Tần Du Du lau nước mắt, quay người định bỏ đi, nhưng Vệ Đông đứng dậy giữ cậu lại.
“Khuya thế này rồi, cậu lại uống rượu, đừng đi nữa.”
“Em ở lại thì anh sẽ làm với em chứ?” Tần Du Du nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi.
“Không.”
“Vậy em không ở lại đâu.” Tần Du Du mỉm cười: “Từ nay về sau em chỉ ngủ chung giường với bạn trai em thôi, không làm bậy nữa đâu.”
“Tần Du Du.”
“Em đã hứa với anh rồi, em nhất định sẽ làm được, anh ạ.”
Vệ Đông hơi nhíu mày, nhìn cậu.
Tần Du Du cười nói: “Anh bảo anh giúp em không phải vì muốn gì từ em, em nói thích anh, cũng không phải vì anh nói sẽ giúp em. Tiền em sẽ tự đi kiếm, không làm gánh nặng cho anh đâu. Anh à, em muốn không phải là tiền của anh.”
Vệ Đông không biết nói gì, anh nhất thời nghẹn lời.
“Lần đầu gặp anh em nói em chưa làm mấy lần, cũng không hẳn là nói dối anh đâu, em thật sự chỉ khi nào không đủ tiền mới đi… Mẹ em mỗi tháng tốn hơn ba nghìn, em cũng có một số chi phí sinh hoạt cơ bản, hơn nữa…” Cậu ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Tháng trước vì em bị ốm một thời gian nên không thể ra ngoài kiếm việc, anh nói có trùng hợp không, cuối cùng em vẫn phải đến đó, rồi lại gặp anh, anh nói xem anh có phải đến để cứu em không?”
Vệ Đông không biết phải đáp lại thế nào.
Anh nhận ra từ khi quen biết Tần Du Du, anh thường bị cậu làm cho không nói nên lời, không biết phải phản ứng ra sao.
Mắt Tần Du Du đỏ hoe, ánh nhiệt thành trong mắt đã tắt ngấm, một thoáng buồn bã không giấu nổi khiến Vệ Đông đau lòng.
Không phải anh không thích Tần Du Du, nhưng anh cảm thấy không nên như thế này, giống như đêm đầu tiên đưa cậu về nhà vậy, đó vốn không phải ý định của anh.
Nhưng anh không hiểu tại sao mình lần nào cũng không thể từ chối.
Liệu đây có phải là lợi dụng hoàn cảnh của người khác không?
Tần Du Du sống rất vất vả, chỉ vì một chút tốt bụng của anh mà nảy sinh một sự phụ thuộc và tin tưởng lớn như vậy, Vệ Đông thực sự cảm thấy mình không xứng đáng. Tần Du Du còn quá trẻ, chưa trải qua tình cảm thực sự, có lẽ cậu không phân biệt được giữa tình yêu và lòng biết ơn.
Tần Du Du có thể không hiểu rõ, nhưng Vệ Đông không thể không hiểu.
Nhưng dù có hiểu rõ đến đâu, Vệ Đông cũng không muốn nhìn thấy Tần Du Du lần nào cũng khóc trước mặt mình.
Anh vốn chỉ muốn đối xử tốt với cậu, nhưng lại khiến cậu đau khổ lần này đến lần khác.
Vệ Đông thở dài.
“Chuyện này không cần phải quyết định vội.” Anh lau nước mắt ở khóe mắt Tần Du Du: “Từ từ rồi nói, được không?”
Tần Du Du không nói gì, cũng không cử động.
Vệ Đông nắm tay cậu, muốn kéo cậu về ngồi xuống, nhưng Tần Du Du hơi cứng người, rút tay lại.
“Anh.” Cậu nói.
“Có lẽ, em có thể đoán được anh đang nghĩ gì.” Cậu khẽ mỉm cười: “Em tuy còn nhỏ tuổi, nhưng những chuyện em đã trải qua, những con người xấu xa em đã gặp, nhiều hơn anh tưởng rất nhiều.”
“Em không phải là đứa trẻ ngây thơ đến mức ngốc nghếch như anh nghĩ đâu, em đã từng nhìn nhầm người, nhưng em cũng biết lần này khác, anh à, anh khác.”
