Hồn Thuật
Chương 19: Tản Viên Môn
Nguồn: tangthuvien
Một trong hai người trung niên đi cùng lão già được phân công tìm về hướng này. Không hiểu do lão già rối trí hay có mưu mô gì mà lại tách ra chia nhau tìm trong khi đối thủ ngang cũng chỉ yếu hơn mình một chút. Linh thức trải ra không phát hiện hai người kia đâu cả, Văn Lục mỉm cười.
– Vân Nhi! Em ẵm cô gái này chạy về phía kinh thành trước đi! Anh xử lý cái đuôi rồi đuổi theo!
Vân Nhi cấp cho Văn Lục mấy cái thủy thuật tăng tốc độ và sức mạnh rồi mới ôm cô gái đi về phía nam. Quả nhiên khi Vân Nhi ra khỏi Vụ Ẩn thì trung niên nọ cũng phát hiện ra. Hắn đang tính thò tay vào áo lấy pháo để báo hiệu cho hai người còn lại thì bỗng nhiên mê man không kiểm soát được cơ thể của mình. Cho đến chết người trung niên nọ cũng không hiểu mình “ngủm” như thế nào.
Lão già không phải là “rối trí” như Văn Lục tưởng tượng, lão tin tưởng vào thực lực của hai người con trai mình không kém mình bao nhiêu. Hơn nữa lão đã dặn đi dặn lại rằng phát hiện ra dấu vết thì lập tức bắn pháo báo hiệu. Nhưng nhân tính không bằng trời định. Ai mà biết được cái tên mà đứa cháu lão gọi là “người man di” ấy lại có hồn thuật chứ?
“Xem có đồ gì tốt không nào”. Văn Lục lẩm bẩm lục soát một lượt cái xác. Sau một hồi thì hắn moi được mỗi mấy đồng vàng và một cái lọ nhỏ. Bên trong cái lọ có mấy viên gì màu trắng.
“Có lẽ là đan dược của người tu chân” Văn Lục thầm nhủ. “Đồ tốt chắc lão già cầm rồi. Sao không phải là lão già lạc tới đây nhỉ?” Văn Lục đang phân vân không biết có đi xử lý ngầm từng người một không. Vừa nãy có ba người hắn cũng không dám hồ đồ sử dụng hồn thuật. Giả sử đánh chết được một người thì chắc hai người còn lại cũng cho hắn ăn mấy chưởng. Nhưng mà tách ra, Văn Lục có tự tin xử lý êm từng người một.
“Không hay” gương mặt Văn Lục bỗng nhiên biến sắc.
– Chết băm! Có tu chân tham gia vậy thì tướng quân không ổn! Mấy người lính bình thường không thể bảo vệ được.
Nghĩ vậy Văn Lục vội vọt nhanh về hướng Vân Nhi vừa đi.
Mặt trời đã ngả bóng, nếu tính theo giờ hiện đại chắc cũng vào tầm bốn năm giờ. Dựa theo tốc độ toàn lực của Văn Lục mà nói thì về tới kinh thành Thăng Long chắc chỉ tốn khoảng trên dưới ba mươi phút.
Vân Nhi đang ẵm cô gái mặc áo lam chạy về phía trước thì cảm thấy một cơn gió vụt lên. Tiếp đó cô gái trên tay bỗng nhiên biến mất. Đang kinh hãi thì một giọng nói vang lên.
– Nhanh đi! Chúng ta không có thời gian rồi!
Vân Nhi nhận ra giọng nói của Văn Lục, bèn mượn lực của “Mầm Thế Giới” tụ khí lưu dưới chân toàn lực đuổi theo. Văn Lục nhìn thấy thế thì hâm mộ không thôi. Hắn còn chưa có thời gian để học bay nữa. Tuy nhiên hắn tu thể thuật thì tốc độ miễn cưỡng cũng bằng Vân Nhi bay.
Khoảng chừng gần sáu giờ tối tại một con đường gần phủ Lý Thái Úy.
– Cô gái vẫn chưa tỉnh sao Vân Nhi?
Văn Lục đứng nhìn về phía phủ của Lý Thường Kiệt hỏi. Vân Nhi quan sát cô gái rồi ngước lên:
– Mất máu nhiều và kiệt sức, chắc phải mấy tiếng nữa mới tỉnh.
