giáo, kèm với sự phản kháng cùng cực, và đe dọa của ta, tình hình tạm thời là ổn định.
Tuy rằng hai tên kia đương nhiên là không thỏa mãn, nhưng ta cũng có chân.
Còn dám mắng ta nữa thì ta trực tiếp bỏ chạy là được.
dù gì cũng chạy một lần, hai lần ba lần thì có làm sao đâu chứ.
Chung quy, chúng ta cùng đi đến thỏa thuận: bọn họ không được quản ta, nhưng ta cũng phải tự quản mình.
Mói một cách khác, chơi ác thì cứ tự nhiên, đừng để bị phát hiện là được.
“Hai hôm nữa ta cùng con trai Lâm chủ quản xuống trấn dưới mua đồ.” Chuyện chính qua rồi thì chuyện khác cũng nên đến thôi.
Ta tuy rằng không muốn nói nhưng làm sao có thể tùy tiện ra cửa mà không bị hai tên kia phát hiện.
“Trấn dưới, nhóc có việc gì mà lại xuống trấn dưới?” Xanh lè khựng người.
bản mặt viết to 3 chữ: không cho đi.
xem chừng hướng đi lần này của ta đúng rồi.
trấn trên trấn dưới nói xa không xa, nếu hắn đã muốn cùng ta lên trấn trên thì vì cớ gì không cùng ta xuống trấn dưới.
chắc chừng là vì Trang phu nhân rồi.
“việc riêng, Liễu tiên sinh không phải vừa nói không quản sao? Ta sáng đi chiều về, huynh chắc không có ý kiến gì chứ?”
Nhìn xanh lè mặt mày âm trầm, ta cũng chẳng quan tâm.
Thích quản thì cho ngươi quản, quản không được thì tự trách mình thì hơn.
ta cũng chẳng định ở đây lâu.
chờ ta tìm được Trang phu nhân hỏi thăm tin tức nhị huynh, ta lập tức theo đoàn buôn của huynh ấy ngao du tứ hải, còn khuya mới ở chỗ mà 6 tên này còn với đến được.
“Đi trấn dưới à? Thất Dịch, đệ cùng A chiêu đi đi.” Bạch liên bông tuy rằng mười phần không hài lòng nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục cãi nhau.
Dù gì, hai người bọn họ mới là thế yếu.
ta chẳng phải đệ đệ càng chẳng phải
người họ quản được.
cãi nhau thì cùng lắm ta đi tìm khách điếm, không thì đi nhờ ngươi khác, ta không tin cả Miểu Quốc này không có một chỗ cho ta dung thân.
Bất quá, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, ta mới không cùng bọn họ tranh cãi làm gì.
“Được, Thất Dịch, ngươi hai hôm nữa theo ta đi chơi ha?”
“đi chơi? uhm”.