“Em không sao.
Em đang rất vui khi được ở cạnh anh!”.
Cô nắm chặt lấy bàn tay của hắn: “Phong, có thể đi dạo cùng em không?.
Em muốn ngắm thành phố này có thể đẹp như thế nào nếu hoa tuyết lấp phủ lên!”.
“Mộc Na,…được rồi!.
Xuống dưới ăn gì đó trước rồi anh sẽ cùng em đi dạo!”.
“Được!”.
Sau khi lấp đầy chiếc bụng đói.
Cô cùng hắn đu dạo trên con đường phố đông đúc người thế này.
Phải tất cả người đi đường đều chỉ chỏ và bàn tán về cô.
Họ mắng chửi cô!.
Nhưng cô đều không quan tâm!.
Cô chỉ đi dạo trong nụ cười, và ánh nhìn lướt qua từng bông hoa tuyết rơi xuống.
Hàn Phong biết chứ!.
Cô…nhẫn nhịn mười chín năm, tất nhiên dù nhẫn nhịn thêm một chút cũng không sao.
Cô không hề nói, nhưng hắn biết.
Cô đã rất kiên cường và dũng cảm để có thể đi dạo như thế này.
Hắn nắm lấy tay cô rồi kéo cô vào lòng trước mặt nhiều người đang bàn tán về cô, hắn ôm chặt cô rồi hét lớn: “Là tôi đã dụ dỗ cô ấy, là tôi tự tay làm ra những chuyện đó không liên quan đến cô ấy.
Nếu các người còn dám bàn tán một lời nào về cô ấy thì đừng trách Hàn Phong tôi!”.
Những giọt nước mặt đọng trên khóe mi của cô.
Cô chính là không thể để nó rơi xuống, cô để chúng chảy ngược lại.
Cô ngước lên nhìn Hàn Phong: “Em không sao, kệ họ đi!.
Em muốn đi dạo thôi!”.
“Mộc Na, đừng làm khổ bản thân như vậy!.
Em không xót nhưng anh thật sự rất xót!”.
“Em thật sự không sao!”.
Cô cười thật tươi mà nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cô đẩy hắn ra rồi tự đi trước.
Hàn Phong chỉ biết lặng lẽ đi sau cô.
Để cô có thể tự nhiên ngắm nhìn bầu trời và khung cảnh của mùa đông.
Mùa đông tuyết lớn phủ kín thành phố một màu trắng xóa.
Cô quay đầu lại, cô và hắn cách nhau hai mét.
Không xa, không gần mà chính là rất gần.
Nhưng cô lại cảm thấy nó rất xa.
Cô liền hét lớn: “Phong, em chưa từng hối hận vì đã yêu anh!”.
Hàn Phong nhìn cô, đôi mắt long lanh của cô có thể hút hồn mọi chàng trai trong đó có cả hắn.
Nụ cười của cô làn tan chảy trái tim băng giá của hắn: “Anh chưa từng hối hận khi đã yêu em!”.
Hắn thì thầm trong miệng.
Cô liền chạy lại ôm hắn thật chặt.
Ở đây chính là không có một ai, giữa con đường vắng vẻ thế này cô mới dám làm như thế: “Anh có yêu em không?”.
Cô áp tai vào ngực hắn, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được nhịp đập của tim hắn.
Hắn đặt tay lên xoa đầu cô: “Sao em lại hỏi vậy?.
Cô vợ ngốc của anh?”.
“Trả lời câu hỏi của em!”.
“Mộc Na, anh yêu em! Em bắt anh nói bao nhiêu lần cũng được!”.
“Vậy anh có thể nói anh yêu em mỗi buổi sáng thức dậy, mỗi bữa ăn sáng, mỗi khi làm việc, mỗi bữa ăn trưa, buộc lần uống trà chiều, mỗi bữa tối, mỗi khi đi tắm, mỗi khi đi ngủ không?”.
“Có thể! Anh sẽ nói anh yêu em cả đời!.
Khi nào cũng có thể!”.
“Anh có hối hận khi đã lấy em làm vợ không?”.
“Không!”.
“Anh có hối hận khi đã đeo chiếc nhẫn cưới này vào tay em không?”.
“Không!”.
Cô mỉm cười rồi kéo tay hắn đi dạo vài vòng rồi trở về nhà khi trời đã xế chiều.
Hàn Phong chỉ im lặng để cô kéo đi, đi đâu cũng được miễn là ở đó có cô bên cạnh.
Sau khi trở về, dùng bữa tối, cô luôn luôn cười.
Còn hắn giữ lời, luôn nói ba chữ Anh yêu em.
Đi tắm, cô kéo hắn cùng tắm chung.
Hắn lại nói Anh yêu em.
Cô kéo hắn đi uống một ly rượu, hắn lại nói Anh yêu em.
Cô kéo cô ra ngoài hồ bơi ngoài sân để ngắm sao, hắn lại nói Anh yêu em.
Còn cô chỉ nhìn hắn và cười.
Cô kéo hắn đi ngủ, cô mệt rồi.
Cô chỉ ôm hắn và nói ra một câu cuối cùng cũng là câu đầu tiên từ chiều đến tận bây giờ: “Em chỉ muốn được ngủ, anh đừng làm gì cả!”.
Rồi cô nhắm mắt lại.
Hắn ôm chặt cô vào lòng, không để chừa dù chỉ là một kẻ hở hắn lại nói: “Anh yêu em!”.
Khóe môi cô khẽ cong lên.
Đêm nay không dài, không ngắn.
Sáng hôm sau, khi hắn tỉnh lại đã không thấy cô nằm bên cạnh.
Hắn ngồi dậy trong lo lắng: “Mộc Na?”.
Hắn liền chạy vội tìm trong nhà tắm, rồi chạy xuống lầu.
Đại sảnh cũng không có, hắn lấm tấm mồ hôi chạy vào nhà bếp.
Thấy cô đang đeo chiếc tạp dề rồi hắn mỉm cười, hắn đi đến rồi ôm cô từ phía sau: “Mộc Na, dậy sớm thế?”.
Cô giật mình quay người lại, cô khoác tay lên cổ hắn: “Sao đổ nhiều mồ hôi vậy?.
Anh sốt sao?”.
Cô liền đặt tay lên chán hắn.
Hán áo sát rồi đặt lên môi cô.
Nụ hôn bất ngờ nhưng lại mãnh liệt ngay một giây sau đó.
Nụ hôn chào đón buổi sáng.
“Phong, anh sao thế?”.
“Không sao cả.
Mộc Na…”.
“Sao thế?”.
“Anh…yêu em!”.
Cô mỉm cười rồi không nói gì.
Cô đẩy hắn ra ngoài để mình có thể làm bữa sáng cho hắn.
Hắn hiểu ý liền ra bàn ngồi đợi.
Mộc lúc sau, đồ ăn được mang lên.
Hắn chuẩn bị ăn thì lại nói “Anh yêu em!”.
Hắn nói là phải giữ lời, bất kỳ giây phút nào hắn cũng sẽ nói thế.
Cô cười thật tươi rồi cùng dùng bữa sáng.
Sau khi dùng xong bữa sáng, cô và hắn cùng ra đại sảnh ngồi lên sofa để xem tivi.
Một giờ sau, cô nhẹ nhàng rút chiếc nhẫn từ ngón áp út ra rồi kéo bàn tay hắn ra, đặt vào lòng bàn tay hắn..