Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 9: Một ngày kinh nhân



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

– ————————————————-

– Đêm mai, anh mang sách bài tập theo nhé!

Lý Thiên Thiên nói khẽ.

– Ừm, anh biết rồi!

Diệp Hạo không tự đại cho rằng bản thân trong 2 giờ đã quán triệt hết toàn bộ nội dung sách toán lớp 10, trọng yếu nhất của khoa tự nhiên là áp dụng những kiến thức này.

– Vậy ngày mai gặp!

Lý Thiên Thiên thu hồi sách giáo khoa rồi đứng lên.

– Để anh đưa em về nhà!

Diệp Hạo đề nghị.

– Không cần đâu, em tự về được!

Lý Thiên Thiên cự tuyệt.

Diệp Hạo cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đạp xe về nhà.

Mà Lý Thiên Thiên lại không về, cô bé quay lại trường Nhất Trung.

Hiệu suất trường Nhị Trung rất nhanh.

Buổi sáng ngày thứ hai, cô chủ nhiệm Hứa Lệ đã cầm một chồng bài thi đi vào lớp.

Cả đám lập tức yên tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Lệ, đúng hơn là bài thi trong tay bà.

– Lần này, thành tích thi tháng các em rất ổn!

Hứa Lệ tuyên bố.

– Các em quả thực có tiến bộ!

Nói đến đây, Hứa Lệ liền đặt bài thi lên bàn.

– Chu Hiển, 145 điểm!

Toàn lớp cơ hồ đều nhìn về thiếu niên mang mắt kính có vẻ khá điềm đạm nho nhã.

Chu Hiển!

Lớp trưởng Ban 2 trọng điểm.

Chu Hiển liền đi lên bục giảng.

– Môn Toán, em thi lần đứng thứ nhì cả khoa!

Hứa Lệ cười nói.

– Lần sau cố gắng đạt hạng 1 nhé!

– Vâng ạ!

Chu Hiển khẽ gật đầu.

– Lớp trưởng chúng ta ghê vkl ra a.

– 145 điểm, mẹ của ta ơi, thằng đó sao làm được vậy không biết!

– Người đạt điểm cao nhất chắc Lam Tiểu Điệp quá?

– Ẻm chứ không ai!

Trong khi các bạn cùng lớp đang thảo luận, Chu Hiển cầm bài thi về chỗ ngồi.

– Dịch Cảm, 128 điểm.

Hứa Lệ đưa bài thi đưa cho Dịch Cảm.

– Rất tốt, lần này tiến bộ thêm 10 điểm.

– Hạ Danh, 131 điểm.

“…”

– Chu Soái, 115 điểm.

Không cần bao lâu thời gian, Hứa Lệ gọi đến tên Chu Soái.

Chu Soái nghe mình đạt 115 điểm, gương mặt không khỏi tím tái.

– Chu Soái, em còn theo Diệp Hạo nữa, tương lai em sẽ ngày càng mịt mù cho xem!

Hứa Lệ vừa đưa bài thi cho Chu Soái vừa nói.

Diệp Hạo không khỏi chấn động.

Hắn ngày càng chán ghét con mụ mập này.

Chu Soái không nói gì, chỉ yên lặng lấy bài thi rồi về chỗ ngồi.

Chu Soái thấy Diệp Hạo im lặng, liền dùng khuỷu tay đụng đụng hắn.

– Sao thế?

– Tâm tình không tốt.

– Lời lão vu bà ngươi đừng để trong lòng.

Chu Soái cười hắc hắc nói.

– Mày nhìn tao một chút, tý nữa đã rớt lớp chọn nhưng thấy tao có cảm giác mất mát không?

– Thi tháng nhiều lần như vậy mà mày đều trụ được trong này, mày nghĩ tao tin mày chắc?

Diệp Hạo lật mặt thằng bạn.

Chu Soái đang muốn phản bác nhưng âm thanh Hứa Lệ đã vang lên.

– Diệp Hạo, 38 điểm.

Toàn lớp xôn xao, tiếp đó từng tiếng cười ha hả truyền ra.

Diệp Hạo bình tĩnh đứng lên.

Sao hắn không thấy đám bạn heo chó đang đùa cợt mình chứ, chẳng qua chưa đến thời gian ca phát huy thôi, nghĩ đến đây hắn liền bình thường trở lại.

Hứa Lệ đưa bài thi cho Diệp Hạo sau đó hỏi.

– Em giờ vẫn còn chắc chắn việc thi đậu vào Sáu Đại Học Phủ sao?

– Đương nhiên!

Hứa Lệ không khỏi cười nói.

– Em đùa hơi quá rồi, haha!

Diệp Hạo không đáp lại bà, cầm bài thi xoay người về chỗ.

Chu Soái muốn an ủi Diệp Hạo một chút, nhưng lại không biết nói từ đâu, chỉ có thở dài thật sâu một hơi.

Diệp Hạo không thèm nghe Hứa Lệ giảng giải, mà lấy quyển bài tập toán lớp 10 ra nhìn, hắn muốn thi đậu Sái Đại Học Phủ, không thể lãng phí thời gian.

Trong bài giảng của Hứa Lệ, rất nhiều chỗ Diệp Hạo nghe không hiểu, thôi bỏ qua nó luôn cmnr, học lại từ lớp 10 cho xong.