Lúc Vân Nhi cứu cô gái cũng “tiện tay” làm cô bé ngất, làm Văn Lục sửng sốt một hồi. Tuy nhiên làm vậy cũng bớt đi được khá nhiều phiền toái.
Linh thức trải ra, Văn Lục phát hiện trong một căn phòng nhiều sách, có một người ngồi trước ngọn nến đọc tập trúc gì đó. “Chắc là Lý tướng quân rồi”. Văn Lục thầm nhủ.
“Theo lịch sử thì lúc này Lý tướng quân đã là thái giám. Con người này cả đời chỉ biết cống hiến cho triều đình. Đến cả người mình yêu cũng không giữ được. Bi ai a… Đằng sau những chiến công lừng lẫy là những đêm ngồi buồn thế này sao?”
Văn Lục thở dài. Đúng lúc đó linh thức cảm thấy hai luồng khí tức đang tiến lại gần phủ Lý tướng quân. Văn Lục nhận ra là người tu luyện thuật pháp. Một người tu luyện kim thuật đã tới tầng sáu. Còn một người là hỏa thuật tầng năm viên mãn. Hai người kia không nhận ra được Văn Lục nhưng nhận ra được khí tức của Vân Nhi và của cô gái áo lam nên tiến lại gần.
Khi nhìn thấy ba người thì hai người đi cùng nhau đều sửng sốt. Hóa ra là có ba người chỗ này. Người tu luyện kim thuật mặc một bộ đồ Việt cổ màu trắng, người kia mặc trang phục màu nâu đỏ.
Hai người chưa tới gần đã thấy người mặc áo đỏ kêu lên:
– Là Thanh nhi, chẳng phải muội ấy lên Yên Tử gặp Bạch Sơn đại sư sao?
Nói xong người áo đỏ lách qua Văn Lục bước tới bên cạnh Vân Nhi đang ẵm cô gái. Sau đó phẫn nộ kêu lên:
– Các ngươi làm gì muội ấy thế này? Tại sao thương tích đầy mình vậy?
– Sư đệ, không được vô lễ. xem tại
Người tu luyện kim thuật mặc áo trắng quát xong cung tay nhìn về phía Văn Lục.
– Xin hỏi huynh đệ là người môn phái nào? Sao biểu muội của ta lại ở bên cạnh hai người?
Văn Lục thấy tình cảm đồng môn giữa họ gắn bó vậy cũng không trách thái độ của người mặc áo đỏ nên mỉm cười trả lời:
– Chúng ta gặp nàng ta bị bốn người tu chân vây đánh nên cứu về đây? Giờ gặp được hai người ta cũng yên tâm cho cô ấy.
Nghe Văn Lục nói hai người thoạt đầu ngẩn ra, tiếp đó nổi giận bừng bừng.
– Khốn khiếp, ta biết là bọn chúng thế nào cũng “cắn quàng” mà. Bị sư phụ giáo huấn rồi vẫn chưa yên phận.
Người áo trắng nói xong, quay lại nhìn cô gái mặc áo lam rồi tiếp:
– Đa tạ huynh đệ trợ giúp, nếu không biểu muội e lành ít dữ nhiều.
Văn Lục phất tay:
– Không phiền gì! Cùng là người Đại Việt không lẽ đứng nhìn người ngoài bắt nạt sao? Hơn nữa chúng ta cũng có việc cần nhờ hai huynh.
Người áo đỏ vừa nghe Văn Lục nói xong, nhanh chóng vỗ ngực, giọng oang oang:
– Có việc gì huynh đệ cứ nói. Nếu trong khả năng của chúng ta, ta nhất định tận sức mà làm.
Văn Lục mỉm cười “ Người tu luyện hỏa thuật dễ nổi giận, nhưng là người hào sảng a”:
– Chúng ta vào tiểu lâu trước mắt rồi nói tiếp, ở đây không tiện lắm:
Mấy người đồng ý đều nhanh chóng tiến vào tiểu lâu bên phía trái phủ Lý tướng quân.
