Lý Chiển và Nghị Hằng quyết định đầu năm mới sẽ trở về thành phố Đ, sẵn tiện thông báo cho ba Lý về chuyện đám cưới của hai người họ.
Ba Lý nghe Lý Chiển thông báo như thế, ông cười vui vẻ:
– Được, tốt, tốt.
Ba chờ hai đứa.
So với niềm vui của Ba Lý thì Nghị Hằng càng vui hơn.
Sau khi hai người đi phượt bằng mô tô mượn của người ta trở về, anh và Mật Mật như thêm yêu thương nhau nhiều hơn.
Mọi chuyện được tỏ rõ, cả hai thấy thoải mái, nhẹ nhàng và càng dung túng lẫn nhau.
Năm mới đã đến, đường phố rộn ràng hơn, sắc đỏ, sắc vàng rực rỡ khắp nơi.
Thành phố S đón năm mới bằng đường hoa trên phố đi bộ nối dài thêm hai con đường khác nữa.
Cả ngày lẫn đêm, nơi này đều đông nghẹt khách.
Người đi xem hoa, người đi dạo chơi, người đi tán tỉnh nhau..
như anh và cô.
Nắm tay nhau đi dọc theo đường hoa, Lý Chiển thấy sự gặp gỡ giữa anh và cô là điều kì diệu nhất.
Tính cách khác nhau, sở thích cũng khác nhau, như lúc này chẳng hạn.
Cô áo sơ mi màu kem đơn giản cùng váy màu nâu dài đến đầu gối.
Nhưng Nghị Hằng thì khác, áo của anh đầy hoa văn màu sắc đúng nghĩa của Tết, rực rỡ như mai vàng, còn có quần jean bò đầy kiểu cách.
Thế mà, vẫn đi cùng nhau, vẫn là hòa hợp.
Bởi lẽ, hợp lòng, vừa ý, nguyện yêu cho nên cảm thấy mọi thứ dẫu khác biệt vẫn tương xứng.
Vì nằm ở phố đi bộ, nên vào những ngày này, cửa hàng hoa của Păn xê càng thêm bận rộn.
Lý Chiển cũng luôn có mặt tại tiệm hoa để phụ giúp Păn xê.
Nhiều người đến vậy nhưng vẫn luôn tay luôn chân, sáng đã mở cửa rất sớm, nhưng đến khuya vẫn chưa đóng cửa.
Ở thành phố S này, người ta chủ yếu là người trẻ, nên thức thâu đêm và hoạt động sôi nổi như ban ngày, là chuyện rất bình thường.
Nghị Hằng thì khỏi nói, Lý Chiển ở đâu, anh ở đó.
Thêm cả Nghị Minh và vị cảnh sát kia muốn theo đuổi Tư Hà cũng góp mặt.
Lý Chiển cảm thán, cửa hàng hoa đầy nhân viên nam, cao to, đẹp trai, bảo sao đừng có đông nghẹt khách đến.
Người đi ngắm cũng đã thấy loạn rồi, huống chi là mua hoa và được soái ca chọn giúp.
Hây a, cô thở dài.
Chẳng biết đây là tiệm hoa, hay là triển lãm hoa và mỹ nam nữa?
Đêm ba mươi, Lý Chiển cùng với Nghị Hằng trở về chung cư đón Păn xê và Thụy Khang sang nhà mẹ Trang dùng cơm tất niên.
Vừa vào đến cửa đã nghe tiếng nói quen thuộc của Nghị Minh và Phương Nghị.
Cô nhìn nhìn Nghị Minh rồi nhìn lại người đàn ông bên cạnh mình, thấp giọng hỏi nhỏ:
– Hai người thật sự là anh em sinh đôi sao?
– ..
– À, ừm, cũng giống thật..
đều chai mặt giống nhau!
– ..
Sau cơm tất niên, tất cả mọi người cùng xem bắn pháo hoa và cầu nguyện cho mình và người thân sang năm sẽ gặp nhiều may mắn, phát tài, phát lộc.
Cuối cùng là nghi thức nhận bao lì xì.
Tin tức về đám cưới của Lý Chiển và Nghị Hằng có thể được xem là tin tốt đầu năm của họ.
Pháo giao thừa vẫn rung vang trên đỉnh đầu mọi người.
Năm mới đã sang, niềm vui và hi vọng cũng theo đến.
Nhưng mỗi người trong số họ là những tâm sự khác nhau.
Phương Nghị với ánh mắt đầy chua xót khi nghĩ về cô gái có đôi mắt xanh biếc.
Nghị Minh với ánh nhìn nồng nàn, ấm áp về phía hai mẹ con Păn xê.
Còn bà Trang, thì vẻ mặt có chút suy tư về quá khứ, thêm ít trăn trở, do dự với tương lai.
Chỉ có cặp đôi Mật Mật và lão Nhị là có được sự viên mãn, tròn đầy của hạnh phúc.