Thời điểm chuông reo báo hết tiết, lại thấy một giáo viên lớn tuổi cầm chồng bài thi đi vào.

Trên mặt lão giáo hiền lành mang theo nụ cười nhẹ nhàng.

– Thầy biết rõ các con đang quan tâm cái gì, hiện tại liền phát bài thi a.

– Hạ Danh, 76 điểm.

– Canh An, 68 điểm.

– Chu Hiển, 78 điểm.

Sắc mặt Chu Hiển âm trầm nhận lấy bài thi rồi yên lặng về vị trí.

– Văn Khoa quả nhiên là điểm yếu của Chu Hiển.

– Nếu không phải kẹt mấy môn khoa Văn, hắn đã lên Ban 1 cmnr.

Nghe các bạn xì xào bàn tán, trong lòng Chu Hiển rất khó chịu, bất quá hắn cũng không có biện pháp.

– Chu Soái, 90 điểm.

Sau khi nghe lão giáo sư đọc tên Chu Soái, cả lớp đều nhìn về phía hắn.

Tên đầu tiên trong lịch sử đạt được 90 điểm a.

Mặt Chu Soái nhếch lên trời đi lấy bài thi.

– Không sùng bái ca sao?

Chu Soái đắc ý nói.

– Ai sùng bái ai còn chưa nói được à?

Diệp Hạo vừa tức vừa buồn cười nhìn hắn.

Diệp Hạo sớm biết thành tích Văn Khoa của Chu Soái rất không tệ, có thể nói hắn không bị tuột hạng cũng bời nhờ Văn Khoa.

– Ngươi còn có thể cao hơn ca sao?

Chu Soái kinh ngạc.

– Diệp Hạo.

Khi lão giáo đọc đến tên Diệp Hạo hơi chần chờ một chút, sau đó kinh ngạc nhìn hắn rồi nói.

– 98 điểm.

Toàn lớp xôn xao.

Thần sắc Diệp Hạo bình tĩnh đối mặt với các nghi vấn, không tin của đám bạn,.

Đáp án Lịch sử là duy nhất nha, cái này phải dựa hoàn toàn vào trí nhớ, chả chơi.

Diệp Hạo tiếp nhận bài thi, nhìn lướt qua đã biết bản thân sai ở đâu?

Câu hỏi thêm kia rất khó gặp, trên sách cũng không có, bằng không hắn có thể max điểm.

– Lần sau tranh thủ max điểm nhé!

Lão giáo sư vỗ vỗ bả vai Diệp Hạo, cười nói.

– Dạ, con sẽ cố gắng.!

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Diệp Hạo về đến chỗ ngồi nhưng vẫn không ít người vẫn còn nhìn hắn.

– Ta kháo, tình hình rất là tình hình nha!

Chu Soái nhanh tay đoạt lấy bài thi Diệp Hạo, hắn cẩn thận kiểm tra một lần sau đó kinh ngạc thốt không nên lời.

– Sao mày làm được?

– Nhớ hết thì làm được thôi!

Diệp Hạo cười khẽ.

– Cmn, bớt nhảm cho bố, nói cũng như không!

Chu Soái bực mình lên tiếng.

– Mày thấy học lịch sử phải có chiêu trò hả cu?

Diệp Hạo tiện tay ném bài thi lịch sử qua một bên, tiếp lấy cầm quyển bài tập toán, nghiêm túc xem.

Chu Soái tự dưng thấy Diệp Hạo có chút lạ lẫm.

Sau khi tất cả bài thi được phát ——

Ngữ Văn 125, Anh Văn 65, Địa Lý 97, Sinh Vật 92, Chính Trị 93, Vật Lý 52, Hóa Học 62.

Chu Soái tính dùm cho Diệp Hạo phát hiện, tổng điểm tất cả các môn của nó đạt đến 722, mà mình chỉ được 718.

Ngay tại thời điểm Chu Soái cảm thấy không thể tưởng tượng nổi cầm tính hạng cho Diệp Hạo, Hứa Lệ cũng lộ ra thần sắc như hắn.

– Gia hỏa này sao có thể thi được 722 điểm ta?

Hứa Lệ nói đến đây, rất nhanh đã nghĩ đến điều gì.

– Tốt, cái thằng nhóc Diệp Hạo này cũng dám công nhiên đạo văn?

Hứa Lệ suy đoán như vậy cũng hợp tình hợp lí, phải biết nửa năm trước, thành tích Diệp Hạo là 460 điểm. Mà hiện tại, sau khi hôn mê nữa năm, điểm nó chạy ào tới 722.

Ai mà tin nổi?

Nghĩ tới đây, Hứa Lệ nhanh chóng đi tới lớp Ban 2 của Diệp Hạo.

Hứa Lệ đẩy cửa phòng, nhìn chằm chằm Diệp Hạo.

– Diệp Hạo, em đứng lên cho cô!

Diệp Hạo đang xem tư liệu, nghe vậy đứng lên hỏi.

– Hứa lão sư, sao thế?

– Diệp Hạo ơi Diệp Hạo, em làm cô quá thất vọng rồi.

Hứa Lệ làm bộ dáng luyện sắt không thành thép nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.