Tháng giêng, mùa xuân nên mới hơn sáu giờ trời đã tối mịt. Cả cái quán chỉ có lác đác hai ba người ngồi nhâm nhi rượu nóng. Văn Lục đảo mắt qua lấy làm ngạc nhiên. Ở giữa kinh thành thăng long, vào mùa này chắc phải nhộn nhịp lắm chứ? Nhưng nghĩ lại cũng đúng, đất nước đang trong giai đoạn chuẩn bị chiến tranh, ai mà vui vẻ cho nổi:
Năm người tùy tiện chọn một cái bàn rồi kêu mấy bình rượu. Vừa ngồi xuống người mặc áo đỏ cầm một cốc rượu tu cạn rồi hào sảng nói:
– Có việc gì huynh đệ cứ nói đi, chúng ta lắng nghe đây!
Văn Lục từ lúc biết tu chân Trung Hoa nhúng tay vào đã cảm thấy mọi việc không ổn. Đang tìm cách liên lạc với các môn phái tu thuật của Đại Việt nên mới giữ cô gái mặc áo lam lại chờ tỉnh rồi hỏi. Không ngờ có hai đồng môn của cô gái tới, quả là tiện lợi hơn nhiều.
– Lần này tại hạ và muội muội xuống núi, sư phụ giao cho nhiệm vụ phải bảo vệ Lý tướng quân. Nhưng tại hạ phát hiện ra tu chân Trung Nguyên cũng có mặt, nên tại hạ muốn nhờ một số đồng đạo Đại Việt ta xuống núi trợ giúp. Không biết ý hai vị thế nào?
Văn Lục nói xong cũng thở phào, ngôn ngữ cổ nói đúng là “sái quai hàm”. Quen ngôn ngữ hiện đại, bây giờ vừa phải biên dịch sao cho phù hợp với ngôn ngữ cổ lại vừa giao tiếp sao cho đúng phong cách của người Đại Việt thật đúng là khổ không nói được với ai. Nghe Văn Lục nói xong cả người áo trắng và người áo đỏ phá lên cười:
– Haha! Chắc huynh đệ đây tu luyện trên núi lâu quá không biết rồi. Tu thuật Đại Việt ta tuy nhiều môn nhiều phái nhưng chưa bao giờ xích mích quá lớn. Truyện liên quan tới an nguy của xã tắc mọi người đều chung tay cả.
Ngay cả lần này cũng vậy, Tản Viên Môn chúng ta sau khi phát hiện sự có mặt của tu chân Trung Nguyên, sư phụ cũng đã giao cho các huynh đệ trong môn đi tới các môn phái khác thông báo rồi. Biểu muội cũng là tới Yên Sơn chắc nửa đường bị chúng phát hiện. Trưởng môn chúng ta cũng đã dặn rằng sau khi thông báo xong thì cấp tốc về kinh thành bảo vệ hoàng thất và các vị quan trọng yếu của triều đình nhà Lý.
Người áo đỏ chen vào nói tiếp:
– Bên hoàng thất đã có các sư huynh của chúng ta. Hai huynh đệ chúng ta được giao nhiệm vụ bảo vệ Lý tướng quân. Haha, chúng ta cùng chung chí hướng…lần đầu gặp nhau, nào cạn chén…
Nghe hai huynh đệ Tản Viên Môn người tung ta hứng Văn Lục cũng sửng sốt. “Sự việc lại trầm trọng rồi, mọi điều không nằm trong tầm kiểm soát nữa. Người tu thuật Đại Việt đã lo lắng hết rồi, vậy ta làm gì a? Thật không đơn giản…”
“Kệ nó! Đến đâu tính đến đó”. Nghĩ vậy Văn Lục tươi cười nâng chén với hai người nọ:
– Tại hạ là Văn Lục, mọi người giúp đỡ nhau vượt qua thử thách này.
Ba người nói truyện “chính” mà quên mất cả giới thiệu tên. Người áo trắng cao gầy tên là Thiên Kiêu, là sư huynh của người mặc áo đỏ và cô gái áo lam. Người tu luyện hỏa thuật dáng người to con tên là Đại Hùng. Còn cô gái vẫn đang hôn mê tên là Ngọc Thanh là môn đồ nữ duy nhất trong bảy huynh đệ đời thứ ba mươi hai Tản Viên Môn.
Mọi người đang cười nói, thì bỗng nhiên Văn Lục đứng lên, tiếp đó cả Thiên Kiêu và Đại Hùng cũng nhíu mày đứng lên nhìn về phía Lý phủ. Đại Hùng rút đại phủ sau lưng ra chửi lớn:
– Con mẹ nó! Chưa gì chúng nó đã mò tới rồi…Khinh Đại Việt ta không có người sao?