Bao lì xì mà Nghị Hằng đưa cho cô là hai vé máy bay về thành phố Đ vào sáng ngày mùng một.
Dù cô chưa nói cùng với anh, nhưng bản thân anh, là người yêu của cô, nếu những mong muốn đó mà anh không nhận ra thì có lẽ anh cũng không xứng với cô.
Ngồi trên máy bay, Lý Chiển dựa đầu vào vai Nghị Hằng, cô khẽ hỏi:
– Nếu lần ở sân ga, anh không gặp được em thì sẽ thế nào nhỉ?
– Thì sẽ tìm em đến khi nào gặp thì thôi.
Lý Chiển biết chắc câu trả lời của anh sẽ là như thế, nhưng cô vẫn thấy rất vui vẻ.
Cảm thấy mãn nguyện và thấy đủ với hiện tại, với công việc, với quá khứ, với anh và chính mình.
Những nỗi đau khổ kia sẽ mãi mãi yên ngủ trong lòng, nó chẳng còn ảnh hưởng gì đến cuộc sống hiện tại của cô.
Giống như ba Lý, cô đã nhận ra chấp niệm luôn khiến con người sống trong ảo tưởng đau khổ của chính mình, khi mà nỗi đau khổ đó vốn dĩ không hề tồn tại, khi mà người kia đã vĩnh viễn không còn, chấp niệm không giúp ích được gì.
Nếu không tỉnh táo, có thể một ngày nào đó, ta cảm thấy hôm nay, là hối hận lớn nhất của chính mình lúc ấy.
– Anh nhớ người đàn ông chúng ta gặp trên biển lần trước không?
Lý Chiển ngẩng đầu hỏi Nghị Hằng, anh nhìn cô dịu dàng gật đầu:
– Ừ.
Sao thế?
– Lúc anh trở về phòng lấy nón cho em, anh ta đã kể cho em nghe câu chuyện của chính anh ấy.
Cũng khá thú vị.
– Thế nào? Có thú vị bằng chuyện của Mật Mật và anh không?
Lý Chiển dụi mặt mình vào lòng anh, cô thì thào:
– Sao em không thể kiềm chế được mình mỗi khi nghe anh gọi là Mật Mật?
– À, thì ra, em thích anh gọi em là Mật Mật đến vậy.
Thế thì, Mật Mật à, Mật Mật ơi, Mật Mật..
– Thôi nào..
Lý Chiển bĩu môi, anh lại trêu cô.
Nhưng thật tình mà nói, giọng anh rất ấm áp, vừa mềm mại, vừa nồng nàn, có người nào mà chống lại được giọng người yêu như thế.
Chỉ nghe thôi đã thấy ngọt ngào đến ngây ngất rồi.
Sao có thể có đủ dũng cảm mà chống cự được? Nghị Hằng kéo cô ra, đặt lên trán một nụ hôn nhẹ, rồi mỉm cười, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, có chút mong đợi.
Thấy vậy, Lý Chiển liền ngồi thẳng lưng lên, đầu vẫn dựa vào vai anh, tay phải cô ôm lấy cánh tay anh, giọng nhỏ nhẹ, đều đều.
Cô kể về câu chuyện vừa được nghe trên biển hôm đó.
Người đàn ông xách theo một chiếc máy ảnh, đi rảo dọc bờ biển, vừa chụp lại khoảnh khắc đẹp của sóng biển, của mây trời, ánh mắt vừa tìm kiếm bóng dáng của một ai đó.
Anh ta tên là Lê, là một kĩ sư cơ khí.
Trong một dịp tình cờ, anh ấy bắt gặp một cô gái đang lặn xuống biển.
Vẻ mặt, ánh mắt, nụ cười của cô gái ấy bỗng khiến tim anh lỗi nhịp.
Không kịp làm quen, chào hỏi, cô gái ấy đã biến mất một cách kì lạ.
Từ đó, người đàn ông si tình tên Lê kia, đã lặn lội khắp từ miền biển này đến vùng biển nọ, chỉ để tìm kiếm một cơ hội để gặp lại cô gái ấy.
Bao nhiêu tâm trạng, nhớ mong, chờ đợi, hi vọng đều được anh gửi vào những bài hát của mình.
Có thể, những cảm xúc là thật sự chân thành hay bởi tài năng thiên bẩm khiến cho những bài hát của anh ngày một nổi tiếng.
Anh hợp tác với một công ty giải trí và truyền thông để viết nhạc cho một ca sĩ mới vào nghề.
Chất giọng phù hợp với bài hát khiến cho cả anh và ca sĩ đó bỗng chốc vang danh.
Anh đồng ý sáng tác nhạc nhằm gửi gắm hi vọng, người con gái kia sẽ nghe được bài hát của anh, và anh sẽ có cơ hội gặp lại cô ấy.