Tần Du Du nhìn thẳng vào mắt anh: “Em không tưởng tượng tình yêu cao cả đến mức nào, có thể cứu rỗi hay thay đổi một con người như thế nào đâu. Em thích anh chỉ đơn giản là thích thôi, vì khi ở bên anh em cảm thấy thoải mái, em cảm thấy mình như một con người.”
“Người đồng tính muốn có tình yêu, hơi khó quá, phải không anh?” Tần Du Du cười ngắn một tiếng, “Đặc biệt là người đồng tính như em.”
Vệ Đông hạ mắt nhìn cậu.
“Nhưng anh hãy đợi em thêm chút nữa. Một lần không được thì đợi em thêm một lần nữa, em sẽ cố gắng thêm lần nữa.”
…
Khi Tần Du Du đỏ mắt, xách ba lô bước ra khỏi cửa, Vệ Đông vẫn còn hơi ngẩn người.
Anh không biết mình còn nên giữ cậu lại như thế nào nữa.
Câu cuối cùng Tần Du Du nói là: “Anh ơi, vài ngày nữa em sẽ quay lại, anh đợi em nhé.”
Trên tivi đã bắt đầu chiếu phim truyền hình buổi tối.
Vệ Đông khom lưng, chống tay lên đầu gối ngồi trên ghế sofa, trong đầu rối bời như mớ bòng bong của những bộ phim tình cảm lê thê.
Tình yêu.
Tần Du Du không cần tiền, cậu đòi hỏi ở Vệ Đông tình yêu.
Vệ Đông không dám nghĩ.
Từ này quá xa xôi với cuộc sống của anh, điều anh muốn nhiều nhất cũng chỉ là một người bạn đời.
Một người biết lạnh biết nóng, có thể cùng anh ăn cơm, ngủ, trò chuyện, làm tình, một người có thể cùng anh sống qua ngày.
Trong tưởng tượng của anh, cảm giác đó không phù hợp với Tần Du Du.
Tần Du Du còn quá nhỏ, trong mắt Vệ Đông cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Vệ Đông thương xót đứa trẻ này, sẵn lòng giúp đỡ cậu, sẵn lòng làm nhiều việc cho cậu, nhưng mà—
Nhưng mà dường như điều đó chẳng liên quan gì đến tình yêu cả.
Vệ Đông châm một điếu thuốc, thở ra một hơi dài.
Có lẽ bản thân mình cũng chẳng có tư cách gì để cho rằng Tần Du Du không hiểu tình yêu, dù sao thì mình cũng chưa từng yêu ai.
Lúc này đây, lần đầu tiên trong đời Vệ Đông nghiêm túc suy ngẫm, yêu một người là cảm giác như thế nào.
Không biết.
Nghĩ không ra.
Anh chưa từng chạm vào thứ đó.
Có phải giống như Tần Du Du không?
Ánh mắt, biểu cảm của Tần Du Du, tất cả đều chân thành đến thế, mỗi câu nói đều nóng bỏng như thể được chấm bằng máu từ trái tim.
Mỗi lần bị đôi mắt ấy nhìn như vậy, Vệ Đông đều cảm thấy tim mình run rẩy.
Nhưng một người nhỏ hơn anh cả chục tuổi nói với anh về tình yêu, anh không thể tin được, cho dù nước mắt của Tần Du Du có khiến tim anh đau nhói, anh vẫn không nghĩ đó là tình yêu.
Anh thà tin rằng mình chỉ là một cọng rơm.
Một cọng rơm mà Tần Du Du nắm chặt trong tay không muốn buông ra.
Những tình cảm run rẩy, đầy khẩn thiết và nước mắt kia, là những kỳ vọng mà Tần Du Du dồn hết vào cọng rơm này.
Vệ Đông không nghi ngờ rằng Tần Du Du thực sự cần anh, cần tình cảm này của anh, nhưng anh vẫn cảm thấy không phù hợp.
Anh không muốn bắt đầu một cách dễ dàng, anh sợ rằng sau khi bắt đầu, nếu vì không phù hợp mà kết thúc, anh sẽ đau khổ.
Tần Du Du là đứa trẻ, còn anh thì không.
Tần Du Du có thể không cần suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng anh thì không thể.