Anh hi vọng thế, anh luôn chờ đợi tình yêu của mình sẽ đến gõ cửa.
Cứ vài ba tháng anh lại đi biển một lần, vừa đi vừa chụp ảnh, vừa tìm cảm xúc sáng tác.
Mãi cho đến hai năm sau, khi anh viết đến bài hát thứ chín mươi chín, người con gái kia bỗng xuất hiện.
Duyên phận là có thật.
Cô gái ấy là một người hâm mộ thầm lặng của anh suốt hai năm qua.
Một ngày, anh nhìn thấy cô trong buổi ký tặng đĩa nhạc.
Cô gái cầm tấm ảnh của anh đưa cho mình, vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô rất yêu thích bài hát của anh, rất hâm mộ anh, vì biết tình cảm chân thành của anh dành cho người anh yêu.
Nhưng cô không thể ngờ tới, người đó là chính mình.
Bức ảnh ghi lại ngày tháng cô đi du lịch tại biển Nha Trang, là lúc cô đang lặn xuống biển để thử nhìn xem có gì hấp dẫn ở dưới ấy.
Không may là đánh rơi chiếc hoa tai, tìm mãi vẫn không thấy.
Cô không ngờ rằng, mình có thể lọt vào mắt xanh của một người tài năng như anh.
Anh nói, lúc anh đưa cho cô ấy tấm ảnh của cô, ánh mắt cô lóe lên một sự ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Điều đó khiến anh thấy hạnh phúc, anh biết mình đã chờ đợi đúng người.
Kể đến đó, Lý Chiển bỗng dừng lại, cô hỏi Nghị Hằng:
– Cảm giác khi đàn ông chờ đợi người mình yêu sẽ như thế nào?
– Ừm, có lẽ là như mật ngọt, chậm rãi lan tỏa trong miệng, lưu lại hương thơm.
Không được vội vàng, sẽ mang lại vị gắt, càng dịu dàng, càng kiên nhẫn, thì càng nếm được hương vị chân tình ẩn sâu trong đó.
– ..
– Khi người đàn ông thật sự biết chờ đợi, chính là lúc họ thật lòng muốn yêu thương.
Lý Chiển không nói, cô nhìn chăm chú vào gương mặt của người đàn ông bên cạnh mình.
Ánh mắt rạng rỡ đó, nụ cười hạnh phúc đó, vẻ mặt tươi tắn đó, giọng nói ấm áp đó..
tất cả là đều dành cho cô.
Là của cô hết thảy.
Lý Chiển cảm thấy may mắn, ít nhất là cảm ơn chính mình, dũng cảm đi con đường ấy, dũng cảm ngăn cản tên cướp để gặp anh lần đầu tiên.
Cảm ơn chính mình đủ bản lĩnh nhận ra tình cảm của trái tim.
Cảm ơn chính mình đủ kiên nhẫn để chấp nhận tình yêu của anh, chấp nhận anh.
Giọng nói trong trẻo của cô gái tiếp viên hàng không chưa kịp vang lên, đã bị động tác của Nghị Hằng cắt đứt nửa chừng.
Anh ra hiệu cho cô gái giữ im lặng, rồi liếc nhìn người bên cạnh.
Môi hơi mím lại, mi mắt run run, có lẽ cô ấy đang mơ? Trong giấc mơ ấy, sẽ có anh? Có thể, vì bây giờ có anh bên cạnh, cô sẽ không còn thấy ác mộng.
Ánh mắt dịu dàng, quyến luyến trên gương mặt Lý Chiển chưa chịu rời khỏi, người bên cạnh bỗng cựa quậy một chút rồi lại ngả vào lòng anh tiếp tục ngủ.
Anh kéo chiếc chăn mỏng lên ngang vai cô, rồi ngẩng đầu với cô gái tiếp viên còn đang đứng ngơ ngác ở phía trước.
Nghị Hằng im lặng chỉ vào hình ảnh trong danh mục thức uống, rồi gật đầu.
Cô gái cũng nhanh chóng lấy lại thái độ phục vụ chuyên nghiệp, mỉm cười cảm ơn rồi rời đi.
Lúc rời đi, gương mặt cô tiếp viên khá suy tư.
Trong tâm, cô rất ngưỡng mộ người con gái đang ngủ trong lòng người đàn ông kia.
Cô hi vọng, sau này, mình cũng sẽ tìm được một người trân trọng, yêu thương, và dịu dàng chăm sóc mình như thế.
Nếu được vậy, cuộc đời của cô không còn gì để nuối tiếc nữa.
Ước mơ được bay, cũng đã làm được, chỉ còn lại ước mơ cuối cùng, là tìm thấy chân tình của chính mình.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô tiếp viên ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ.
Phía xa chân trời, những ánh nắng đầu tiên của ngày mới đã xuất hiện.
Tình yêu của cô sẽ xuất hiện sao? Cô thật sự mong chờ..